Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 15: Nghi thức phân viện




Chương 15: Nghi thức phân viện

Trong khi đám nhóc còn đang lo lắng về nghi thức phân viện sắp tới thì Tristan bắt đầu trầm tư suy nghĩ về nhà mà nó hướng tới. Điều này khiến cho nó nhớ đến khoản thời gian chọn trường đại học để ghi vào nguyện vọng kiếp trước của mình.

Để xem nhà Hufflepuff cũng không tệ, lối vào ký túc xá khá gần nhà bếp nên có thể thỏa mãn cái bụng đói của Tristan. Với lại mọi người trong nhà này đối xử với nhau cũng khá tốt, ít có hiện tượng bắt nạt xảy ra.

Nếu xét theo tính cách thì khả năng thằng bé được phân vào nhà Ravenclaw khá lớn, trong đó toàn là mấy đứa tự kỉ giống nó. Nghe đâu bên trong giá sách riêng của nhà Ravenclaw còn có bút kí của người sáng lập nữa kia.

Còn nếu xét về huyết thống thì nhà Gryffindor luôn mở rộng cửa mà chào đón mấy đứa tóc đỏ, với lại người quen của nó hầu như toàn bộ ở nhà này thôi. Nhưng nếu xét về độ dũng cảm thì nó tự nhận là mình cũng không có nhiều cho lắm cho nên vào được nơi đây không thì hên xui, tùy vào chiếc nón phân loại.

Còn về nhà Slytherin thì Tristan cũng không phản cảm cho lắm, nếu mà nó muốn gầy dựng lại gia tộc Prewett thì các mối quan hệ tạo dựng ở nhà Slytherin sẽ giúp được nó rất nhiều trong tương lai. Tuy nhiên khi đó nó cần phải qua ải của cô Molly cái đã, bảo đảm là cô sễ gửi ngay cho nó một lá thư sấm khi nghe tin nó vào nhà này.

Nhưng trước hết nó phải qua được cửa ải của cái nón phân loại trước đã. Không biết cái nón làm sao mà xác định được phẩm chất của mỗi tân sinh để phân vào nhà thích hợp. Không phải là đọc trí nhớ đi? Nhưng như vậy thì làm sao mà tìm ra được những phẩm chất tiềm tàng trong mỗi người được. Tristan không muốn làm lộ ra hệ thống cùng với việc nó uống ma dược trước bất cứ ai cả.

“Asaaaaaaa.. Ma kia…. Cứu mạng”

Một cô bé dường như xuất thân Muggle hét toáng lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tristan, ngón tay run rẩy của nhỏ chỉ vào bức tường ở phía sau tụi nó. Không chỉ riêng nhỏ mà các đứa trẻ khác đều đang há hốc mồm kinh hãi. Khoảng hai chục con ma vừa trường ra từ bức tường phía sau, lướt ngang qua phòng, trò chuyện với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất. Hình như chúng đang gây gổ nhau.

Cũng phải thôi, ma coi như cũng là hàng hiếm trong giới phù thủy. Chỉ có những phù thủy nào không khôn ngoan và có những tiếc nuối khôn nguôi trên dương thế mới chọn trở lại trong hình dáng này. Chịu dằn vặt trong một hình hài không thể có bất kỳ niềm vui thể xác nào, kiến thức và năng lực cũng đã cố định vào ngày mà bọn họ q·ua đ·ời.Tất cả những điều trên là Tristan đọc được trong một quyển sách nói về ma, ngoài ra cuốn sách đó còn cho rằng Hogwarts chính là nơi bị ma ám nhiều nhất nước Anh.

Một con ma mang hình dạng một thầy tu mập thân thiện chào hỏi bọn nhỏ:

“Các em là học sinh năm nhất à. Anh đoán là các em chuẩn bị tiếp thu thí nghiệm đi.”

Tụi nó chưa kịp trả lời thì tiếng nói sắc lạnh của giáo sư McGonagall vang lên từ phía sau:

“Tiến tới phía trước, lễ phân loại sắp bắt đầu rồi.”

Mấy con ma nghe vậy lặng lẽ trôi tuột vào bức tường đối diện, từng con một. Giáo sư McGonagall tiếp tục ra lệnh:

“Bây giờ các con xếp thành hàng một và đi theo ta.”

Bọn nhỏ hơi ồn ào một xíu nhưng dưới sự chỉ huy của giáo sư McGonagall chúng nhanh chóng xếp thành một hàng dọc. Tristan cũng đứng vào hàng, ngay phía sau nó chính là Ginny và cô bạn mới Luna của nhỏ. Các phù thủy nhỏ nối đuôi nhau ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nữa rồi mới bước vào đại sảnh đường.

Tristan chưa từng thấy một căn phòng nào lộng lẫy và huy hoàng đến như vậy. Gian phòng này rộng mênh mông và được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung.

Dưới sự hướng dẫn của giáo sư McGonagall cùng với tràng vỗ tay của các anh chị lớp trên, bọn trẻ dừng chân trước cái bàn dài của các giáo sư, xoay lưng về phía bọn họ. Còn phía trước bọn họ là bốn cái bàn dài, gần cả ngàn anh chị lớp trên đang vỗ tay nhiệt liệt chào mừng tụi nó. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh.

Trên đỉnh đầu là một mái vòm đen như nhung và rắc đầy các vì sao lấp lánh cứ như được liên thông với ngoài trời vậy. Tuy đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng Tristan vẫn bị quang cảnh trước mặt choáng ngợp.

Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ. Đây chính là cái nón phân viện đi, nghe đâu chủ sở hữu cũ của nó chính là Godric Gryffindor thì phải.

Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạc gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát. Một giọng hát khàn khàn đánh sâu vào linh hồn người nghe.

“Trong ba trăm sáu mươi bốn ngày



Tôi ngồi im lặng trên một cái kệ,

Không có tai nghe và mắt lang thang

Nhìn chằm chằm vào bản thân bị vùi dập;

Cho đến ngày đầu tiên của năm học đến

Để ngồi trên một chiếc ghế đẩu ba chân,

Làm những lời của tôi tuyên bố cho tất cả

Sự sắp xếp của ngôi trường này;

Mỗi tháng 9 ngày đầu tiên

Nó trở thành nhiệm vụ của tôi phải đặt,

Đứa trẻ ngồi với vẻ mặt hoang mang;

Lựa chọn của tôi là bốn,

Vì những người sáng lập đã được đánh số,

Khi kiến tạo nơi này

Trong khi tôi vẫn còn ngủ;

Gryffindor dũng cảm

Yêu cầu người gan dạ,

Slytherin thật tinh ranh,

Coi trọng tài năng thuần túy ;

Ravenclaw rất khôn ngoan,

Và muốn thông minh nhất,

Trong khi Hufflepuff là sự thật,

Mong mỏi những kẻ siêng năng;

Nhưng cả bốn người



Cũng đã là quá khứ

Vì vậy, họ đã cho tôi một số bộ não

Để phân loại ;

Sau khi họ q·ua đ·ời

Và bỏ lại tôi phía sau,

Tôi đã được giao nhiệm vụ

Phân loại từng người;

Vì vậy, cho Gryffindor, tôi cho

Mạnh dạn và dũng cảm,

Để tôn vinh Slytherin

Người sắc sảo nhất tôi tìm thấy;

Vì Ravenclaw, tôi chọn

Người thông minh vô cùng,

Cho Hufflepuff chân thật nhất

Những trái tim mạnh mẽ;

Khi kết thúc việc phân loại này,

Và học sinh cuối cùng ngồi,

Tôi sẽ im lặng đôi môi của tôi

Và trở thành một chiếc mũ đơn thuần.”

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên. Giáo sư McGonagall tiến lên vài bước với cuộn giấy da dê trong tay.

“Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế”



“Sean Ivor!”

Một thằng bé mặt đầy mặt tàn xiên xiên xẹo xẹo đi ra đám người, mang lên mũ.

“Slytherin!”

Dãy bàn bên phải, nháy mắt bộc phát ra mãnh liệt âm thanh ủng hộ trong khi dãy bàn bên trái lại vang lên tiếng mắng nho nhỏ. Thằng bé đó cũng thở phào nhẹ nhõm mà chạy chậm về phía bên đó.

“Teresa Baker!”

“Ravenclaw!”

……

“Luna Lovegood!”

“Ravenclaw!”

……

“Colin Creevey!”

Thằng nhóc tóc xám hồi nãy ngồi chung thuyền với bọn nó được gọi lên, bước tới trước để đội cái nón lên đầu. Lúc này Tristan thấy hai cái bóng nho nhỏ đang thập thà thập thò ngoài cửa đại sảnh đường, không phải là Harry Potter nổi tiếng cùng thằng anh họ Ronald Weasley của nó thì còn ai vào đây được nữa. Hai đứa tụi nó đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau nhưng không biết rằng có một bóng đen đã đứng phía sau tự lúc nào. Nó nhanh chóng khều nhẹ Ginny để chỉ cho nhỏ xem thằng anh của mình b·ị b·ắt như thế nào.

“Cậu xem, hai người bọn họ đến rồi kìa, nhưng có vẻ như có vẻ như bọn họ đang gặp chút rắc rối.”

“Đáng đời!”

Ginny nói như vậy nhưng từ động tác thở phào của nhỏ thì có lẽ nhỏ cũng lo lắng cho thằng anh mình lắm, mà có khi là lo lắng cho Harry không chừng.

Cuối cùng Colin Creevey trở thành vị tân sinh đầu tiên được phân vào nhà Gryffindor. Dãy bàn phía bên trái bộc phát một đợt hoan nghênh nồng nhiệt mà nhiệt tình nhất chính là hai anh Fred và George.

Giáo sư McGonagall vẫn tiếp tục với công việc của mình là đọc tên tân sinh để chiếc mũ phân loại. Sau khi đã phân Steven Lucas vào nhà Hufflepuff, Madeleine Yaxley vào nhà Slytherin thì đứng ở trên này chỉ còn có Tristan và Ginny. Giáo sư McGonagall nhìn một chút cuộn giấy da dê rồi hô to:

“Ginevra Weasley!"

Cô bé hít sâu một hơi rồi chầm chậm bước về hướng cái ghế ba chân nơi đặt chiếc nón phân loại. Tuy nhiên khi giáo sư McGonagall hạ chiếc mũ xuống, cơ hồ mới đụng nhẹ vào tóc của nhỏ thì chiếc mũ đã cao giọng lên tiếng:

“Gryffindor!”

Tiếng vỗ tay như điên vang lên từ dãy bàn nhà Gryffindor. Mấy anh em nhà Weasley nhảy cẫng lên ăn mừng chiến thắng mà đón cô em gái bé bỏng của mình.

Tuy nhiên Tristan không có tâm tư mà để ý đến chuyện này, nó là người cuối cùng được kêu tên nghĩa là bây giờ gần 2000 ánh mắt từ khắp nơi trong đại sảnh đường đang đổ dồn về phía thằng bé làm cho nó không được tự nhiên một chút nào cả.

Giáo sư McGonagall cuối cùng cũng đọc tên nó từ cuộn giấy da dê:

“Tristan Prewett!”

Tristan không khỏi nuốt nước miếng một cái Ực. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người bên trong đại sảnh đường. Thằng bé hơi cúi thấp đầu mà tiến về phía trước, nếu có người nhìn kỹ thì hai chân của nó đang run rẩy nhe, dồn hết trọng lượng ngồi lên chiếc ghế ba chân, chờ đợi giáo sư McGonagall thả chiếc nón xuống. Ngay khi vành nón sụp xuống che khuất đôi mắt nó, một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai:

“Không cần khẩn trương như vậy. Đây là chuyện mà mỗi người học sinh Hogwarts đều phải trải qua.”