Vô Ngạn bên này.
Nàng theo hai nô tỳ tới nàng căn phòng, nô tỳ nhanh chóng tới chuẩn bị nàng bữa tối.
Trong phòng, nàng ngồi trên ghế, nhìn xung quanh cảm nhận linh khí, có thể tu luyện tinh thần cảm nhận ra ngoài.
Nàng cảm nhận bên dưới lòng đất, vậy mà cố một cỗ khí tức rất nguy hiểm, tinh thần nàng nhanh chóng đi xuống lòng đất.
Vừa tới, nàng ngơ ngác vậy mà hình thành một đường hầm? May mắn chưa có dài lắm, nàng nhìn xung quanh phát hiện một loại chất lỏng nước.
Đang không ngừng ăn mòn bên dưới đất, Vô Ngạn sợ hãi chính là ăn mòn đất, nếu như đối phương ăn mòn nhiều thêm, sợ rằng Vân Gia Thành muốn sập xuống.
May mắn, đối phương vừa thả xuống nàng liền minh bạch, không sợ rằng Vân Gia Thành suy nghĩ giống nàng ý nghĩ. Vô Ngạn nuốt một ngụm khí lạnh!
Nàng nhanh chóng khống chế tinh thần tới, Vô Ngạn vừa định ra tay, một cơn đau nhức truyền đến, đối phương có tinh thần công kích?
Nàng nghiêng đầu, lại không phát hiện bên ngoài xảy ra tình huống.
Bên dưới Vân Gia Thành, một đạo màu xanh nước, không ngừng ăn mòn xung quanh, bên dưới là đất bị ẩm ướt, có thể thấy rõ vài cục đá.
Vô Ngạn tinh thần nhanh chóng đi tới, một tay đánh xuống màu xanh thủy, lại không ngờ tới, đối phương vậy mà lắc nhẹ thân, né tránh nàng.
Vô Ngạn cắn răng, ngươi ngươi, nàng tức giận không biết chửi bới ra sao, đây giống là một sinh vật hơn a, vậy mà có bản thân lý trí.
Vô Ngạn trên tay xuất hiện một đạo lôi nguyên tố, lôi điện trên tay nàng không ngưng lấp lóe, nàng cười nhẹ ngươi chạy không thoát.
Lôi điện bay đi, màu xanh nước nhanh chóng nhảy lên cao, một hình tròn thủy, trên đó còn có ký tự, ngăn chặn lôi điện, lôi điện vừa đánh ra.
Toàn bộ bị nước hấp thu, Vô Ngạn trợn tròn mắt: "Ha Ha, là ta quá khinh thường ngươi a tiểu vật nhỏ, ngươi rốt cuộc từ đâu tới?"
"Bản chất thật sự của ngươi là gì?" thủy dễ dàng chặn được lôi sao? Nàng không rõ, nhưng chắc chắn đối phương không phải thủy nguyên tố.
Chắc chắn có ẩn dấu gì đó.
Vô Ngạn phòng bên cạnh, hai nô tỳ đang chuẩn bị cơm nước, trên người hai người đều là nha hoàn y phục, váy dài màu đỏ y phục.
Trước ngực là hở ra bên trên, bên dưới đỉnh núi nhỏ đều bị che kéo lên, để lộ một phần mà thôi, hai người bận bịu nấu cơm: "Không biết, Vô Ngạn đại nhân có hay không thích."
Trong đó một tóc đen, trước ngực áo váy dài che, vẫn lộ ra phía trên đạo này núi lại kéo dài lên cổ buộc quanh cổ, là nàng áo yếm.
"Vô Ngạn đại nhân chắc chắn rất thích." nữ tử còn lại, phía sau áo có thể thấy rõ một vài điểm trắng, dĩ nhiên nàng bó ngực bằng vải.
Không có giàu có như nô tỳ đầu tiên, hai người cười cười nói.
Bất ngờ từ bên cạnh cửa sổ, xuất hiện một thân ảnh, trên thân mặc hắc bào, đem hai nàng đều bắt tới tay.
"Ư Ư." hắc bào nữ tử cười nhẹ, đem đối phương y phục trên mình đều kéo rách, hai nữ tử càng là giẫy giụa, không muốn bản thân trong cung đều tốt.
Không có giống nô tỳ các quốc gia khác, có hay không giống Vân Thiên Quốc, không có hãm hại nô tỳ trên thân, nếu như phát hiện mà nói.
Không có giết, bởi vì nô tỳ ắt hẳn sẽ mang thai, không độc ác đến nỗi hài tử chưa sinh cha bị giết? Nên Vân Thiên Quốc liền đưa ra chính sách.
Ngươi thân là cao tầng thiếu gia... Vậy mà hạ thấp bản thân đi cùng nô tỳ dạng này ân ái, cuối cùng vẫn là bị trục xuất đợi nô tỳ sinh hài tử.
Chặt chém huynh đệ theo bản thân từ nhỏ tới lớn, đây coi như hình phạt nặng nhất nếu có nô tỳ kháng cáo. Đây cũng đã áp dụng từ khi sáng lập Vân Thiên Quốc, xảy ra việc này rất ít.
Dù sao Vân Gia Thành quản lí rất chặt chẽ a, lại là lần này bị một nữ tử xa lạ, hãm hiếp còn là dán dán kiểu loại dù sao dán dán kiểu loại.
Rất phổ biến tại Huyền Tiên Đại Lục.
Hai nô tỳ không cam lòng, lần lượt bị hãm hại, hai người thân thể run rẩy, ngồi xuống đất quỳ trên đất, trên đất còn hai vũng máu rất lớn.
Hắc bào nữ tử cười nhẹ: "Các ngươi, trở thành một phần của ta a." Hai nô tỳ chưa kịp phản ứng, thân thể hóa thành một màu đỏ, tiến tới hắc ám nữ tử.
Trở thành đối phương hai cánh, hắc bào nữ tử cười nhẹ, hướng tối Vô Ngạn đang ngồi chiến đấu với xanh thủy ăn mòn, mang theo quang minh thuộc tính.
Do nàng sắp xếp từ trước, quả nhiên cảnh giới cao thâm ẩn trác, đối phương muốn tìm kiếm quá khó a.
Hãm hại, quá dễ dàng, nhìn hai đôi cánh sau lưng, nàng cười nhẹ hắc ám nguyên tố của ta đặt từ lúc còn ở đây nên quay về.
Sự thật là hai nô tỳ này căn bản không phải là chân chính con người, mà là do nàng còn ở Vân Gia Thành, tạo nên, về với chủ chân a, nhưng không ngờ.
Lại trở thành Vô Ngạn nô tỳ, như vậy dễ dàng nàng theo khí ức, tới trước mắt Vô Ngạn, đưa tay lên cao.
Nhẹ nhàng đưa xuống, đối phương màu tím áo, hắc hắc ta đi lại có sở thích nhìn đối phương ngực, nàng cười hắc hắc, kéo ra đối phương áo.
Hiện ra là một kiện màu đỏ áo yếm, nàng nhanh chóng một tay kéo ra, nhìn hai quả núi trước mắt, nàng không khỏi cảm thán to như vậy nha.
Vô Ngạn bên này, nàng cảm giác không đúng, đánh ra lôi điện thu về, bản thể ta gặp chuyện? "Bản thể của ta? Làm sao mà có thể gặp chuyện?"
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" nàng bản thể ở chính Vân Gia Thành nhiều cao thâm cảnh giới, có người hãm hại nàng?
Đối phương không rõ, Vô Ngạn nhanh chóng quay lại bản thể. Vừa mở mắt, cơn đau nhức truyền đến, Vô Ngạn không hét lên mà nhìn hắc bào nữ tử.
Vậy mà dùng linh khí, khắc tên lên nàng hai quả núi? Vô Ngạn muốn lui ra xa, lại không thể. Muốn truyền âm, càng là không được.
Vô Ngạn sợ hãi nhìn hắc bào trước mắt, không rõ đối phương là nam nhân, hay nữ nhân, đều đem nàng áo đều kéo ra, còn lại quần mà thôi.
Vô Ngạn run rẩy, giọng nói phát ra: "Ngươi là ai?" May mắn vẫn còn nói được, hắc bào nữ tử cười nhẹ: "Đánh dấu chủ quyền, ta từng mở ra nhìn thấy."
Vô Ngạn nghe vậy, yên lòng giọng nữ tử, vậy đối phương khả năng hãm hại nàng bản thân mà nói, tạm chấp nhận a.
Nữ tử xâm hại nữ tử, căn bản không có tội a.
Vân Gia Thành luật pháp Vân Phàm đưa ra cũng vậy, nàng thở dài.
"Ngươi đều khắc tên lên ta ngực? Còn muốn làm gì?"
Hắc bào nữ tử cười nhẹ, hai tay muốn nắm lấy đi, Vô Ngạn vẻ mặt nhìn lên trời, sung sướng, trên miệng không ngừng chảy ra nước miếng.
Nàng thân thể mẫn cảm a, Vân Phàm làm qua nàng, đều không cầm đến nàng ngực, đối phương kỹ năng mạnh bạo như vậy?
Không thể tin được, Vô Ngạn nuốt một ngụm khí lạnh, muốn cho bản thân quên đi sung sướng cảm giác.
Lại không thể.
Hắc bào nữ tử thu tay, Vô Ngạn vẻ mặt mới tốt hơn nhiều, hai chân mềm nhũn ngồi trên sàn gỗ.