Chương 5: Bột Floo
“Họ và tên: Tristan Prewett
Tuổi: 11 (18)
Giới tính: Nam
Xu hướng giới tính: Chưa biết
Chủng tộc: Phù Thuỷ ( Siêu phàm giả)
Con đường: Wheel of Fortune - Danh sách 9: Quái Vật
Chiều cao: 54.6" (138.6 cm)
Cân nặng: 65.2 lb (29.6 kg)
Kỹ năng:
Pháp Thuật:
Bùa chú: 0 (0%)
Biến hình: 0 (0%)
Độc dược: 0 (0%)
Nữ công gia chánh:
Nấu ăn: 4 ( 99%)
Làm bánh: 5 (47%)
Dọn dẹp: 6 (60%)
Thêu thùa: 3 (45%)
Điểm vận mệnh: 100
Dụng cụ: Không có”
Đó chính là thành quả bảo trì suốt một tuần của cái hệ thống dỏm này. Cũng không có thêm thắt gì nhiều, giao diện của nó chỉ được vào vài dòng bèo bọt, cửa hàng thì được hoàn toàn mở ra nhưng toàn bán hàng với giá trên trời, toàn bộ gia sản của thằng bé cũng không đủ mua món rẻ nhất. À quên, cũng may mà hệ thống còn có một nâng cấp vượt bậc an ủi tâm linh bé bỏng của nó:
“Đing! Lucius Malfoy có một âm mưu khủng kh·iếp ảnh hưởng đến hành trình sau này của túc chủ. Thỉnh túc chủ mau chóng xử lý để tiếp tục hành trình của mình.
Mục tiêu nhiệm vụ:
Tìm ra âm mưu của Lucius Malfoy.
Ngăn cản âm mưu của Lucius Malfoy.
Khiến cho Lucius Malfoy phải trả giá cho hành vi của mình.”
Đúng vậy, hệ thống của nó bây giờ đã có một sự tiến hóa vượt trội. Bây giờ thì thằng nhỏ đã có thể sử dụng lời nói để điều khiển giao diện hệ thống. Cho nên kể từ bây giờ nó không còn cần phải quơ quơ quẹt quẹt trong không khí như một thằng điên nữa. Thay vào đó, trong mắt người khác, thằng bé chỉ lẩm bẩm những thứ kỳ quái suốt cả ngày mà thôi.
Còn về phần nhiệm vụ mới mà hệ thống đưa ra thì đã làm đau đầu thằng bé suốt hổm rày rồi. Lucius Malfoy thì nó biết, gia chủ của nhà Malfoy, có hiềm khích sâu nặng với dượng Arthur của nó. Hai người đó ghét nhau như chó với mèo ấy. Dạo gần đây, dượng Arthur đã ra một điều luật mới để bảo vệ cho dân Muggle mà mục tiêu chính được nhắm đến chính là lão Lucius Malfoy thì biết hai người đó không hợp nhau đến mức nào.
Như vậy thì còn cốt truyện thì sao? Chẳng lẽ Tristan không còn nhớ chút xíu nào về cốt truyện cả sao? Xin lỗi chứ, bộ phim Harry Potter và Phòng Chứa Bí Mật ra đời năm 2002 còn bộ tiểu thuyết của J.K.Rowling thì ra đời năm 1998, cũng xấp xỉ với tuổi đời của nó, cộng thêm nó đã đến nơi này 5,6 năm rồi khiến cho nó trí nhớ của nó về nội dung cốt truyện đã vô cùng mơ hồ rồi, chỉ còn nhớ về dàn trai xinh gái đẹp diễn viên mà thôi, ai kêu Emma Watson xinh đẹp quá làm chi.
Nhưng nói như vậy không có nghĩa là thằng bé không nhớ gì cả,nó còn nhớ rõ một vài chi tiết quan trọng như là năm nay nó sẽ phải đối mặt với một con rắn khổng lồ nằm sâu bên dưới Hogwarts. Và một điều cực kỳ quan trọng là nó còn nhớ nguyên nhân dẫn đến sự bất tử của Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy: Horcrux. Nguyên nhân là khi nó dùng linh thị (tầm nhìn của linh hồn) để quan sát Harry thì nhìn thấy một linh hồn khác đang nằm bên trong đầu của Chúa cứu thế.
Lúc mới đầu thì Tristan đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy được linh hồn đó, bởi vì mỗi người chỉ có được một linh hồn mà thôi. Tuy nhiên, bởi vì linh hồn kia hiện tại vô cùng suy yếu và vẫn còn đang ngủ say bên trong đầu Harry, đồng thời thằng bé kịp thời nhớ tới cái gì là Horcrux cho nên nó mới có thể làm như không có chuyện gì xảy ra. Thật tình là cảm giác Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đang ở bên cạnh thì không thoải mái một chút nào cả, nhất là đối với đứa đã sống trong giới phù thủy từ nhỏ như nó.
Còn bộ Quỷ bí thì Tristan còn nhớ tương đối rõ ràng bởi vì đó chính là bộ truyện cuối cùng mà nó đang đọc khi bị Truck-kun hôn nên ấn tượng vô cùng rõ ràng cũng phải thôi. Nó cũng đau đầu vì chuyện này lắm chứ, rõ ràng là cốt truyện của Harry Potter sẽ giúp được nhiều hơn cho thằng nhỏ.
Ngoài ra, đã hai tuần trôi qua từ khi ly ma dược kích hoạt thiên phú pháp thuật của thằng bé nhưng tất cả kỹ năng ma thuật của nó vẫn là một con số không tròn trĩnh. Điều này không phải là vì nó lười biếng mà do thằng bé vẫn chưa có cây đũa phép cho riêng mình a. Cho dù nó có đọc toàn bộ số sách ma thuật có ở trong nhà đi chăng nữa nếu không có đũa phép thì nó cũng chẳng thể làm ra bất kỳ phù phép nào cả.
Và cũng vì lý do này mà sáng nay Tristan đã có mặt tại trang trại Hang Sóc để cùng gia đình Weasley đến Hẻm Xéo. Nguyên nhân đơn giản bởi vì chìa khóa kim khố của gia tộc Prewett đang nằm trong tay cô Molly của nó cho nên nó cũng không có tiền mà sắm sửa dụng cụ học tập a. Tất cả chỉ tại nó còn nhỏ nên cô Molly không an tâm giao gia sản của gia tộc Prewett cho nó. Dù sao trước khi lấy chồng cô cũng mang họ Prewett mà.
Sau khi mọi người nhanh chóng chén sạch ổ bánh nhân thịt mà thằng bé đem đến để mọi người ăn sáng (hình như cô Molly không thích điều này cho lắm) thì Tristan, Harry và mọi thành viên của cả gia đình Weasley đều tập trung trước lò sưởi bên trong nhà bếp của trang trại Hang Sóc. Cô Molly lấy một cái chậu hoa từ trên mặt lò sưởi, bà dòm vô chậu, thở dài:
“Chúng ta còn ít lắm, anh Arthur à. Bữa nay mình phải mua thêm… À này, ưu tiên cho khách! Mời con đi trước, Harry cưng.”
Bà đưa chậu hoa cho Harry. Thằng bé trợn mắt ngó mọi người, và mọi người cũng đang ngó nó. Không biết làm sao, nó cà lăm:
“Con… con… phải làm sao?”
Ron chợt nói:
“Xin lỗi nha, Harry, mình quên mất. Bạn ấy chưa du hành bằng bột Floo lần nào cả.”
Dượng Arthur tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Chưa từng? Vậy làm sao mà năm ngoái con đến được Hẻm Xéo để mua sắm dụng cụ học tập?”
“Dạ, con đi bằng xe điện ngầm…”
Dượng Arthur trở nên vô cùng háo hức khi nghe được điều đóc:
“Thiệt hả? Cái đó có cầu thang vọt tự động không? Cụ thể là như thế nào…”
Cô Molly tỏ vẻ khó chịu mà nói:
“Anh Arthur, lúc này không phải là lúc để hỏi… Xài bột Floo thì nhanh hơn nhiều cưng à, nhưng mà quỷ thần ơi, nếu trước đây con chưa từng xài nó…”
Fred nói trong khi tiến lên làm mẫu cho thằng bé: “Nó sẽ làm được thôi, má à. Harry, nhìn tụi này làm trước nghe.”
Fred lấy một nhúm bột lấp lánh ra khỏi chậu hoa, bước tới đứng cạnh lò sưởi, quăng nhúm bột vô lửa.
Tiếng ầm ầm vang lên, ngọn lửa chuyển màu xanh ngọc bích, bốc cao qua khỏi đầu Fred. Bấy giờ Fred bước thẳng vào cụm lửa, hô lên: “Hẻm Xéo!” và lập tức biến mất.
Kế đến George cũng thò tay bốc một nhúm bột Floo. Cô Molly vẫn chưa an tâm mà tiếp tục căn dặn thằng bé:
Con nói thật rõ nghe cưng, để chắc chắn là con ra đúng vỉ lò…
Harry nhìn ngọn lửa gầm lên và cuốn George đi mất, lo lắng hỏi:
“Đúng cái gì ạ?”
Đúng vậy, trải qua nửa tháng sống tại trang trại Hang sóc, Harry đã có thể thoải mái mà tiến vào cuộc sống của người nhà Weasley (đương nhiên là trừ Ginny ra, cô bé vẫn còn đỏ mặt mỗi khi Harry bắt chuyện với nhỏ) và, uh, kể cả Tristan nữa. Mấy đứa chúng nó thường xuyên rủ nhau đến ngọn đồi gần nhà của Tristan để mà chơi Quidditch. Chỗ đó cây cối mọc dày kín, che khuất tầm nhìn từ phía ngôi làng ở dưới thung lũng, như vậy bọn trẻ có thể tập dượt môn Quidditch, miễn là đừng bay cao quá mà thôi.
Nhờ đó mà Tristan có thể cưỡi thử cây Nimbus 2000 của Harry.Thằng bé không thể không công nhận là đó là cây chổi xịn nhất mà nó đã từng cưỡi, không như cây chổi Sao xẹt cũ xì của Ron. Cây chổi đó thường bay lạc hướng mỗi khi nó bay ngang qua những con bươm bướm.
Trong khi Cô Molly đang giảng giải cho Harry nghe những điều cần chú ý khi sử dụng bột Floo, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tristan lại tiến tới gần lò sưởi trong tường. Thằng bé cảm thấy nếu nó không làm như vậy thì sẽ lỡ mất điều gì đó vô cùng quan trọng. Dù sao đi nữa thì nó vẫn là một siêu phàm giả thuộc con đường Wheel of Fortune, cho dù chỉ là danh sách 9 mà thôi nhưng thằng nhỏ vẫn tin tưởng vào trực giác của mình.
“Nhưng đừng có hoảng hốt và đừng bước ra quá sớm; cứ chờ đến khi nào con thấy Fred và George thì hẵng bước ra.”
Cô Molly dặn dò Harry lần cuối trước khi thằng bé bốc một dúm bột Floo và tiến tới gần lò sưởi.Nhưng có vẻ như sự lo lắng thái quá của cô Molly đã ảnh hưởng đến thằng nhỏ, nó đã bốc hơi nhiều bột một chút và khi phát âm địa điểm đến thì thằng bé đã ho sặc sụa:
“H… hem… hẻm… X… xeo… xéo.”
Một ngọn lửa màu xanh ngọc bích bùng lên từ bên trong lò sưởi trong tường. Trong ánh mắt kinh hoàng của gia đình Weasley, ngọn lửa ấy nhanh chóng bao phủ Harry và Tris - hoàn toàn vô tội - tan đang đứng ở bên cạnh. Khi ngọn lửa biến mất thì cả hai hai thằng nhỏ đều đã biến mất khỏi vị trí của mình để lại gia định Weasley còn trong trạng thái kinh hoàng tột độ.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên mà Tristan sử dụng bột Floo để du hành nhưng chưa bao giờ cảm giác của nó về cách đi lại này tệ đến như vậy, dù sao thì thứ bột này không được phát minh ra để mà vận chuyển nhiều người cùng lúc. Có cảm giác như thể nó bị hút xuống một cái cống khổng lồ. Nó thấy hình như mình bị quay tít – tiếng ầm ầm làm điếc cả tai. Thằng bé cố gắng mở mắt ra nhưng cơn lốc lửa xanh làm nó chóng mặt quá.
Cùi chỏ nó đụng phải cái gì đó đau quá, chắc là đụng phải Harry rồi. Tristan vội khép chặt hai cùi chỏ lại, vẫn cảm thấy mình bị xoay tít và cuốn đi. Bân giờ nó lại có cảm giác bàn tay lạnh ngắt của ai đó vả vào mặt nó. Không, không chỉ là một bàn tay mà nói đúng ra là cả thân hình của người nào đó đang ép chặt vào người nó. Hai đứa nhỏ không thể khống chế mà ôm chặt nhau xoay mòng mòng qua hàng loạt lò sưởi trong tường khác nhau. Và rồi:
“RẮC!!!”
Harry té sấp xuống, kéo theo Tristan vẫn còn đang ôm chặt nó cùng nhau ngã xuống. Cả hai cùng nhau va vào một cục đá lạnh tanh khiến chó mắt kính của cả hai chịu tổn thương quá sức chịu đựng của chúng nó. Mắt kính của Harry thì bị nứt tròng trong khi mắt kính của Tristan thì bị gãy làm đôi, không còn có thể đeo được nữa.