Chương 13: Tàu tốc hành Hogwarts
Trên một cánh đồng bát ngát thuộc ngoại ô London nước Anh, các loại động vật bốn chân đang thảnh thơi mà gặm cỏ. Đột nhiên, chúng đồng loạt ngẩng đầu nhìn về một phía. Ở hướng đó, một đoàn tàu chạy bằng hơi nước màu đỏ tươi đang xình xịch lăn bánh. Hơi nước từ ống khói bốc lên vẽ lên khung cảnh nông thôn an bình ấy một vệt mực của cuộc cách mạng công nghiệp đã qua.
Ở phía cuối đoàn tàu, trong một toa xe không người chú ý đến có một vị mỹ thiếu niên đang chăm chú đọc sách bên cửa sổ. Ánh nắng từ cửa hắt vào rọi sáng một nửa khuôn mặt cùng với mái tóc đỏ như lửa của cậu ta càng tôn thêm phần mỹ cảm. Nếu có tên shotacon biến thái nào ở đây thì sẽ hận không thể b·ắt c·óc vị mỹ thiếu niên về để mà giam cầm và lăng nhục.
KHÔNG ĐÚNG! Làm sao mà thứ suy nghĩ kinh khủng như vậy xuất hiện trong đầu Tristan được cơ chứ. Đóng quyển sách trong tay lại, thằng bé nhìn qua mặt trời giờ đã ở cao trên đỉnh đầu. Tàu tốc hành Hogwarts xuất phát từ lúc 11 giờ trưa, như vậy thì bây giờ chắc cũng gần 12 giờ rồi. Hèn chi mà nãy giờ nó hơi chóng mặt, chắc là đã bị cảm nắng mất rồi.
Thằng bé chuyển chỗ ngồi sang phía đối diện, nơi mà ánh nắng cay độc của mặt trời không rọi tới. Từ trong túi lấy ra bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn, nó mở lớp giấy gói bên ngoài ra mà bắt đầu dùng bữa. Cuộc vật lộn với rương hành lý hồi sáng đã tiêu hoá hết bữa sáng của thằng nhỏ cho nên giờ nó đã đói teo hết cả bụng rồi.
Trong khi Tristan đang tận hưởng bữa trưa vui vẻ của mình thì có tiếng bước chân hối hả vang lên trong hành lang. Ngay sau đó, tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Tiếng đập cửa này gấp gáp đến mức cho nó cảm giác rằng nếu mà nó không chịu mở cửa thì sẽ có chuyện không may xảy ra. Vừa càu nhàu mấy tiếng, Tristan đứng dậy mà mở cửa:
“Nghe rồi! Nghe rồi! Mở ngay đây…Ủa Hermione! Cậu đập cửa làm gì thế?”
Đứng đập cửa này giờ chính là Hermione, mái tóc nâu dày của nhỏ giờ đây bị mồ hôi dính bết vào da đầu chứng tỏ cô phù thủy nhỏ nãy giờ chắc cũng đã chạy tới chạy lui cũng nhiều. Nhỏ vừa thở hổn hển vừa nói:
“Tristan, cậu có thấy Harry và Ron đâu không? Mình đã chạy khắp toa xe rồi mà không thấy bóng dáng của bọn họ đâu?”
“Harry? Ron? Sáng nay mình dùng bột Floo tới nơi này chứ không đi cùng với gia đình Weasley cho nên cũng không biết bọn họ ra sao? Cậu có thấy những người khác trên xe lửa không?”
“Mình đã gặp phải bọn rồi nhưng chỉ tuyệt nhiên không thấy Harry và Ron mà thôi. Ginny em ấy nói …”
“Được rồi! Cậu vào đây ngồi nghỉ xíu đi rồi từ từ kể cho mình nghe. Chắc sáng giờ cậu chạy cũng nhiều rồi.”
Tristan tránh ra một bên để Hermione bước vào toa xe. Nhỏ cũng không khách khí mà ngồi xuống thở dốc.
“Cảm ơn! Xin lỗi mình không biết là cậu đang ăn trưa, mà những người khác đâu? Bộ cậu ở đây một mình à?”
“Uh, không sao đâu. Mình quen ở một mình rồi, với lại mình cũng không thích bị người khác làm phiền khi đọc sách. Mà hồi nãy cậu tính nói gì thế?”
Hermione nhìn quanh toa xe, ngoài chiếc bánh mì kẹp thịt đang ăn dở còn có quyển sách giáo khoa môn bùa chú của năm nhất tuy đã cũ nát nhưng vẫn được đặt ngay ngắn ở bên cạnh. Không hiểu sao mà cô phù thủy nhỏ thấy vị thiếu niên tóc đỏ đang ngồi trước mặt này thuận mắt hơn nhiều. Nhỏ luôn thấy được bóng hình của mình ở trên đó, từ việc yêu quý sách vở cho đến việc không thiện kết giao với người khác. Cô bé tằng hắng một cái rồi nói:
“À! Vừa nãy Ginny có kể rằng sáng nay bọn họ suýt đến trễ giờ tàu lăn bánh. Lúc ấy em ấy cùng với bác gái vào sân ga trước còn Harry và Ron đi theo phía sau. Nhưng khi lên tàu thì Ginny lại không thấy hai người đó đâu cả. Có khi cả hai đã bị trễ xe lửa mất rồi.”
Cô phù thủy nhỏ càng nói càng lộ rõ sự lo lắng, cô bé cứ lấy tay vò mái tóc bù xù của mình. Thấy vậy Tristan tuy biết rằng giờ này có lẽ Harry và Ron đang lái chiếc xe của dượng Arthur mà bay trên trời nhưng nó vẫn lên tiếng an ủi:
“Cậu yên tâm đi Hermione. Harry có một con cú mèo mà. Nếu có việc gì xảy ra thì cậu ấy có thể gửi thư cho giáo sư McGonagall đi, còn có dì dượng Weasley nữa … Tổng hội sẽ có người giúp đỡ bọn họ mà.”
“Cậu nói đúng, chuyện đơn giản như vậy thì bọn họ nhất định sẽ nghĩ đến. Mình cũng không cần lo lắng cho bọn họ làm gì.” Cô phù thủy nhỏ thở phào nhẹ nhõm, lấy tay vuốt vuốt ngực của mình rồi nói tiếp:
“Nếu không có chuyện gì thì mình về chỗ đây. Lát nữa gặp lại nha.”
“Khoan đã!”
Tristan vươn tay nắm lấy tay áo của Hermione rồi rất nhanh buôn ra. Thằng bé nhanh tay mở quyển sách giáo khoa môn bùa chú đang được nó để gọn bên cạnh, Nó nhanh tay lật ra một trang đưa cho cô phù thủy nhỏ xem rồi hỏi:
“Cậu cho mình hỏi cái? Thần chú của bùa trôi nổi phát âm làm sao cho đúng thế?”
“Phải đọc là Wing-gar-dium Levi-o-sa, kéo dài chữ “gar” một cách duyên dáng.”
Tristan lật sang một trang khác, ở một chỗ mà đã làm nó khó hiểu đã lâu mà đưa cho Hermione:
“Còn chỗ này cậu giải thích như thế nào?”
“Để mình xem…”
Cô phù thủy nhỏ cũng không đi nữa mà ngồi xuống cái ghế đối diện, nhất nhất trả lời từng câu hỏi của nó, mà dường như cô bé cũng không hề phiền hà gì, trái lái còn cho thấy mình vô cùng thích thú việc này.
“Cộc… Cộc … Cộc… Cộc ….”
Tiếng gõ pha lê vang lên,cắt ngang màn hỏi đáp của hai người.Tristan và Hermione đồng thời quay đầu về hướng cửa sổ, ở nơi đó có một con cú mèo đang bay theo đoàn tàu, lâu lâu v·a c·hạm vào cửa kính đoàn tàu để thu hút sự chú ý của hai cô cậu phù thủy nhỏ.
Tristan lập tức đứng dậy mà mở cửa sổ, con cú mèo ngay lập tức bay vào thùng xe, thả một cái ống dài trước mặt thằng bé rồi sau đó bay về trên lưng ghế mà chải chuốt bộ lông của mình. Hai chữ “Daily Prophet” to tướng ánh vào mắt nó. Tristan đưa cái ống cho Hermione mà nói:
“Hình như mình đã làm lỡ giờ ăn trưa của cậu mất tiêu rồi. Cậu cứ đọc trước đi trong khi mình đi mua đồ ăn cho câu, cùng với thêm chút nước cho con cú mèo này nữa. Chắc nó cũng mệt lắm rồi.”
Con cú mèo rít lên một tiếng rõ to. Thằng bé nói ngay:
“Biết rồi, 5 knuts chứ gì. Tao không quỵt tiền của mày đâu,” Nó nói xong thì lấy ra 5 đồng xu bỏ vào cái cái túi nhỏ cột bên chân của nó. Con cú mèo cũng không lập tức bay mất mà chờ phần nước mà thằng bé đã hứa.
“Cậu chờ mình mình một chút nha Hermione, mình quay lại liền.”
“Cậu không cần …” Hermione muốn từ chối nhưng bị Tristan cắt ngang:
“Coi như làm tạ lễ vì cậu đã giải đáp thắc mắc cho mình đi.”
Nói xong, nó đóng cửa lại mà chạy đi trước khi cô phù thủy nhỏ tiếp tục từ chối. Tristan nhanh chóng tìm được người bán quà vặt trên toa tàu. Đó là một người phụ nữ trung niên, lúc nào cũng tươi cười làm lộ ra hai lúm đồng tiền trên gò má của mình.
Thằng bé mua một ít bánh kẹo cùng với hai ly nước bí đỏ đem về toa xe của mình. Lễ phép gõ cửa được sự cho phép của Hermione, nó mới bước vào. Tranh thủ lúc Tristan đi mua đồ ăn, Hermione đã thay bộ đồng phục của mình, đồng thời đội lên cái mũ chóp nhọn. Nhưng chưa kịp ngồi xuống, cô phù thủy nhỏ đã nói ngay bằng một giọng đầy sợ hãi, hai tay còn đang gắt gao bắt lấy tờ “Daily Prophet” :
“Cậu nhìn xem. Harry với Ron lên báo, hai cậu ấy trộm xe của bác Weasley. Thật không thể tin được, bọn họ dám lái xe bay đến Hogwarts.”
“Đâu? Cho mình xem.”
Tiếp nhận tờ báo từ tay Hermione, đập vào mắt nó là cái tít tổ chảng ngay trang nhất:
“XE FORD ANGLIA BAY LÀM HOẢNG VÍA D N MUGGLE
Hai Muggle ở Luân Đôn khẳng định là họ đã nhìn thấy chiếc xe hơi cũ bay qua tháp Bưu điện. Vào buổi trưa ở Norfolk, bà Hetty Bayliss, trong khi phơi quần áo… Ông Angus Fleet, ở Peebl·es, đã báo cảnh sát…”
Tristan một mặt nghiêm trọng mà đọc hết bài báo. Tờ “Daily Prophet” không hổ là tờ báo bán chạy nhất của giới phù thủy nước Anh. Chỉ một thời gian ngắn như vậy mà phóng viên của tờ nhật báo này đã thu thập xong toàn bộ tình báo của sự việc Thằng bé nhìn thẳng vào Hermione mà nói:
“Xem ra Ron đã kể cho cậu nghe về chiếc.FORD ANGLIA của dượng Arthur. Đúng vậy chỉ có Ron và Harry mới có thể để lộ tung tích ra như vậy. Anh Fred và George đã lái trộm nhiều lần rồi mà có lộ lần nào đâu. Bây giờ bọn mình phải báo ngay cho dượng ấy biết để tìm biện pháp xử lý.”
Cô phù thủy nhỏ lâm vào trầm tư:
“Nhưng bọn mình làm sao báo cho hai bác ấy đây bây giờ? Bọn mình không ai có cú mèo cả.
“KU… KU… KU… KU!”
Tiếng cú mèo rít lên thu hút sự chú ý của hai người, bốn con mắt nhìn chăm chú vào con cú mèo hồi nãy đang đứng trên lưng ghế chờ nước của thằng bé. Tristan vỗ vào trán của mình mà nói:
“Đúng rồi, bọn mình có thể nhờ nó.”
Thằng bé nhanh chóng lấy dĩa chế ra một chút nước kèm theo một mẩu bánh mì đặt trước mặt con cú mèo mà nói:
“Ăn uống xong cậu có thể giúp mình một chút được không?”
“KU?”
“Mình cần cậu chuyển thư cho một người.”
“KU!”
Con cú mèo lắc đầu tỏ ý phản đối, nó đưa cái chân có cột cái túi nhỏ của mình ra trước mặt thằng bé.
“Có tính phí à 5 Knut?”
“KU!” Con cú mèo vẫn lắc đầu.
“7 Knut. Đây là giá chót. Nếu cậu không thì mình đi mượn cú mèo của người khác vậy.”
“KU!”
Lần này thì con cú mèo miễn cưỡng gật đầu đầu ý. thằng bé nhanh chóng lấy giấy bút mà trình bày rõ tất cả mọi chuyện để gửi cho dượng Arthur. Nhìn theo con cú mèo biến mất ở phía chân trời, Tuy vậy nhưng nó cũng không lo lắng cho lắm. Bởi vì nếu đây là cốt truyện chính thì chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng gì lớn đến công việc của dượng, cùng lắm thì chỉ cần nộp phạt một ít tiền mà thôi.