Chương 44: Lần thứ hai tập kích (2)
Tristan được chiếc nón phân loại xếp vào nhà Gryffindor, thậm chí nhiều đời của gia tộc Prewett đều được xếp vào nhà Gryffindor, cho nên thứ mà nó không thiếu nhất chính là dũng khí, tuy rằng nó tương đối s·ợ c·hết là được. Nhưng hãy nhớ rằng dũng cảm và lỗ mãng là hai việc hoàn toàn khác nhau.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh lại nào! Đây không phải là lúc để mà phát hoảng. Hoảng hốt lúc này cũng không làm được trò trống gì cả.”
Hít một hơi thật sâu, cho cả người bình tĩnh trở lại. Tristan ráng cố gắng giữ cho cái đầu của mình thật lạnh để suy xét tình huống mà nó đang gặp phải lúc này.
Colin lúc này 8,9 phần 10 đã rơi vào tay con Basilisk quái ác, sống c·hết không rõ. Tuy nhiên, bộ truyện Harry Potter vốn được J.K.Rowling viết ra dành cho thiếu nhi. Mặc dù 2, 3 quyển cuối có phần hơi đen tối một chút nhưng bây giờ mới là quyển thứ 2 a.
Tuy Tristan không còn nhớ rõ nội dung nhưng nó chắc chắn rằng năm nay sẽ không có người nào c·hết. Bởi vì chỉ cần có học sinh c·hết trong khi đi học thì dù trường Hogwarts có lịch sử 1000 năm đi chăng nữa thì cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, nói không chừng còn bị đóng cửa nữa kìa. Như vậy thì cốt truyện không phải băng rồi sao?
Với lại con Basilisk là thú cưng của Salazar Slytherin, mà Slytherin lại là một trong 4 người sáng lập của trường. Như vậy thì con Basilisk sẽ phá hủy công sức của Slytherin hay sao? Cho dù là nghe lệnh của người kế vị đi chăng nữa nhưng Tristan chắc chắn rằng mệnh lệnh của Salazar luôn được ưu tiên cao nhất.
Từ những luận cứ trên, Tristan rút ra được rằng ít nhất bây giờ Colin vẫn còn an toàn, không bị đe dọa đến tính mạng. Cùng lắm là bị hóa đá như bà Noris mà thôi, chỉ cần cuối năm uống một liều thuốc là tỉnh lại ngay.
Tuy vậy, sự tồn tại của nó bây giờ chính là biến số. Tristan cũng không biết những gì mà nó đã làm có ảnh hưởng gì đến cốt truyện hay không? Cho nên nó ít nhất cũng phải nhìn thấy Colin mới có thể an tâm.
Nhưng làm như vậy có khi nào nó sẽ bị nghi ngờ là thủ phạm hay không? Hay là chuồn về phòng ngủ làm như không biết gì? Mai đi nhìn xem Colin có làm sao không cũng không muộn.
Không! Không thể làm như vậy được! Không chỉ bọn gia tinh biết Tristan có mặt ở đây lúc này mà các bức tranh chân trung được treo đầy trên tường cũng đã nhìn thấy nó và Colin cùng đến nơi này. Chỉ cần thầy hiệu trưởng Dumbledore hỏi một câu thì nó hết đường chối cãi, như vậy thì càng làm nó trở nên khả nghi hơn.
Hay là đem chuyện này nói cho các giáo sư? Ngoại trừ người nào đó ra thì các giáo sư của Hogwarts đều có bản lĩnh thực sự. Chỉ có một con Basilisk mà thôi chắc không làm khó bọn họ đâu nhỉ?
Nói đi nói lại thì ngay gần đây đúng là có văn phòng của một vị giáo sư. Nhưng cực chẳng đã thì Tristan cũng chẳng muốn xuất hiện trước mặt lão ta.
Kể từ khi nó trở nên thân thiết hơn với Harry thì trải nghiệm của thằng bé trong những tiết học độc dược càng ngày càng kém. Lão Snape nhìn nó càng lúc càng không vừa mắt hay sao ấy, cứ tìm mọi cách mà trừ điểm thằng bé.
Nhưng điều quan trọng nhất là Tristan biết lấy cái gì để mà giải thích cho lão ấy làm cách nào nó biết Colin bị t·ấn c·ông đây bây giờ? Nói không chừng lão ta nghi ngờ nó là thủ phạm gây án, vừa ăn c·ướp vừa la làng thì sao? Mấy giáo sư khác thì Tristan không chắc, nhưng viện trưởng của nhà Slytherin, người có thể chỉnh một đám âm hiểm xảo trá rắn nhỏ vào nề nếp thì làm sao không nghĩ đến điều này. Lúc đó nó không phải giống như ba ba chui đầu vào rọ sao?
Như vậy thì Tristan phải làm gì đây bây giờ? Đi lên xem xét không được mà đi về phòng ngủ cũng không được, báo cho giáo sư càng không thể được. Thằng bé như bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Tuy trong đầu thằng bé diễn ra một hồi thiên nhân giao chiến như vậy nhưng trên thực tế mới chỉ trôi qua tầm mười mấy giây mà thôi. Lúc này thân thể của nó vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục di chứng mà con Basilisk để lại.
“Trò Prewett ? Trò làm gì ở đây? Lẽ ra lúc này trò phải nằm trên giường rồi chứ?”
Từ phía sau vang lên một giọng nữ cao lạnh mà vô cùng nghiêm khắc dọa thằng bé nhảy đựng. Rốt cuộc thì nó cũng đã hiểu cảm giác của Colin lúc nãy, đang lén lén lút lút mà bị phát hiện thật sự là quá mức kích thích mà. Adrenaline tiết ra làm cho trái tim của Tristan cứ nhảy bịch bịch không thôi.
“Giáo … giáo …sư … McGonagall!”
Giáo sư McGonagall nhìn chăm chú vào thằng bé, nghiêm khắc mà nói:
“Nói! Trò làm gì ở đây vào lúc này. Nếu không giải thích đoàn hoàn thì ta phải trừ nhà Gryffindor 50 điểm về tội trốn ngủ của trò.”
Những lời mà giáo sư McGonagall vừa nói ra dọa Tristan đến mức xuýt tí nữa là không thở nổi, cái gì Colin, cái gì Basilisk đều bị thằng bé quăng ra đằng sau đầu hết trọi trơn.
WTF? 50 điểm, một lần trừ tới 50 điểm lận. Từ đầu năm học đến bây giờ không biết nó đã kiếm cho nhà Gryffindor 50 điểm chưa nữa? Nếu thực sự bị giáo sư McGonagall trừ 50 điểm thì Tristan có thể mườn tượng đến tương lai tăm tối đang chờ đợi nó. Không biết lúc đó nếu thằng bé mổ bụng t·ự s·át tạ tội có nhận được tha thứ không nữa.
Tristan liền ra sức mà van xin giáo sư McGonagall, mong cô giơ cao đánh khẽ:
“Đừng mà giáo sư! Bây giờ mới chỉ qua 9 giờ có tí xíu mà cô.”
“Hừm?”
Giáo sư McGonagall rên lên một tiếng mà nhìn chăm chú vào Tristan khiến cho da gà da vịt của thằng bé thi nhau nổi lên khắp nơi. Tristan biết ngay là người nghiêm khắc như giáo sư McGonagall cũng không dễ dàng mà buông tha cho nó như vậy.
Thiếu niên tóc đỏ bèn chỉ vào túi quà vặt đang nằm dưới chân mà nói:
“Thưa giáo sư, thật ra là em đang trên đường đi thăm Harry ạ.”
“Nhưng mà trò Potter đang nằm trong bệnh thất ở lầu một chứ không phải dưới hầm. ” Giáo sư McGonagall tiếp tục gặng hỏi.
“Em cũng đâu có thể nào tay không mà đến thăm cậu ấy được đúng không giáo sư. Cho nên em mới ghé qua nhà bếp để xin một ít bánh trái làm quà. Sư việc là thế này, cô cũng biết đấy, mấy con gia tinh ở nhà bếp nhiệt tình hết sức, em cũng bị giữ lại hồi lâu nên mới về trễ như vậy… ”
Tristan cũng không tính nói dối để mà quá quan. Làm như vậy không chỉ vũ nhục vài chục năm kinh nghiệm gõ đầu trẻ của nữ sư vương nhà Gryffindor, mà còn sơ hở chồng chất nữa. Thằng bé dựa theo 9 thật 1 giả mà trình bày, chỉ giấu nhẹm đi việc nó nghe thấy tiếng thầm thì của con Basilisk mà thôi.
Giáo sư McGonagall nhìn chăm chú bịch bánh trên tay thằng nhỏ một lát rồi nhìn bản thân nó rồi mới nói:
“Như vậy thì trò có thể về phòng ngủ được rồi. Nếu tôi còn bắt gặp trò còn lang thang cho hành lang thì đừng có trách.”
“Thưa giáo sư, ít nhất cô cũng cho em đem bịch bánh này đến cho Harry được không ạ. Sáng nay tay của cậu ấy b·ị t·hương, em không biết cậu ấy buổi chiều có ăn uống được gì không?”
Giáo sư McGonagall hơi chần chừ một chút rồi mới đồng ý với đề nghị của Tristan. Cô vừa đi vừa nói:
“Đi theo tôi, tôi sẽ toàn bộ hành trình giá·m s·át trò, cho đến khi trò về đến phòng ngủ mới thôi.”
“Oh yes! Cám ơn giáo sư!”(≧▽≦)
Giáo sư McGonagall vẫn nghiêm túc như mọi khi, không hề quay lại nhìn nó mà cứ thế lên tiếng:
“Đi thôi.”
Cầu thang lúc này cũng đã yên tĩnh trở lại, ngoại trừ tiếng bước chân của hai cô trò thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác phát ra.
Tuy nhiên, vừa mới bước chân trên lầu một thì Tristan liền cảm thấy nhiệt độ nơi này có chút bất thường. Nơi này lạnh quá, còn lạnh hơn lúc ở dưới tầng hầm nữa. Tuy bây giờ đã là tháng 11, nhiệt độ ngoài trời cũng khoảng chừng 45 đến 50 °F ( tức là khoảng chừng 7 đến 10 ℃ ) nhưng lúc này thằng bé đã bắt đầu thở ra khói trắng, đồng nghĩa nhiệt đô đã xuống gần đến mức đóng băng.
Tristan không khỏi cau mày lại mà lên tiếng hỏi:
“Giáo sư?”