Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 3: Danh sách 9: Quái Vật




Chương 3: Danh sách 9: Quái Vật

Tristan thất thần suốt dọc đường về nhà. Trong đầu của thằng bé đang hiện ra lợi và hại khi nó trở thành một siêu phàm giả. Ngay cả khi đã về đến chiếc giường thân thuộc thì thằng nhỏ vẫn còn đang phân vân chưa thể đưa ra quyết định của mình.

Đột nhiên giao diện hệ thống trước mắt thằng bé đột nhiên chuyển sang màu đỏ. Một dòng thông báo đỏ tươi đang nhấp nháy ở ngay phía trên giao diện làm cho nó không thể không chú ý.

“ CẢNH BÁO! CẢNH BÁO!

CÓ PHẦN THƯỞNG HỆ THỐNG VẪN CHƯA ĐƯỢC NHẬN!

PHẦN THƯỞNG NÀY SẼ BIẾN MẤT TRONG VÒNG 30 GI Y NỮA!

MỜI TÚC CHỦ NHANH CHÓNG NHẬN LẤY!”

“Còn có chuyện này sao? Thế mà không thèm báo trước một tiếng!”

Tristan luống cuống mà đăng nhập vào mục nhiệm vụ, cái nhiệm vụ duy nhất kia đang nhấp nháy không ngừng. Khi thời gian chỉ còn 5 giây đếm ngược thì thằng nhỏ rốt cuộc cũng bấm được vào nút nhận phần thưởng.

Ngay lập tức, màn hình giao diện hệ thống đột nhiên biến đổi. Bằng một cách thần kỳ nào đó, cái màn hình trước mặt Tristan bị gấp gọn lại nhiều lần, cuối cùng thì nó chỉ còn kích thước của một tấm thẻ bài nho nhỏ. Mặt trên của tấm thẻ là hình ảnh của một người đàn ông đang ôm một cái bánh xe, mà phần ngoài cùng của bánh xe là một con rắn bạc không vây khổng lồ đang ngậm đuôi của chính mình.

Từ chính giữa của cái bánh xe, một tinh thể kim cương nho nhỏ được tạo thành và rơi vào tay của Tristan, màn hình giao diện hệ thống cũng trở lại bình thường ngay sau đó. Thằng bé ngưng trọng mà nhìn về phía giao diện hệ thống, nó cảm thấy hình dáng của lá bài vừa rồi mà giao diện biến thành có vẻ như chính là lá bài Wheel of Fortune, một trong 22 lá bài khinh nhờn của hoàng đế Roselle, nhưng nếu Tristan nhớ không lầm thì lá bài này thuộc quyền sở hữu của Thần Bí Nữ Vương Bernadette Gustav.

Như vậy thì hệ thống dỏm của nó có liên quan gì đến vị nữ vương này đây? Nó vẫn còn chưa quên rằng giao diện hệ thống thường xuyên tự động chuyển qua ngôn ngữ Hermès cổ đâu. Tristan lần đầu nhìn thẳng vào hệ thống của mình. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng của nó.

“Không có khả năng!”

Thằng bé lắc đầu ngoày nguậy, chẳng lẽ có một thực thể nào đó đang giả dạng làm hệ thống tính mượn xác của nó để mà sống lại. Tristan rùng mình khi nghĩ đến điều này. Thằng bé ngay lập tức muốn ném tinh thể kim cương trong lòng bàn tay đi thật xa cho khuất mắt nhưng khi suy nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình lại có chút không nỡ.

Bây giờ đã là tháng 8 rồi, chỉ còn một tháng nữa thì Hogwarts nhập học mà nó vẫn còn là một tên pháo lép. Đã xuyên không đến thế giới Harry Potter này mà lại quay về với giới Muggle ư? Tristan không cho rằng với thân phận của nó bây giờ thì khi 3 năm sau, khi Voldemort quay về thì nó có thể an toàn mà sống sót. Một thằng pháo lép là con của thành viên Hội Phượng Hoàng chắc chắn là một món mồi ngon đối với tụi Tử Thần Thực Tử.

Với lại hệ thống đã cùng với nó đến thế giới này cũng đã 5,6 năm rồi không phải sao? Với khoảng thời gian dài như vậy thì Tristan nghĩ một thằng pháo lép như nó bây giờ có thể chống lại được nếu hệ thống có ác ý Nghĩ đến đây ánh mắt của thằng bé dần trở nên kiên định lên, cho dù muốn làm gì đi chăng nữa thì nó bây giờ không thể không dựa vào hệ thống..

Nhưng miếng tinh thể kim cương này cũng không phải là thứ mà nó có thể dễ dàng tiêu hoá. Đây rõ ràng là đặc tính phi phàm đã được chia cắt đi ra, bên trong còn chứa nồng đậm dấu vết của chủ nhân trước. Điều này cùng với nó hoàn toàn không có phối phương ma dược, mà cho dù có thì cũng không thể tìm ra những thứ đó ở nơi này làm cho việc nó nuốt miếng tinh thể này có hệ số nguy hiểm vô cùng cao.

“Lo dài không bằng lo ngắn, đằng nào thì cũng c·hết thì ngại gì ông đây không liều một lần chứ!”

Không có một chút do dự,thằng bé lấy ra một ly nước cất mà ném viên tinh thể kim cương vào trong đó. Viên tinh thể này cứng rắn là thế nhưng khi gặp nước cất lại lập tức tan ra tạo thành một chất lỏng sền sệt có màu trắng bạc. Nó hít một hơi thật sâu, đem cái ly tiến lại gần miệng, rồi ngửa đầu, một hơi uống hết. Cái thứ chất lỏng trong ly cư như một thể thống nhất, tuyệt không phân ly, không một giọt dư thừa mà chui tọt xuống cổ họng của thằng nhỏ. Không chỉ như thế, khi vừa đến dạ dày của nó, cái thứ chất lỏng đó dường như mọc ra từng sợi xúc tu vừa dài vừa mảnh, băng lãnh cùng kích thích mà chui vào từng tế bào của thằng bé.

Cả thế giới trước mắt Tristan dường như thay đổi thành một tác phẩm của hoạ sĩ theo trường phái ấn tượng vậy. Một màn sương mù dày đặc bao phủ lấy thằng nhỏ. Màu sắc của các vật thể xung quanh thì trở nên vô cùng nồng đậm mà lại chắp vá lung tung, đỏ thì càng thêm đỏ, xanh thì càng thêm xanh, đen thì càng thêm đen. Hai mắt của nó trở nên mơ hồ, tư duy thì phiêu phốt nhưng lại vô cùng rõ ràng giống như là một người g·ặp n·ạn đang trôi nổi trên biển vậy.

Đồng thời bên tai Tristan vang lên một giọng nói nhỏ như có người đang cố nói thứ gì, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa xôi khiến cho nó không tài nào nghe được. Thằng bé cũng biết thân biết phận không tìm c·hết mà cố ý lắng nghe. Một chút thường thức nó cũng không dám quên.

Tristan có thể cảm nhận được có thứ gì đó đã được đánh thức trong cơ thể của nó. Cái thứ đó như một dòng nước ấm theo dòng máu chảy trong huyết quản chạy khắp cơ thể của thằng bé mà xua tan cảm giác lạnh lẽo do ma dược đem lại. Đồng thời cơ thể của nó rõ ràng đang tham lam mà hấp thu dòng nước ấm này. Nhưng tất cả chỉ như muối bỏ biển mà thôi, dòng nước ấm đã như một trận lũ chảy khắp cơ thể của Tristan, thậm chí còn tràn cả ra bên ngoài. Nó có thể nghe tiếng gió thổi vù vù cùng với tiếng vật dụng đổ vỡ bên cạnh.

Cuối cùng thì dòng nước ấm kia cũng chảy đến trên đầu của Tristan. Khi dòng nước ấm chảy qua hai mắt của thằng bé thì màn sương mù trước mắt nó đột nhiên biến mất, màu sắc của các vật thể xung quanh cũng trở lại bình thường ngoại trừ một chút bóng chồng xuất hiện. Tristan biết đó là do lực lượng của ma dược bị tràn ra, đồng thời nó cũng thiếu biện pháp khống chế. Thằng bé nhanh chóng tập trung tinh thần để mà khống chế chúng nó.

“Cảm giác tốt hơn hồi nãy nhiều! Cái mạng của ông đây đâu có dễ dàng đánh mất như vậy!” Thằng bé thở hắt ra một hơi rồi ngồi bệt xuống đất, bóng chồng cùng với những lời thì thầm kia đã hoàn toàn biến mất. Nó lấy tay chống xuống đất để mà đứng dậy nhưng một con xây xẩm mặt mày kéo đến, làm cho nó té đập đầu xuống đất mà hôn mê b·ất t·ỉnh.

Hogwarts đã được xây dựng cách đây ngót nghét cũng hơn 1000 năm rồi. Điều này dẫn đến toà lâu đài cổ này sở hữu cho mình những vật phẩm ma pháp có tuổi đời cũng xấp xỉ bản thân nó. Trong những món vật phẩm ma pháp này, có những món mà mọi người đã quen mặt thuộc tên, chỉ cần nhắc đến Hogwarts thì sẽ ngay lập tức nhớ đến như The Sorting Hat ( Chiếc nón phân loại) cũng có những món vật phẩm ma pháp đã được sử dụng từ năm này qua năm khác nhưng tất cả mọi người đều quên đi sự tồn tại của nó như những chiếc đồng hồ cát tính điểm của mỗi học viện. Và hiển nhiên là có những món đồ được che dấu vô cùng kỹ lưỡng, chỉ có hiệu trưởng và những người nhận trách nhiệm liên quan mới có quyền được biết.

Mà thứ được đặt tại một tòa tháp nhỏ, bị khoá mà không có bất kỳ một người học sinh nào có thể đặt chân đến chính là nơi cất giữ hai trong số các tạo vật ma thuật được bốn người sáng lập chính tay tạo ra mà không người nào được phép biết tới này. Đó chính là quyển “Book of Admittance”- một quyển sách được làm bằng da rồng đen - mà trên đó “Quill of Acceptance”- một cây viết được làm bằng lông của Augurey - ghi lại sự ra đời của mọi đứa trẻ có tài năng ma thuật ở khắp Vương Quốc Anh này.

Quyết định của quyển sách và cây viết lông ma thuật này là cuối cùng, không một đứa trẻ nào được thừa nhận nếu tên của chúng không được trước tiên ghi bằng mực bạc lên những trang giấy ố vàng của quyển sách. Trong cả ngàn năm hoạt động không ngừng nghỉ của mình, sự nghiêm khắc của quyển sách và sự n·hạy c·ảm của cây bút lông chưa bao giờ mắc sai lầm. Chưa từng có một phù thủy nhỏ nào bị bỏ lại trong thế giới của Muggle cũng như chưa từng có một pháo lép nào được nhận vào ngôi trường danh giá này.

Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts đã sử dụng chúng để kiểm tra và gửi thư báo trúng tuyển cho những đứa trẻ được ghi tên trên đó vào ngày sinh nhật thứ 11 của chúng. Nhiệm vụ này thường là trách nhiệm của hiệu trưởng Hogwarts nhưng do hiệu trưởng Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore của chúng ta thường xuyên ăn tươi nuốt sống kẻ thù không đội trời chung của cụ - đồ ngọt cùng với bôn ba khắp nơi để tìm giáo sư dạy môn phòng chống nghệ thuật hắc ám - vị trí cần được đổi mới hàng năm - nên nhiệm vụ này được chuyển giao cho phó hiệu trưởng Minerva McGonagall.

Và năm nay cũng không phải là ngoại lệ, năm học mới sắp bắt đầu cho nên phó hiệu trưởng Minerva McGonagall như thường lệ kiểm tra quyển sách để chắc rằng bà không bỏ sót bất kỳ người học sinh nào. Tuy không muốn thừa nhận nhưng cuộc chiến 50 năm trước đã khiến cho nhân khẩu của giới phù thủy nước Anh giảm sút kịch liệt, giờ đây bất cứ phù thủy nhỏ nào đều là tài sản quý giá mà mọi phù thủy trưởng thành đều phải có trách nhiệm bảo vệ, nhất là những người hoạt động trong ngành giáo dục như giáo sư Minerva McGonagall đây. Khi vừa mới dùng thần chú mở quyển sách ra, ánh mắt của bà lập tức chú ý đến cái tên nằm ở dưới cùng, vết mực màu bạc vẫn còn chưa khô chứng tỏ mới được viết lên cách đây không lâu:

“Tristan Edmund Faust Prewett”