Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 2: Bánh xe vận mệnh




Chương 2: Bánh xe vận mệnh

Chẳng mấy chốc sau, những con Gnome bay v·út v·út như mưa băng qua khu vườn mà đáp xuống bên kia hàng rào. Ngay cả Harry, đứa lần đầu tiên làm việc này thì sau khi ngón tay tiếp xúc với khoảng cách âm cùng hàm răng sắc nhọn của tụi Gnome thì thằng bé cũng học được rằng tụi này không đáng được thương xót một chút nào cả.

Sau khi con Gnome cuối cùng bị Tristan tìm ra và ném qua hàng rào thì bọn nó rốt cuộc cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Bằng đôi tay mảnh khảnh của mình, thằng bé đã ném thành viên cuối cùng của bọn p·há h·oại vườn này bay xa cả chục thước.

Chỉ một lát sau, bầy Gnome ở ngoài đồng bắt đầu bỏ đi thành hàng dài rời rạc, đôi vai nhỏ của chúng gù lên.

Khi nhìn theo chúng biến mất sau hàng giậu bên kia cánh đồng, Ron nói:

“Tụi nó sẽ trở lại cho mà xem. Bọn này khoái ở đây lắm… Ba quá nương tay với chúng, ba nói tụi nó tức cười…”

“Em về nhà trước đây. Mấy anh nói với cô Molly dùm em.” Tristan chào từ biệt anh em nhà Weasley trước khi đi về nhà.

George hỏi khi choàng tay qua vai thằng bé: “Sao em không ở lại chơi với bọn anh thêm chút nữa? Harry mới đến mà!”

Nó lắc đầu, dỡ cánh tay của George ra khỏi vai nó mà nói: “Không được, em đã ở đây từ sáng sớm đến giờ. Đã đến lúc em phải về rồi. Gặp lại sau!”

“Gặp lại sau!” Mấy anh em nhà Weasley cùng với Harry Potter cũng chào tạm biệt thằng nhỏ.

Khi thấy Tristan đi khuất khỏi tầm mắt, Harry quay sang mà hỏi Ron:

“Có phải em ấy không thích mình không? Hay là mình đã vô tình làm điều gì đó mà em ấy không thích.”

“Không có đâu Harry, em ấy chỉ hơi ngượng ngùng mà thôi. Bọn anh sống với nhau từ nhỏ đến lớn cho nên hiểu mà.” Fred nói trong khi ngồi dựa vào thằng em sinh đôi của mình.

George thì đẩy thằng anh của mình ra mà nói: “Đúng đó, lần nào gặp người lạ thì lần nào Tristan cũng vậy.”

Ron cũng lên tiếng: “Không biết nó học từ đâu cái tính đó. Má đã sửa hoài mà thằng nhỏ vẫn vậy.”

Harry cảm thấy hoàn toàn vô ngữ, mấy đứa em của gia đình Weasley thật là kỳ ba. Ginny là con gái thì ngượng ngùng thì không nói gì đi, Tristan là con trai mà cũng thế thì sau này sau mà nhập học Hogwarts được.

Thằng bé không khỏi nhớ lại quang cảnh nhập học năm ngoái của nó diễn ra trước toàn trường. Nó quay sang cặp sinh đôi mà hỏi:

“Mấy anh có kể cho em ấy nghi thức phân viện diễn ra như thế nào không?”

“Đương nhiên là không rồi, dấu diếm nghi thức phân viện không phải là truyền thống sao?” Fred nở một nụ cười gian xảo,nụ cười này nhanh chóng lan tỏa ra ba người còn lại.



Đúng lúc đó tiếng của cửa cái đóng sầm lại, George ngồi bật dậy mà nói khiến cho Fred ngã ngửa ra sau:

“Ba về! Ba đã về!”

Chúng vội vã chạy qua sân trở vô nhà.

Lúc này Tristan đã đi xa khỏi trang trại Hang Sóc nên lỡ mất dịp gặp gỡ dượng Arthur của nó. Nhà của nó cũng cách trang trại Hang Sóc không xa, chỉ cần băng qua ngọn đồi trước mắt là tới rồi. Thằng bé đang vừa đi vừa càu nhàu với tốc độ nhanh vô cùng, nếu mà nghe không kỹ thì cứ ngỡ là nó đang niệm kinh:

“Ronald Bilius Weasley, Fredrick Gideon Weasley, George Fabian Weasley mấy người cứ chờ đấy cho ông. Chuyện lái xe bay đến đón Harry Potter quan trọng như thế mà không nói cho ông đây một tiếng. Nếu không phải ông chờ sẵn từ sáng sớm thì nhiệm vụ đã thất bại rồi. Thiệt tình, đã dặn đi dặn lại là nhớ gọi ông đây theo cùng thế mà dám bỏ ông lại một mình. Biểu hiện vừa rồi của mình hồi nãy cũng không tệ, con Gnome đó bay xa ơi là xa luôn. Mà Harry Potter thì ra bộ dáng là như vậy, không giống Daniel chút nào cả, đặc biệt là đôi mắt. Không hổ là đôi mắt mà xà vương yêu say đắm. Không biết Hermione trông như thế nào ta? Hi vọng vẫn xinh đẹp như Emma …”

Nó đột nhiên dừng lại, nhìn xung quanh không phát hiện bất cứ người nào thì đưa tay lên đẩy đẩy gọng kính trên mặt mình. Hành động này khiến cho cặp đít chai mà thằng bé đang đeo loé sáng dưới ánh sáng mặt trời.

“Hệ thống mau xuất hiện đi!” Tristan lẩm bẩm trong miệng.

Một màn hình cảm ứng tự dưng xuất hiện trước mắt nó, phía trên có hình chân dung của thằng bé cùng với một thứ ngôn ngữ lạ huơ lạ hoắc nào đó. Không cần thử thằng bé cũng biết là ngoài nó ra thì không ai có thể nhìn thấy màn hình này. Nhưng như vậy thì tại sao nó lại phải kiểm tra xem chung quanh có người nào hay không?

“Lại bị chuyển qua ngôn ngữ Hermès cổ rồi. Ở nơi này làm gì có người nào đọc được thứ ngôn ngữ quỷ quái này cơ chứ. Đúng là hệ thống dỏm có khác, cứ gặp trục trặc miết. Để xem nào, điều chỉnh ngôn ngữ nằm ở chỗ nào ta.”

Thằng bé giơ tay lên mà bấm bấm, quẹt quẹt trên cái màn hình cảm ứng trước mắt của nó. Ngạc nhiên chưa? Hệ thống này không phải được điều khiển bằng suy nghĩ hay là có một hệ thống linh hỗ trợ nào cả mà hoàn toàn điều khiển bằng tay.

“Không phải… Không phải chỗ này… Chỗ này cũng không nốt …”

Và bộ dáng của Tristan lúc này là đang lầm bà lầm bầm mà bấm bấm quẹt quẹt quẹt trong không khí như là một thằng điên vậy. Cũng bởi vì như vậy mà thằng bé phải chú ý xung quanh mỗi khi kêu gọi hệ thống.

“Đây rồi! Phần điều chỉnh ngôn ngữ nằm đây rồi. Tìm mãi mới thấy”

Hệ thống này có hàng ngàn ngôn ngữ khác nhau, có ngôn ngữ quen thuộc lại có thứ ngôn ngữ vô cùng lạ lẫm mà Tristan chưa từng thấy bao giờ. Nó kéo xuống phần ngôn ngữ thường dùng thì hơi trầm mặt một chút. Nơi đó hiện ra hai loại là English và Tiếng Việt.

Nói tới đây thì mọi người đều đã hiểu thân phận của nó. Đúng vậy, Tristan không phải là dân bản xứ mà đến từ mảnh đất hình chữ S ở bên kia châu lục. Nó vốn chỉ là một thằng sinh viên bình thường c·hết vì đọc truyện quá nhiều mà thôi.

Mà sao đọc truyện quá nhiều mà c·hết được nhỉ? Thì tại nó mải mê cúi đầu đọc truyện quá dẫn đến không chú ý đến xung quanh. Dẫn đến nó bị Truck-kun dưới tay của một tài xế ngủ gục hôn một cái. Và điều tiếp theo mà Tristan biết đến là nó đã xuất hiện ở nơi này.

Lúc đó con gia tinh già chăm sóc cho thân thể của nó hiện tại vừa mới c·hết. Chuyện này làm cho chủ nhân cũ của thân thể này khóc lóc thảm thiết đến mức ngất lịm đi. Và khi tỉnh dậy thì đã là Tristan bây giờ.



Chuyện này đã xảy ra vào khoảng 5,6 về trước. Khi đó thân thể này mới tròn 7 tuổi mà thôi. Kể từ đó, nó thay thế đứa bé kia mà sống đến tận bây giờ.

Còn hệ thống thì đương nhiên là bàn tay vàng chuyên chúc của nó rồi. Xuyên qua mà không có bàn tay vàng thì coi làm sao được, nói ra làm mất mặt người xuyên không hết.

Tristan do dự một chút rồi chọn Tiếng Việt, nó không muốn quên đi thứ ngôn ngữ mà nó đã sử dụng gần 20 năm này. Sau lựa chọn của thằng bé, giao diện hệ thống đã hoàn toàn thay đổi thành thứ ngôn ngữ thân thiết kia.

Họ và tên: Tristan Prewett

Tuổi: 11 (18)

Giới tính: Nam

Xu hướng giới tính: Chưa biết

(Mỗi lần nhìn đến đây thì gân xanh đều nổi lên trên trán nó. Hiển nhiên là bình thường rồi, tuy cả kiếp trước kiếp nó đều chưa có bạn gái nhưng điều này không thể bàn cãi nữa.)

Chủng tộc: Phù Thuỷ ( Pháo lép)

Chiều cao: 54.5" (138.4 cm)

Cân nặng: 65.0 lb (29.5 kg)

Kỹ năng:

Pháp Thuật: Không có

Nữ công gia chánh:

Nấu ăn: 4( 99%)

Làm bánh: 5 47%)

Dọn dẹp: 6 (58%)

Thêu thùa: 3 (45%)

Điểm vận mệnh: 75



Tristan nhìn giao diện trước mắt mà tức đến đỏ mặt tía tai. Việc là pháo lép thì Tristan đã biết từ lâu nên không còn cảm thấy buồn nữa. Nhưng phần kỹ năng nữ công gia chánh là cái thứ gì? Toàn là do cái hệ thống dỏm này làm hại mà thôi. Đôi khi thằng nhóc nghĩ đến việc lật bàn, bỏ không thèm làm nữa ra sao thì ra.

Nói là nói vậy theo nhưng thằng bé vẫn thuần thục mà mở ra phần nhiệm vụ. Cũng không có nhiều nhặng gì cho cam. Chỉ có một nhiệm vụ đang nằm đơn độc ở nơi đó.

"Nhân vật chính Harry Potter bị gia tinh Dobby khiến cho lâm vào rắc rối. Giờ đây cậu ấy đang bị khoá trái ở trong phòng. Mời túc chủ hãy mau chóng tiếp xúc nhân vật chính để hấp thu để từ đó bắt đầu cuộc hành trình của mình..

Mục tiêu nhiệm vụ:

Lái chiếc Ford Anglia 105E của ông Weasley đến nhà số 4 đường Privet Drive ( Thất bại).

Giải cứu Harry Potter (Thất bại).

Cùng Harry Potter trở về trang trại Hang sóc ( Thất bại).

Chào đón Harry Potter đến trang trại Hang Sóc (Thành công).

Mức độ hoàn thành: 25%

Túc chủ có muốn kết toán nhiệm vụ hay không?

Có. Không.”

Đương nhiên là phải kết toán rồi, ngu sao mà không kết toán. Tristan vừa bấm vào chữ có thì một dòng chữ liền xuất hiện ở phía dưới.

“Xác nhận hoàn thành nhiệm vụ. Hệ thống đang kết toán. Dựa trên tỷ lệ hoàn thành thì phần thưởng rút ra ngẫu nhiên.



Phần thưởng rút ra hoàn tất. Phần thưởng cho mức độ hoàn thành 25% là thành phần chính ma dược của danh sách 9: Quái Vật, 25 điểm vận mệnh. Mời túc chủ bấm vào nhận lấy.”

Tristan hô hấp dừng lại một chút, vẻ bông đùa nãy giờ đã hoàn toàn biến mất trên mặt nó. Nếu nó nhớ không lầm thì đây chính là danh sách khởi đầu của một trong 22 con đường thành thần của Quỷ Bí Chi Chủ, con đường Bánh Xe Vận Mệnh.

Chỉ cần nó uống ma dược này vào, thậm chí phụ trợ ma dược cũng không cần thiết thì nó sẽ trở thành một siêu phàm giả. Không biết so sánh với phù thủy thì như thế nào nhưng chắc chắn là tốt hơn tình hình hiện tại của nó.

Pháo lép luôn bị kỳ thị bởi những phù thủy khác mà bọn họ cũng rất khó dung nhập vào cuộc sống của dân Muggle. Tuy nhà Weasley bây giờ đối xử với nó rất tốt nhưng chỉ cần việc nó là pháo lép bị lộ ra thì mọi việc đều sẽ khác. Nó còn nhớ là có một người chú đã bị cả gia tộc khai trừ chỉ bởi vì là pháo lép mà thôi.

Nhưng con đường thành thần của Quỷ Bí Chi Chủ lại là hố hoá không hơn không kém. Các siêu phàm giả không chỉ dễ dàng bị ngoại thần mê hoặc, mà càng tiến về danh sách cao thì càng trở nên không phải người. Nhưng điều quan trọng nhất là bọn họ còn phải chú ý đến sẽ có người khác thức tỉnh trong thân thể của mình nữa.