Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 45:Lần thứ hai tập kích (3)




Chương 45:Lần thứ hai tập kích (3)

Hành lang lầu một lúc này đặc biệt tối tăm vì những ngọn đuốc đã bị tắt ngấm trước những cơn gió mạnh lạnh buốt thổi qua những cánh cửa sổ đóng không kín. Giáo sư McGonagall vẩy nhẹ cây đũa phép của mình, những cánh cửa sổ tự động đóng kín lại, những ngọn đuốc cũng tự động bật lửa.

Ánh sáng từ những ngọn đuốc bắt đầu lan tỏa, soi sáng cảnh tượng vô cùng đáng sợ trước mặt, nhưng đồng thời cảnh tượng cũng vô cùng mỹ lệ, cực kỳ có lực đánh sâu vào. Ruột gan của Tristan dường như bị lộn tùng phèo trước quang cảnh đó.

Ở ngay chính giữa hành lang, gần lối vào bệnh thất, thằng bạn Colin của nó đang ngay ngắn mà nằm bất động trên sàn, đôi mắt thì mở to, khuôn mặt thì trợn trừng, hai tay thì giơ lên trước mặt, giữ khư khư chiếc máy chụp hình quý giá của nó.

Cả người thằng bé lúc này bị một lớp băng bao phủ. Theo thời gian, lớp băng này càng ngày càng dày lên và có xu hướng lan ra xung quanh. Chùm nho mà thằng nhỏ mang theo tính tặng cho Harry cũng nằm bên cạnh, bị băng giá hoàn toàn bao phủ. Bốn phía Colin đã mọc lên không ít các trụ băng nhọn hoắc, gai đâm tua tủa. Cái lạnh mà Tristan cảm thấy lúc nãy chính là từ trên người Colin cùng với những trụ băng này tỏa ra.

Dưới sự chiếu sáng của các ngọn đuốc trên tường, những trụ băng xung quanh Colin trở nên lấp la lấp lánh, phản xạ đủ loại màu sắc, tạo thành một cái cầu vồng bắc qua thân thể Colin, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Nhưng đồng thời những trụ băng này cũng phản xạ lại khuôn mặt kinh hoàng tột độ của thằng bé. Ở nơi đầy, khủng bố cùng với mỹ lệ dường như hòa hợp thành một thể thống nhất.

Hô hấp của Tristan trở nên vô cùng dồn dập, nó tính chạy lại để mà xem xét tình trạng của Colin nhưng bị giáo sư McGonagall chặn lại, không cho đến gần.

“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy, Minerva?”

Lúc này thầy hiệu trưởng Albus Dumbledore vừa lúc đi xuống cầu thang. Trên người của cụ là một cái áo ngủ dài bằng len cùng với một cái nón ngủ, tay còn cầm một cái ly rỗng, có vẻ như thầy tính lấy một ly chocolate nóng uống cho dễ dàng đi vào giấc ngủ..

Giáo sư McGonagall có vẻ như bị xúc động mạnh, giọng của bà hơi nghẹn ngào một chút:

“Tôi nghĩ đây là một vụ t·ấn c·ông, Albus à. Tội nghiệp thằng nhỏ!”

“Tôi cũng cho rằng như vậy Minerva, cô giúp tôi một tay đưa thằng nhỏ đi gặp Poppy, ở đó tốt hơn cho thằng nhỏ.”

Cụ Dumbledore nói xong thì vỗ nhẹ hai tay của mình. Từ một cây đuốc gần đó, một con phượng hoàng lửa bay ra.



Một tiếng kêu lảnh lót vang lên, con phượng hoàng bay về phía Colin rồi bay vòng quanh thằng bé, từng vòng từng vòng một.

Dưới sự điều khiển của cụ Dumbledore, con chim phượng hoàng bay đến đâu những trụ băng bao phủ xung quanh Colin tan chảy đến đó, lại không gây tổn thương cho thằng bé một chút nào cả.

Hơi nóng từ thân thể của con phượng hoàng toả ra bốn phía, hành lang lúc này không còn lạnh lẽo nữa mà đã bắt đầu ấm lên.

Khi khối băng cuối cùng tan chảy, con phượng hoàng được cụ Dumbledore biến ra cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Con chim cuộn tròn người lại trên không, hóa thành một quả trứng bằng lửa khổng lồ, rồi bùm một cái, nở ra một đóa hoa rực rỡ rồi tàn lụi và biến mất. Ma pháp biến hình của cụ Dumbledore kinh khủng như thế.

“Được rồi, Minerva, tôi nâng phần đầu còn cô nâng phần chân. Trò Prewett, trò vui lòng giúp đỡ hai bộ xương già này một tay được không?”

Tristan tuy có chút thất thần nhưng những lời của cụ Dumbledore vẫn lọt vào lỗ tai thằng bé:

“Vâng, thưa thầy hiệu trưởng.”

Đây là lần đầu tiên nó chạm vào thân thể của Colin sau khi cậu ấy hóa đá. Khi chạm đến thân thể lạnh ngắt của thằng bạn, bụng của nó quặn đau còn bàn tay thì không tự chủ đươc mà run lên nhè nhẹ.

“Đi thôi!”

Dưới sự nỗ lực của ba thầy trò, bức tượng mang tên Colin Creevey được vận chuyển an toàn đến bệnh thất gần đó. Cụ Dumbledore đi giật lùi vào phòng, nâng phần đầu, Tristan đi theo ngay phía sau, nâng phần chính giữa, còn giáo sư McGonagall xuất hiện cuối cùng, nâng phần chân của Colin. Ba người hợp sức lại đặt Colin lên một cái giường gần cửa ra vào.

Cụ Dumbledore nói khẽ:

“Đi gọi Madam Pomfrey.”

Vai vế thấp nhất ở đây chính là Tristan cho nên việc chạy chân này hiển nhiên rơi vào đầu thằng bé. Khi đi ngang qua giường Harry, nó nhạy bén phát hiện ra thằng bạn của mình đang giả vờ ngủ. Nhưng lúc này thật sự không có thời gian, mà nó cũng không có tâm tình để mà để ý đến chuyện này, Tristan vội vàng chạy đến trước cửa phòng của Madam Pomfrey để mà đánh thức bà ấy dậy.



Rất nhanh sau đó, Tristan chạy trở về bên cạnh giường của Colin, Madam Pomfrey đi theo sát gót. Bà vừa đi vô phòng vừa tròng cái áo len không tay qua đầu, mặc ngoài tấm áo ngủ.

Khi vừa gặp mặt cụ Dumbledore cùng với giáo sư McGonagall, Madam Pomfrey hỏi ngay:

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Cụ Dumbledore nói:

“Một cuộc t·ấn c·ông nữa. Minerva cùng với trò Prewett phát hiện ra cậu bé trên cầu thang.”

Giáo sư McGonagall bổ sung:

“Với một chùm nho bên cạnh. Tôi nghĩ là thằng nhóc này định lẻn đến đây thăm Harry. Tôi nói đúng không trò Prewett?



Tristan gật đầu xác nhận, giọng nói của thằng bé hơi run rẩy một chút.

“ Đúng vậy, thưa giáo sư, bọn em hẹn gặp nhau ở đây để lẻn vào thăm Harry.”

Sau một hồi xem xét tình trạng Colin, Madam Pomfrey hỏi:



“Bị hóa đá hả?”

Giáo sư McGonagall đáp:

“Phải. Còn bị đóng băng nữa. Nhưng mà tôi rùng mình khi nghĩ đến… Nếu lúc đó Albus không đang xuống cầu thang để lấy chocolate nóng uống, thì… Ai biết chuyện gì có thể xảy ra…”

Tristan cúi đầu xuống, tỏ vẻ vô cùng ân hận:

‘Là lỗi của em thưa giáo sư. Toàn bộ là lỗi của em. Nếu mà em không bỏ cậu ấy ở lại nơi đó … Nếu mà em lúc đó ngăn cản cậu ấy … Nếu em … “

Thằng bé lúc này vô cùng hối hận. Mặc dù khi ở dưới tầng hầm, Tristan luôn tìm mọi cách để khiến cho mình hoàn toàn không có liên quan đến vụ này. Nhưng từ khi nhìn thấy hiện trạng bây giờ của Colin nó có chút chịu không nổi.

Tuy từ lúc đầu Tristan đã xác định rằng Colin sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của thằng bạn lúc đó …

Lồng ngực của Tristan dường như bị thứ gì đó đè nặng lên vậy, ép nó gần như không thở nổi. Trong thân tâm nó cho rằng chính là nó hại Colin thành ra nông nổi này, chính nó là người đã thu hút con Basilisk, khiến cho Colin bị tập kích. Nếu không đi cùng với nó thì có lẽ Colin đã không bị t·ấn c·ông mà an toàn đến bệnh thất. Lúc này lẽ ra thằng bé có thể cười đùa mà nói chuyện với Harry mà không phải bị biến thành một bức tượng cứng ngắc, lạnh lẽo như vậy.

Đối với một thằng nhóc mới bước qua tuổi 12 như nó thì chuyện này có vẻ như quá mức trầm trọng một ít, kết hợp với trạng thái tinh thần không được đúng lắm của nó dẫn đến cảm xúc của Tristan có điểm mất khống chế.“

“Tất cả là tại em … tất cả là tại em …”

Trở thành một phù thủy thì có ít gì cơ chứ? Trở thành một người siêu phàm giả thì có ít gì cơ chứ? Ngay cả những người bên cạnh còn không bảo vệ được thì những thứ này có ít gì đâu?

Tristan cúi gằm mặt xuống, cả người run rẩy không ngừng, hai tay nắm chặt lại, đôi mắt màu nâu sẫm của thằng bé tuy giờ đây đã đỏ hoe nhưng không có bất cứ một giọt nước mắt nào chảy ra cả, tất cả đều bị thằng bé nuốt vào trong bụng.

Khóc lóc để làm gì? Trang đáng thương để tìm kiếm sự nhận đồng của người khác à? Hay là để chối bỏ trách nhiệm của mình? KHÔNG CẦN! Tristan không cần mấy thứ này, cái nó cần bây giờ là lực lượng. Lực lượng để tự bảo vệ cho mình. Lực lượng đủ để bảo vệ những người ở bên cạnh. Lực lượng để thay đổi bánh xe của vận mệnh.

Mềm yếu, cảm tính, do dự không thể giúp nó tự bảo vệ cho mình, cũng không giúp nó bảo vệ những người bên cạnh. Từ sự việc lần này, Tristan cũng đã nhận ra được một điều, tàn nhẫn cũng là một loại dịu dàng.

Để có được lực lượng, cho dù lâm vào điên cuồng thì Tristan cũng không hề nuối tiếc.

Hít một hơi thật sâu, thằng bé kiên định mà nhìn về phía trước, quyết tâm đi trên con đường mà mình đã định ra.