Chương 14: Đến Hogwarts
Chương 14: Đến Hogwarts
Khi trời đã bắt đầu nhá nhem tối thì cũng là lúc chuyến tàu tốc hành Hogwarts cập bến đến sân ga cuối của mình - sân ga Hogsmeade. Tristan cùng với Hermione hoà vào đoàn người xô đẩy lẫn nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu và tối tăm.
Hermione chia tay Tristan mà đi theo dòng người đi tới bên cạnh những chiếc xe ngựa đang chờ sẵn. Đồng tử của Truân co rút lại khi thấy những sinh vật kỳ lạ đang kéo xe. Bọn chúng dường như là được lai tạo giữa ngựa và một loài động vật bò sát nào đó.
Trên cơ thể của bọn chúng không có một tí thịt nào, hoàn toàn là da bọc xương. Đầu thì có phần giống như loài rồng, đôi mắt trắng dã không có đồng tử như đang nhìn chằm chằm thằng bé. Điểm đặc biệt nhất của loài ngựa này là chúng có Tristan cánh, một đôi cánh rộng lớn, đen tuyền như thuộc về một loài dơi khổng lồ vậy. Bọn chúng cứ đứng yên lặng trong bóng tối như vậy trông vô cùng kỳ quái và không may mắn.
Một giọng nữ lạ lẫm vang lên phía sau Tristan:
“Chúng nó thật đẹp trai đúng không?”
Thằng bé quay người lại. Đứng phía sau nó là Ginny và một cô bé có mái tóc vàng bẩn thỉu dài ngang lưng. Nhỏ có một đôi lông mày rất nhạt và một đôi mắt to tròn khiến cho cái nhìn của cô bé luôn là một cái nhìn ngạc nhiên.
“Cậu là?”
“Luna Lovegood. Hân hạnh được gặp cậu.” Cô bé tự giới thiệu về mình, đồng thời nở một nụ cười mà theo Tristan thì không được bình thường cho lắm. Nhưng nó vẫn hân hạnh được gặp cậu.
“Mình là Tristan Prewett. Bà con với Ginny, hân hạnh được quen biết cậu.”
Hình như Ginny vẫn chưa biết chuyện Harry cùng với Ron lấy trộm xe của dượng Arthur mà bay đến trường. Nhỏ thoạt nhìn có chút lo lắng cho thằng anh hiện đang m·ất t·ích của mình. Tuy vậy cô bé vẫn tò mò đặt câu hỏi:
“Mà các cậu đang nói gì thế? Chúng nó nào ở đây?”
Gương mặt lông lá của lão Hagrid hớn hở trên biển đầu người. Lão khổng lồ cầm một cái bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh. Giọng của lão thì oang oang dọa xanh mặt đám nhỏ:
“ Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta”
Mò mẫm, loạng choạn, bọn trẻ đi theo Hagrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp tựa như một con đường nhỏ dẫn xuống sườn dốc. Con đường này tối đen như mực thứ duy nhất chiếu sáng lối đi của bọn nhỏ chính là ánh đèn của lão khổng lồ. Hai bên đường thì toàn là cành lá rậm rạp đến nỗi ánh trăng cũng không lọt vào được. Điều này khiến cho cả đám đều sợ hãi im thin thít, không ai dám hé răng một lời.
Đi được một đoạn thì lão Hagrid ngoái đầu ra sau, nói:
“Chút xíu nữa là cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay.”
Một tiếng Ồ rất to đồng thanh vang lên.
Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.
Lão Hagrid chỉ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:
“Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!”
Ngày xưa bốn vị sáng lập vĩ đại đã cùng nhau ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ băng qua hồ đen giống tụi nó bây giờ vậy. Lúc đó bọn họ còn rất trẻ, còn tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, đều cùng chung chí hướng xây dựng một ngôi trường để đào tạo và bảo về các phù thủy nhỏ. Nhưng sự đâu có ai ngờ…
Tristan, Ginny, Luna cùng với một thằng nhóc nhỏ xíu tóc xám như lông chuột ngồi chung một chiếc thuyền. Thằng nhóc đó nãy giờ hoàn toàn không chịu ngồi yên mà cứ liên tục tò mò nhìn xung quanh, dường như mọi thứ đều vô cùng mới lạ đối với nó vậy. Trong khi đó lão khổng lồ Hagrid thì một người một thuyền nhưng dường như con thuyền nhỏ đó cũng có chút quá tải trước thể trọng của lão,
“Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì… tiến lên!”
Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên tòa lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền đưa chúng chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rộng thênh thang mở ra trên vách núi.
“Cúi đầu!” Lão Hagrid hô lớn khi đoàn thuyền đến gần vách đá,
Mọi người đều cúi đầu xuống nhưng rất nhanh bọn nhỏ phát hiện ra người duy nhất cần cúi đầu là lão khổng lồ. Đoàn thuyền đi vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dưới chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất. Cập bến, bọn trẻ bèn lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Còn lão Hagrid đi kiểm tra lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không.
Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo anh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng tòa lâu đài.
Sau khi đã thoát khỏi sự choáng ngợp khi thấy tòa lâu đài, Tristan quay sang hỏi cô bé tóc đỏ bên cạnh:
“Ginny hồi nãy cậu không thấy được chúng nó sao? Mấy con ngựa kéo xe của tụi lớp trên đó?”
Ginny trả lời:
“Làm gì có ngựa nào đâu? Không phải đó là mấy toa xe tự động sao?”
Đột nhiên, ở phía trước lão Hagrid hô to, một lần nữa đánh gãy cuộc đối thoại của hai người:
“Giáo sư Snape, sao thầy lại có mặt ở đây?”
Một vị giáo sư trung niên có mái tóc đen bết đầy dầu mỡ, mũi ưng, làn da vàng vọt, từ một cái cửa nhỏ bên hông bước ra. Không hiểu vì sao mà ánh mắt của lão ta nhìn chằm chằm vào Tristan khiến cho nó không dám đối mặt.
Giáo sư Snape càng lúc càng đến gần thằng bé, cho đến khi còn không đến 1 yard thì ông nói:
“Ta nghe Nam Tước nói cây liễu roi bị cái gì đó dâm b·ị t·hương. Đây là một cây cổ thụ cực kỳ trân quý nên ra nhìn xem,”
“Tốt!” Hagrid gật gật đầu: “Vậy ta tiếp tục đưa học sinh năm nhất đi tham gia phân viện nghi thức!”.
Nói xong thì lão Hagrid tiếp tục dẫn bọn nhỏ đi tới, Tristan cũng cúi đầu lẽo đẽo theo sau. Thằng bé luôn có cảm giác rằng giáo sư Snape cứ nhìn chằm chằm nó từ đằng sau một lúc lâu. Ánh mắt của ông dường như muốn nhìn xuyên qua đầu óc của nó vậy.
Bỏ qua sự xuất hiện không mong muốn của giáo sư Snape, bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.
“Mọi người đông đủ cả rồi hả? “
Nói xong, lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa tòa lâu đài ba lần.
Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, đến nỗi ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu của bọn nhỏ là chớ có mà lôi thôi với bà
Lão Hagrid giới thiệu:
“Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall.”
“Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.”
Giáo sư McGonagall vung vẩy đũa phép của mình mở toang cánh cửa khổng lồ ra. Sảnh đường của Hogwarts hiện ra trước mặt bọn nhỏ. Đây là một cái sảnh vô cùng rộng lớn đến nổi có thể chứa hết một căn nhà bình thường, Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống như ở nhà băng Gringotts. Trần lâu đài cao vòi vọi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.
Tụi nó đi theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến, tiến vào một phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Tiếng xì xào vang lên liên tục ở căn phòng bên cạnh, có lẽ cả trường đang tập trung ở bên đó.
Giáo sư McGonagall cất lời:
“Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn chung một ký túc xá.”
“Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.”
“Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ.”
“Giữ trật tự! Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong,”
Bà đi ra khỏi phòng, để lại bọn trẻ đang trong tình trang vô cùng lo lắng.Từ trong phủ đầy bụi trí nhớ Tristan biết được rằng bọn nó chỉ cần đội lên chiếc nón phân loại là xong cho nên nó cũng không lo lắm lắm. Nhưng những đứa khác thì không có may mắn như thế. Ngay cả Ginny có đến 6 người anh đang theo học ở Hogwarts cũng lộ ra vẻ lo lắng trên mặt. Nhỏ quay sang Tristan mà hỏi:
“Mấy ảnh có nói cho cậu bọn họ làm sao phân tụi mình vô các nhà không? Anh Fred nói là bọn mình phải làm kiểm tra gì đó đau lắm.”
Câu hỏi của Ginny dọa cho bọn nhóc đứng xung quanh sắc mặt trắng bệch, nhất là tụi con gái. Thế là Tristan đành phải lên tiếng an ủi:
“Chắc không có chuyện đó đâu. Mình bảo đảm là ảnh chỉ đang nói giỡn thôi.”