Chương 23: Móng vuốt, lá trà và rắn (2)
Trong mắt của Tristan, những biểu hiện tiếp theo của giáo sư Trelawney hoàn toàn phù hợp với phong thái thần côn của bà, thần thần bí bí, lợi dụng sự sợ hãi về tương lai chưa biết của bọn trẻ để tạo nên sự thần bí của môn học này.
Nạn nhân đầu tiên của bà không ai khác chính là Neville Longbottom, đột nhiên giáo sư nhắc đến bà của Neville khiến cho thằng bé không cách nào tập trung suốt cả buổi học bởi vì thằng bé sợ có điều gì bất trắc xảy ra đối với bà của mình.
Theo sau đó n·ạn n·hân tiếp theo của giáo sư Trelawney chính là cô bé người Ấn Độ Parvati Patil, bà báo cho cô bé phải coi chừng một gã tóc đỏ làm cho nhỏ quay sang nhìn Ron và Tristan đang ngồi gần đó rồi đẩy ghế mình ra xa.
Tiếp theo, giáo sư Trelawney đưa ra lời tiên đoán về việc lớp học sẽ tạm ngưng vào tháng hai vì một trận cúm khó chịu khiến cho bà bị mất giọng. Và vào khoảng gần lễ Phục Sinh, sẽ có một người sẽ vĩnh viễn rời đi lớp học này.
Sau khi lời tiên đoán này đưa ra là một khoảng im lặng căng thẳng, nhưng giáo sư Trelawney không có vẻ gì nhận thấy điều đó. Bà tiếp tục nói với Lavender cái điều mà nhỏ sợ nhất sẽ diễn ra vào ngày thứ sáu, 16 tháng 10 khiến cho nhỏ run lẩy bẩy.
Và dường như để chứng tỏ năng lực tiên tri của mình, giáo sư Trelawney đã đoán trước được Neville sẽ làm vỡ tách trà của mình và ngay sau đó, một tiếng xoảng đã thực sự vang lên.
Tristan không biết rằng trong khoảnh khắc đó, giáo sư có thật sự nhìn thấy trước được tương lai hay không, hay là bà đã sử dụng kỹ năng quan sát và nhận thức để đưa ra dự đoán.
Giáo sư có thể đã nhận ra Neville là một học sinh vụng về, lo lắng và thiếu tự tin. Bà cũng có thể nhìn thấy tách trà của Neville có nhiều vết nứt và dễ bị vỡ. Vì vậy, giáo sư đã nói ra dự đoán của mình để gây ấn tượng và tạo áp lực cho Neville. Khi Neville nghe thấy điều đó, thằng bé càng cảm thấy bối rối và lo sợ, dẫn đến việc làm vỡ tách trà theo như những lời mà giáo sư đã nói.
Nhưng mà tất cả đều trở nên không quan trọng khi phần thực hành của bọn nó bắt đầu. Không có gì ngạc nhiên khi mà Tristan bắt cặp với Hermione trong khi Harry bắt cặp với Ron.
Dưới sự hướng dẫn của giáo sư Trelawney, mấy đứa tụi nó dựa theo quy trình bói bã trà truyền thống mà nốc cạn ly trà nóng hôi hổi của mỗi đứa. Sau đó dùng tay trái súc bã trà trong tách ba lần, rồi úp tách xuống dĩa, đợi cho trà kiệt đến giọt nước cuối cùng thì đưa cái tách của mình cho bạn của mình bói.
Hermione vừa lật quyển «Vén Màn Tương Lai l» của nhỏ vừa nói:
"Tristan này, cậu có thấy môn Tiên tri có vẻ mơ hồ quá không? Theo ý mình thì nhiều ước đoán quá."
"Mình cũng đồng ý với cậu về điều này." Tristan gật đầu nói tiếp trong khi trao đổi chén trà với Hermione: "Nhưng đây không phải là đặc trưng của môn tiên tri sao? Nếu mà tương lai lại có thể dự báo dễ dàng thì tất cả sẽ loạn hết cả lên cho mà xem."
Tristan quan sát tách trà của Hermione một lát rồi nói tiếp: "Để mình xem tách trà của cậu có gì nào… nếu nhìn theo hướng này thì nó giống như một cây kéo thì phải… nó có nghĩa là cậu có thể cãi nhau với ai đó trong tương lai, còn đây hình như là… "
"Là một dấu thập hơi lung lay, con yêu, điều đó có nghĩa là bạn cùng nhóm của con sẽ đối diện với thử thách và đau khổ trong tương lai." Giọng của giáo sư Trelawney vang lên đột ngột từ phía sau khiến cho cả hai đứa đều giật mình.
Ngay khi giáo sư Trelawney tính nói tiếp điều gì đó thì bị cắt đứt từ tiếng cười của to của Harry, bà bực dọc bước đến bàn của hai đứa nó, vừa xoắn chén trà ra khỏi tay Ron vừa nói bằng giọng không được cao hứng cho lắm
"Đưa tôi xem nào, trò kia."
Mọi người trong lớp đều an tĩnh lại, đều tập trung sư chú ý của mình sang bàn của Ron và Harry chờ xem kết quả. Bà nhìn chăm chú vào chén trà, xoay ngược chiều kim đồng hồ rôi nói nhẹ:
"Chim ưng... con yêu dấu ạ, con có một kẻ tử thù."
Hermione thì thầm hơi to:
"Nhưng mà ai cũng biết điều đó mà."Hermione vẫn nói tiếp dù cho đã bị giáo sư Trelawney liếc qua: "Dạ, ai cũng biết mà. Ai cũng biết chuyện Harry và Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy."
Giáo sư Trelawney chọn cách phớt lờ cô bé. Bà lại hạ đôi mắt to cộ của bà xuống cái tách của Harry, và tiếp tục xoay trở cái chén;
"Dùi cui... một cuộc t·ấn c·ông. Con yêu dấu ơi, đây cũng không phải là một tách trà vui vẻ lắm…Đầu lâu... hiểm họa trên đường con đi, con yêu ạ… ta thấy một lời cảnh báo trong chén trà của con. Một con rắn quấn quanh đáy chén tạo thành một bánh xe lớn … đây không phải là một tách trà vui vẻ cho lắm."
Tất cả bọn trẻ trong lớp giương mắt ngó giáo sư Trelawney với vẻ kinh hãi c·hết kh·iếp đi được. Bà xoay cái tách lần cuối cùng, há hốc miệng, rồi thét lên. Giáo sư Trelawney ngồi thụp xuống một cái ghế bành trống, bàn tay lóng lánh của bà đè lên phía trái tim mình và mắt bà nhắm tịt lại.
"Ôi, con trai của tôi, con trai yêu dấu của tôi... không, không nói ra thì tốt hơn... không, đừng hỏi tôi thì hơn…"
Tristan lập tức hỏi:
"Cái gì vậy, thưa giáo sư?"
Mọi người bây giờ đã đứng lên, từ từ xúm lại đông đúc quanh cái bàn của Harry và Ron, ép sát vô cái ghế bành mà giáo sư Trelawney đang ngồi, để ngó vô tách trà của Harry và Tristan cũng là một trong số đó.
Trong chén trà của Harry, cái thứ đó hiện lên rõ mồn một. Tuy rằng cần phải có sự liên tưởng nhất định như trong mắt Ron đó giống như là một con hà mã hay một con cừu, nhưng trong mắt Tristan phần đáy chén của Harry hiện lên một con chó khá là rõ ràng.
Đôi mắt to cộ của giáo sư Trelawney bỗng mở ra đầy kịch tính:
"Con yêu ơi, con có một Hung tinh."
Harry hỏi lại:
"Một cái gì ạ?"
Những lời này của giáo sư Trelawney khiến cho mấy đứa trẻ lớn lên trong gia đình phù thủy hít một hơi lạnh trong khi những đứa lớn lên trong gia đình Muggle như Harry và Hermione đều ngơ ngắc nhìn quanh với vẻ mặt nghi hoặc.
Giáo sư Trelawney kêu to:
"Hung tinh chiếu, con thân yêu ơi, con bị Hung tinh chiếu!"
Trông giáo sư Trelawney có vẻ bị kích động đến nỗi Harry không thể nào hiểu được. Bà nói:
"Con ma chó khổng lồ thường lảng vảng trong nghĩa địa! Con trai yêu ơi, đó là một điềm dữ - điềm dữ tệ hại nhứt - điềm c·hết chóc!"
Mặt của Harry trở nên mất tự nhiên hẳn đi. Thằng bé nhớ đến Con chó ấy, trên cái bìa của cuốn Điềm Báo Tử Thần ở tiệm sách Phú quí và Cơ hàn - con chó ấy, ở trong bóng tối của đường Magnolia… Rồi còn con rắn kia nữa, Harry vẫn còn nhớ đến cái nhìn lạnh băng của con rắn trắng muốt khi đó.
Hermione đứng dậy, đi vòng ra sau cái ghế của giáo sư Trelawney, nói thẳng thừng:
"Con không thấy nó giống Hung tinh chút nào."
Nhỏ nghiêng mình sang bên trái nói tiếp:
"Nhưng nếu nhìn từ chỗ này thì lại giống một con lừa hơn.
Giáo sư Trelawney nhìn Tristan rồi nhìn sang Hermione rồi thở dài nói:
"Con thân yêu ạ, con tha lỗi cho ta khi ta nói ra điều này nhé, nhưng ta nhận thấy rất ít tinh hoa phát tiết quanh người của con. Rất ít khả năng lĩnh hội đối với sự cộng hưởng của tương lai.Tôi cho là chúng ta nên dừng bài học ngày hôm nay ở đây. Vâng... Làm ơn trả lại đồ đạc về đúng chỗ…"