Chương 62: Vaults of Ice (3) - Nhiệm vụ hoàn thành
Sau khi đã xử quyết xong tên kỵ sĩ băng giá, Tristan cùng với Hermione liền chạy lại xem xét tình huống của hai thằng bạn. Hai đứa chúng nó còn đang bị đóng băng cứng ngắc ở đằng kia, không động đậy gì được.
“Hai cậu sao rồi?”
“Lạnh quá!” Cả hai đứa đều run cầm cập mà trả lời:
Hermione nói ngay, sự lo lắng hiện còn rõ ràng trên khuôn mặt của nhỏ:
“Hai câu ráng chịu một chút nữa.Để mình đi xin sự giúp đỡ của các giáo sư.”
Tristan lắc đầu mà nói:
“Không đủ thời gian đâu Hermione, nãy giờ bọn mình đã lãng phí quá nhiều thời giờ với tên kỵ sĩ hồi nãy rồi. Hai cậu ấy không chờ được đến lúc đó đâu.”
Cô bé quýnh lên:
“Vậy bọn mình phải làm sao đây?”
Tristan đưa ra ý kiến:
“Hay là dùng bùa Flipendo như hồi nãy. Đập nát tảng băng này ra cứu hai người bọn họ:”
Hermione phản đối:
“Đồng thời đập nát thân thể của bọn họ ra luôn à? Mình không cho rằng cách đỏ khả thi đâu.”
“Vạn chú giai chung Finite Incantatem thì sao?” Tristan đưa ra thêm một loại bùa chú khác.
Harry hỏi lại ngay:
“Có phải đó là thứ bùa chú mà Hermione sử dụng để phá hủy trái Burgle điên không?”
Cô bé gật đầu xác nhân:
“Nó đó!”
“Không được! Mình không muốn biến thành pháo hoa đâu!” Mặt mày của Harry và Ron đều trở nên tái mét.
Ron nạt:
“Làm ơn! Chỉ cần dùng bùa Incendio làm tan chảy khối băng này dùm bọn mình là được.”
“Nhưng mà nếu không cẩn thận thì sẽ làm b·ị t·hương đến các cậu mất.” Hermione lo lắng mà trả lời.
Harry nói ngay:
“Như vậy thì cẩn thận một chút dùm cái!”
“Đúng rồi, Bluebell Flame!” Tristan đột nhiên kích động hô to: “Thứ lửa đó sẽ không làm b·ị t·hương hai cậu ấy!”
“Mình quên béng đi mất!”
“Như vậy đi, cậu mau giải thoát cho Ron đi Hermione, còn mình lo phần Harry cho.”
Phân phó xong công việc thì Tristan liền móc đũa phép ra mà đi lại gần Harry. Nó nói trong khi đũa phép hơi run rẩy nhè nhẹ:
“Mình sẽ làm thật cẩn thận, nếu cậu cảm thấy có gì bất thường thì báo liền nha Harry!”
Nói đúng ra thì việc này còn gây áp lực tâm lý cho thằng bé còn nhiều hơn trận chiến hồi nãy nhiều. Nếu không phải là do không đủ thời gian kêu các giáo sư, nó thật sự không muốn tự tay làm việc này một chút nào. Tuy Bluebell Flame không gây nguy hiểm gì cho phù thủy nhưng cảm giác chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ trở thành tội nhân thiên cổ như bây giờ thì mấy ai mà chịu được.
Thấy tay của Tristan có chút run run, Harry liền cổ vũ:
“Đừng lo, Tristan, cậu làm được mà! Mình tin tưởng cậu."
“Mau ngậm miệng lại. Đừng có loạn cắm cờ,Harry! Incendio trio!”
Tristan bất ngờ mà sử dụng bùa chú, hoàn toàn không hề có một chút dự báo nào. Nó cũng không biết vì sao? Chỉ mơ hồ cảm thấy nếu làm như vậy thì xác suất thành công sẽ tăng nhiều.
Một đốm lửa màu xanh lam sáng chui ra từ đầu đũa phép của thằng bé mà bám vào khối băng trên người Harry. Băng ở xung quanh khu vực đó nhanh chóng tan chảy làm lộ ra thân thể của thằng bạn bên trong.
Thấy thật sự có hiệu quả, Tristan tiểu tâm cẩn thận điều khiển đốm lửa lan ra chỗ khác để làm tan băng. Bởi vì năng lực đặc biệt của ngọn lửa ma thuật, tuy Curse Ice bị hòa tan một phần nhưng Harry lại hoàn toàn không cảm thấy được sức nóng của ngọn lửa. Ngoài ra, Tristan cũng càng dễ dàng mà điều khiển đốm lửa như tay chân của mình, chỉ tội mỗi lần làm như vậy đều tiêu tốn một ít ma lực của nó
Rất nhanh, Harry đã hoàn toàn được giải phóng khỏi khối băng, thằng bé lảo đảo một chút rồi ngã nhào về phía trước, may mà Tristan kịp thời đưa tay ra đỡ.
Ở phía sau lưng của thằng bé vang lên tiếng bịch rõ to, xem ra Hermione cũng thành công giải thoát cho Ron rồi.
Tristan vừa đỡ Harry đứng dậy rồi hỏi:
“Sao rồi?”
“Cảm ơn! Khá hơn nhiều so với lúc còn bị đóng băng.. Nhưng mình cảm thấy mệt mỏi quá! Mấy khối băng hồi nãy đã rút cạn sức lực toàn thân của mình nhưng không để lại bất kỳ một v·ết t·hương nào cả.”
“Đối với chúa cứu thế của giới phù thủy nước Anh thì một vết sẹo do bỏng lạnh thì có ăn nhằm gì đâu?”
“Mình không thích danh xưng này một chút nào đâu Tristan!”
Tristan chỉ nhún nhún vai rồi nhìn qua thằng anh họ của mình, dưới sự trợ giúp của Hermione, nó đã có thể tự mình đứng dậy được.
Tristan lên tiếng:
“Đi thôi mấy cậu, đi sớm về sớm, nhanh nhanh không kẻo cái lạnh nơi này rút hết sức lực bây giờ. Để báo đáp lát nữa mình sẽ pha cho mỗi cậu một cốc trà gừng nóng cho ấm người.”
Ron phản bác:
“Chỉ có mỗi trà gừng thôi sao? Đừng có bủn xỉn thế chứ Tristan.”
Thằng bé cười đáp lại:
“Được rồi, mỗi người một chai bia bơ. Mình còn trữ hàng một ít, nhưng đừng có nói cho ai biết nha. Nó sẽ làm mấy cậu nóng người lên.”
“Được đó!” Ron vui vẻ đáp ứng.
“Mình chưa từng thử món này!” Đây là những gì mà Harry nói.
Chỉ có mỗi Hermione là bắt đầu càm ràm:
“Đồ uống có cồn không tốt cho lứa tuổi bọn mình đâu Tristan.”
Nhưng bị Ron gạt phăng:
“Nồng độ cồn của nó có chút xíu à, vui vẻ mà tận hưởng đi Hermione.”
Cả bọn vừa nói vừa cười đi vào căn phòng tiếp theo đằng sau cánh cửa. Bởi vì đã vượt qua trạm kiểm soát cuối cùng là tên kỵ sĩ băng giá cho nên bọn chúng không hề bắt gặp bất cứ một sự cản trở nào cả.
Khi Tristan vừa mới đặt chân vào phòng thì một giọng nói chỉ mình nó nghe được vang lên:
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
Với một nụ cười thỏa mãn trên môi, Tristan mới cẩn thận quan sát tòa Vault of Ice này. Trước mắt nó hiện ra một căn phòng hình lục giác có kích thước khá nhỏ, cũng không có giống với tưởng tượng của bọn trẻ có chứa hàng đống vàng bạc châu báu hay là các tạo tác ma thuật khác, căn phòng hầu như hoàn toàn trống rỗng.
Khác hoàn toàn với căn phòng phía trước, bên trong bảo khố lại vô cùng ấm áp. Về mặt trang trí cũng giống như hành lang hồi nãy, nền được lót thảm đỏ, bên tường có rất nhiều bộ khôi giáp trang trí xung quanh, và tất cả đều được soi sáng bằng những ngọn đuốc có màu xanh lục đầy ma mị.
“Nơi này tuyệt quá đi!”
Không biết ai bật thốt lên những lời này khi cả bọn bước vào phòng. Nhưng rất nhanh mọi sự chú ý đều đổ dồn vào thứ ở chính giữa căn phòng. Đó là một hình lăng trụ bằng kính mờ được đặt trên một cái bệ bằng cẩm thạch, có sáu mặt, mỗi mặt đều được trang trí giống như một cái cửa sổ của Hogwarts vậy. Bên trong hình trụ dường như có chứa vật gì đó đang phát ra ánh sáng màu vàng. Thoạt nhìn đây chính là thứ được bảo quản trong tòa bảo khố này rồi.
“Thứ này có gì đó là lạ.” Hermione cau mày suy nghĩ.
“Có thể có thứ gì đó ở bên trong chăng?”
Mấy đứa tụi nó đều tiến lại gần để mà quan sát, nhưng ngay khi Harry vô tình chạm tay vào cái hộp hình lăng trụ thì nó mở ra, để lộ ra thứ ở bên trong đang bay lơ lửng giữa một chùm ánh sáng màu vàng.
Ron uể oải hô lên:
“Một cây đũa phép gãy và một quyển sách cũ? Đây không phải là thứ bảo vật mà mình mong muốn.”
“Có thể đó là một manh mối nào đó, Ron.”
Tristan vừa nói vừa vươn tay ra để lấy mấy thứ đó, nhưng khi tay của thằng bé vừa mới chạm vào bìa quyển sách thì một giọng nói lạ lẫm vang lên bên trong đầu nó:
“Tìm bốn tòa bảo khố khác … Tìm phòng của anh ….”
“???”
“Em không thể để cô ta đến đó trước! Nhanh lên!”