Chương 24: Sự hỗn loạn trong lớp học thảo dược
Cứ như thế, tiết học môn tiên tri đầu tiên của năm học này cứ như vậy kết thúc. Cả lớp Lặng Lẽ mang mấy cái tách trà đen kẻ lại cho giáo sư Trelawney và thu dọn sách vở vô cặp. Tất cả mọi người đều im lặng trèo xuống cái thang dây của giáo sư rồi bước xuống cái cầu thang xoắn ốc khi nảy.
Lúc này Ron mới lên tiếng hỏi:
"Mấy bồ có nghĩ chuyện hung tin có liên quan gì đến Sirius Black không?"
"Mình nói thiệt bồ đừng có giận nha Ron." Hermione lên tiếng rồi đi nhanh về phía trước, " tiên tri là ngành học cá độ chính xác thấp nhất, cổ ngữ Runes mới là ngành học thực sự mang độ chính xác cao."
Ron cau có nhìn theo cô bé, nó nói với Harry và Tristan:
"Hermione nói cái gì vậy? Nó đã học qua lớp cổ ngữ Rune nào đâu?" Rồi đấy nó nói bằng một giọng nhỏ và nghiêm túc:
"Harry, bồ chưa từng nhìn thấy một con chó đen to lớn ở bất cứ đâu, phải không?"
Harry nói:
"Có, mình thấy rồi. Cái đêm mà mình bỏ nhà dì dượng Dursley ra đi, mình đã nhìn thấy một con, gần đó có thêm một con rắn màu trắng muốt nữa."
Ron đứng sững lại, nhưng chân chân thằng bạn nối khố của mình. Tristan vỗ lên vai nó mà nói.
"Đừng có suy nghĩ nhiều quá, Ron. Đó có thể chỉ là một con chó hoang mà thôi. "
Ron nhìn Tristan như thể thằng bé này đã mất trí rồi.
"Tristan, nếu Harry từng nhìn thấy Hung tinh, thì... thì xui lắm. Cậu... cậu có nhớ cậu Bilius của bọn mình không? Cậu ấy đã từng thấy một con và... cậu ấy c·hết trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau!"
"Mình nhớ mà," Tristan gật nhẹ đầu rồi nói: " Hình như lúc đó cậu Billus c·hết vì t·ự s·át thì phải? Theo mình thì trong trường hợp đó, Hung tinh không phải là một điềm c·hết chóc mà là nguyên nhân c·hết chóc! Và Harry vẫn còn bên cạnh chúng ta là bởi vì cậu ấy không ngu đến mức nhìn thấy một Hung tinh là nghĩ: thôi rồi, mình c·hết phứt cho rồi."
Ron hoàn toàn há hốc mồm và không tìm được lời nào để đáp lại. Tristan nói tiếp:
"Theo mình thì đừng có suy nghĩ nhiều về việc này, tiên tri là một môn học cực kỳ huyền bí và ngay cả những bậc thầy tiên tri cũng có khi mắc phải sai lầm. Các gợi ý từ tương lai không phải bao giờ cũng dễ dàng mà giải thích. Thôi tạm biệt nha, mình phải đi đến nhà kính số 3 để học môn thảo dược với nhà Hufflepuff đây. Giờ ăn trưa gặp lại."
Thằng bé nói xong liền đi nhanh xuống cầu thang, ra khỏi tòa lâu đài, băng qua vườn rau cải, để tới nhà lồng kính, nơi trồng các loài cây huyền bí, giáo sư Sprout và cả lớp đều tập trung ở đây.
Giáo sư Sprout lấy một chiếc chìa khóa to tướng vẫn đeo ở thắt lưng để mở cửa. Tristan hít phải một luồng hơi có mùi đất ẩm, phân bón trộn lẫn với mùi thơm nồng nặc của mấy đóa hoa khổng lồ, đóa nào đóa nấy bằng cái tán dù, thòng lủng lẳng dưới trần nhà. Mọi người đều vô cùng phấn khích, bọn trẻ chỉ mới được học trong nhà kính số một – nhà kính số ba có những cây cỏ nguy hiểm và thú vị hơn rất nhiều.
Khi bọn trẻ đã vào vị trí của mình, giáo sư Sprout nói:
"Hôm nay chúng ta sẽ thay chậu cho cây Mandrake. Ai có thể nói cho cô biết những thuộc tính của Mandrake?"
Cả lớp không một ai giơ tay trả lời cho nên giáo sư Sprout phải chỉ định sau khi đã đảo mắt nhìn một vòng:
"Prewett, trò nói thử xem."
Tristan hoàn toàn không tự nguyện mà đứng lên phát biểu:
"Mandrake hay còn gọi là Mandragora, là một dược thảo có tác dụng hồi sinh, hiệu lực mạnh.
Thuốc này dùng để phục hồi những người bị biến hình hay bị mắc lời nguyền, giúp họ trở lại tình trạng nguyên thủy. Đó cũng là thứ thuốc đã được sử dụng vào năm ngoái để cứu các n·ạn n·hân của Basilisk."
Giáo sư Sprout hài lòng nói:
"Xuất sắc! Các loại Mandrake là một phần thiết yếu của hầu hết các thuốc giải độc. Tuy nhiên nó cũng nguy hiểm. Trò có thể giải thích cho cả lớp không?"
Tristan gật đầu nói tiếp:
"Vì tiếng kêu của Mandrake có thể l·àm c·hết những ai nghe phải."
"Hoàn toàn chính xác," giáo sư Sprout mỉm cười hài lòng với Tristan, "10 điểm cho nhà Gryffindor. giờ xem đây, những cây Mandrake chúng ta có ở đây hãy còn nhỏ"
Giáo sư chỉ vào một hàng chậu sâu và mọi người dồn tới để nhìn cho rõ. Hàng trăm, hay cỡ đó, chùm cây con mọc trong dãy chậu, lá màu xanh hơi đỏ. Khi mà Tristan nhìn thấy mấy cái lá đó thì liền cảm thấy khó chịu khi ký ức về cả tháng trời phải ngậm cái thứ c·hết tiệt đó trong miệng khi luyện tập Animagus. Thằng bé chép chép miệng để loại bỏ cảm giác đắng chát trong miệng lúc này.
Giáo sư Sprout bảo:
"Mỗi người nhận một cặp mũ bịt tai. Khi nào cô bảo các con mang vào thì các con phải nút chặt tai mình lại. Khi nào cởi ra được thì cô sẽ giơ ngón tay cái ra hiệu. "
Bọn trẻ nháo nhào tranh giành để khỏi bị lãnh một cặp mũ hồng hay mũ xù lông. Tuy nhiên…
"Aaaaaaaaa…!
Cùng với tiếng thét thất thanh kia là sự hoảng loạn của bọn học sinh khi cuốn cuồn lui về phía sau. Đứng ngay trên cái bàn dài kê trên giá đỡ ở gần mấy chậu ở một bên nhà kính, nơi vốn đặt tầm hai chục cặp mũ bịt tai đủ màu sắc thì có một sinh vật vô cùng xấu xí đứng đó.
Đó là một loài sinh vật ghê tởm lai giữa người và sói. Nó có hình dáng giống như một con sói lớn, nhưng có thân hình cao hơn và gầy hơn. Bộ lông của họ có màu xám và đầu của nó dài và nhọn, với đôi tai cụp và đôi mắt vàng sáng. Nó có một bộ răng nanh vô cùng sắc nhọn và móng vuốt dài, có thể dễ dàng xuyên qua da và xương của bọn nhỏ. Nó có một cái đuôi dài và cong, có thể giúp nó cân bằng khi chạy nhanh.
Đúng vậy, thứ đang đứng giữa nhà kính số 3 chính là một người sói, y chang như những gì mà Tristan đã nhìn thấy khi nó quan sát giáo sư Lupin.
Ginny thét lên kinh hãi:
"Một người sói vừa mới nhảy ra từ mấy cái chậu đó!"
Một nữ sinh nhà Hufflepuff cũng thét lên theo:
"Làm sao mà một người sói lại vào được trong này!"
Tristan cũng cực kỳ kì hoang mang nhưng lúc này, nhưng mà lý tính của thằng bé lại chiến thắng sự hoảng sợ đó. Dù sao đi nữa thì người sói cũng chẳng là cái thá gì so với Tom Riddle và con Basilisk mà thằng bé đã phải đối diện vào cuối năm ngoái.
Người sói thì cũng nguy hiểm thật đấy, nhưng mà điều thực sự nguy hiểm của bọn họ chính là nọc độc của người sói chứa đựng trong bộ móng vuốt sắc nhọn đó. Chỉ cần một v·ết t·hương nhỏ cũng đã đủ hủy hoại một đời người. Nhưng mà đó chỉ là đối với một phù thủy bình thường mà thôi, đối với người mã đã trên đường trở thành quái vật như nó thì có thể lại là chuyện khác. Với lại Tristan cũng tự tin với thân thủ của mình là nó có thể khống chế và hạ gục đối thủ của mình trước khi nó có thể tiếp cận.
Nhưng mà ngay khi Tristan vừa mới rút đũa phép của mình ra và dồn ma lực vào chiếc nhẫn trên ngón tay của mình để ra đòn phủ đầu thì có một bàn tay mạnh mẽ và lấm lem bùn đất kéo nó lại về phía sau.
"Lui về phía sau, trò Prewett, thứ này quá nguy hiểm đối với trò. Cô sẽ xử lý chuyện này."
Sau khi đã kéo Tristan về phía sau, và mặc kệ sự phản đối của thằng bé, Giáo sư Sprout chậm rãi tiến về phía trước với đũa phép cầm sẵn trên tay. Lúc này giáo sư không còn sự vui vẻ như thường ngày nữa mà thay vào đó là một sự bực mình hiếm thấy.