Sáng sớm.
Quay lại Vân Phàm hắn về tới Vân Gia Thành.
Đảo mắt đến tối.
Trước tiên hắn cần đi ngủ mấy ngày mệt mỏi, không muốn tu luyện ai nấy cũng đều nghi ngơi.
Trước đó Vô Ngạn đều sắp xếp Tiên Đạo Tông đệ tử tới.
Vô Ngạn nàng trước hết không có giống Vân Phàm, mà tới tìm Vân Chiến: "Vân Chiến thúc thúc, ta tới tìm ngươi có chuyện cần nói."
Vân Chiến, cùng Thiên Hồng đang đánh cờ hai người nhìn Vô Ngạn: "Tối vậy các ngươi còn tới đây, theo sau nàng là hai nô tỳ."
Vô Ngạn cúi đầu: "Ta muốn đưa ra chủ kiến, kiến tạo tăng thêm Vân Gia Thành để rộng lớn hơn, cần hai vị trợ giúp?"
Thiên Hồng, Vân Chiến nhìn nhau gật đầu: "Ngươi cứ nói."
Vô Ngạn ngồi xuống, hai nữ tử theo sau không có ngồi. Vô Ngạn tại sao không kêu Vân Phàm? Vân Phàm hắn bận bịu chiến trận muốn xảy ra, Thiên Thanh Nhi lão cha.
Vân Phàm lão cha, hai người ở đây không làm chuyện gì? Ngu gì không kêu gọi a, nàng cũng nói qua Cổ gia hai người, hai người đồng ý giúp đỡ.
Dù sao đều là Vân Thiên Quốc người, nàng giải thích cận kề, tăng cao Vân Gia Thành khả năng phòng thủ, mở rộng thêm tường thành, phá vỡ tường thành cũ.
Nghe vậy hai người gật đầu: "Ngài mai ta sẽ ban hành, ngươi cứ trở về, cùng Vân Phàm hảo hảo sinh quý tử a, Mộng Liễu nàng bị bắt đi sợ rằng không còn ai nối dõi."
Vân Chiến cũng biết, Mộng Liễu bị bắt đi hắn cũng bi thương a, nhưng nhiều năm triều chính, chuyện gì hắn không gặp phải, đều đã thành kiên trì.
Vô Ngạn gật đầu cáo lui, nàng lui đi ra xa quay về bản thân phủ, Vân Gia Thành người đều muốn đông, bây giờ ngoài thành đều muốn đông, nàng muốn mở rộng.
Vân Gia Thành muốn trở thành Đế đô, đổi tên thành Vân Đế Thành? Tên này quá chút chán, về sau ta nghĩ thêm, theo sau nàng hai nữ tử rời khỏi phủ.
Trong phủ, Thiên Hồng, Vân Chiến ngồi dưới gốc cây, bên dưới là một bàn đá, bốn ghế ngồi: "Vô Ngạn nữ hài này thật tốt, ngươi nói xem Thiên Hồng."
"Nữ nhi ngươi, hai nữ nhi đều đi ngươi cẩu độc thân không nữ nhi, ai bồi tiếp ngươi." Vân Chiến vẻ mặt đê tiện cười hắc hắc, Thiên Hồng vẻ mặt bình tĩnh.
"Các nàng đi, ta còn lão bà ngươi nhi tử có tốt lão bà, ta nữ nhi đều không đem ai tới a, không biết hai nàng ra sao, chỉ có Thiên Uyên đây."
"Thiên gia coi như vẫn có truyền thừa xuống, tám cánh thiên sứ Thiên Tiểu Nguyệt." nhắc đến Tiểu Nguyệt hai người đều nhìn nhau.
Tiểu Nguyệt này, quá mức.
Không nói chuyện này, Tiểu Nguyệt mỗi lần mang theo Tô Hạo nữ nhi cưới trên lưng, Huyết Thổ Long đi dạo tất cả các phủ đệ.
Các nàng đi học viện, còn không ngừng quậy phá, dù bắt ép các nàng đi được học viện, lại truyền đến tiếng xấu.
"Vân Gia Thành đều muốn đông đúc, Vô Ngạn nữ hài rất thông minh, nghĩ cách vì dân chúng phát triển."
Thiên Hồng gật gật đầu: "Nghe nói, nàng từng là tỷ tỷ trinh sát người, có thể hay không tài trí cao, trinh thám hay điều tra đều rất tốt."
"Gả cho ngươi Vân Phàm, ta thấy có chút." Vân Chiến cười ha ha, đánh ra quân cờ: "Ngươi tốt, không bằng Thiên Uyên ngươi cháu gái, vậy mà cùng Tiểu Hoa dán dán loại kia."
Nói đến Thiên Uyên, Thiên Hồng càng là dương dương đắc ý, vểnh mặt lên trời cao, mũi hơi dài ra: "Dĩ nhiên là các nàng, dán dán loại kia sinh ra thiên sứ tám cánh."
"Muốn so lão tổ tốt, lão tổ đều muốn đem nàng thu làm đời tiếp theo thủ hộ Thiên gia."
Vân Phàm vẻ mặt hơi ghen tị, hắn cũng muốn một tốt cháu bế, đều muốn xuống đất dù vẻ mặt vẫn tốt tuấn nam tử, đều không thể tiếp tục sinh hài tử.
Vô Ngạn bên này, nàng đi chậm rãi bên trong cung, nhìn xung quanh cảnh vật đây chính là Vân gia thành a, không khác ta Vô gia không biết Vô gia ra sao rồi.
Nhắc tới Vô gia nàng lại trầm mặc, không biết nói sao, nói tỷ tỷ đột phá thành thần rời đi khỏi Huyền Tiên đại lục thế giới?"
Vô Ngạn nhìn bên cạnh nô tỳ: "Chúng ta đi, các ngươi nhanh chân chút." hai người cúi đầu: "Vâng phu nhân."
Thiên Gia Phủ Đệ.
Thiên Tiểu Nguyệt đang chơi đùa bên ngoài sân.
Tiểu Hoa: "Tiểu Nguyệt nên vào, Tô Ngọc Vân đều đi ngươi không thể cưỡi nàng trên lưng."
"Nhanh vào trời tối như vậy, Thiên Lung a di đều nấu tốt cơm." Tiểu Nguyệt bĩu môi: "Mẫu hậu, người nói mẫu thân khi nào trở về, ta nhớ nàng ô ô."
Tiểu Nguyệt thân ảnh la lỵ, một bước dang hai tay chạy tới ôm lấy Tiểu Hoa chân: "Ngoan Tiểu Nguyệt, mẫu hậu chắc chắn quay về, theo mẫu thân tới a di nấu tốt cơm."
"Tô Hạo thúc thúc, Hạ Cơ thẩm đều mang Ngọc Trân về nhà, ngươi nhanh vào ăn cơm."
Tiểu Nguyệt gật gật đầu.
Nàng vừa đi vào phát hiện: "Phượng Vũ a di ngươi tới?" Phượng Vũ nàng cười nhẹ: "Oa, Tiểu Nguyệt nhanh tới, a di giúp ngươi lao sạch tay."
Tiểu Nguyệt bỏ ra Tiểu Hoa chân, mẫu hậu chân không thơm rồi, nàng đều đổi mẫu hậu là Tiểu Hoa, Mẫu thân thành Thiên Uyên.
Nàng muốn gọi thế nào, đều tùy nàng a. Thiên Uyên, hay Tiểu Hoa ai đều không ngăn được tiểu ma đầu ham chơi này, Phượng Vũ thấy Tiểu Nguyệt tới.
Nàng ngồi trên ghế, ôm lên Tiểu Nguyệt: "Thật là, có nữ nhi thật tốt không giống Tiểu Phàm, đều không thăm qua ta vị này mẫu hậu."
Thiên Lung mang từ ngoài ra đồ ăn: "Phượng Vũ, ngươi cũng còn tốt, hắn còn ở đây có thể chăm sóc ngươi người mẹ này, ta hai nữ nhi đều chạy không về thăm mẫu hậu hai nàng."
Phượng Vũ gật đầu, Thanh Nhi Mạn Chi đều không có gặp qua, huống chi về thăm a, các nàng lớn đều chạy không có giống Tiểu Phàm vẫn ở đây.
"Không nói nhiều, ngồi xuống ăn cơm." Thiên Lung cười cười ngồi xuống, nàng biết bản thân hai nữ nhi, đều đi xa có thể gặp lại hay không nàng.
Thiên Lung ngay cả bản thân đều không rõ, tốt sinh ra các nàng hài tử phải biết đi xa, ngao du khỏi Huyền Tiên đại lục tiếp cận cảnh giới mới.
Bị người ta ức hiếp là không thể nào, Thiên Lung nhìn cảnh tượng trước mắt, đông như vậy vui vẻ là hảo, dù sao nàng đều có bảo vật trên người.
Mấy người nhanh chóng ngồi xuống, ăn cơm.
Một nơi nào đó.
Lăng Thanh đứng trên Vân Gia Thành, lắc nhẹ ống thủy tinh trên tay: "Chúc các ngươi, một tối bình yên." Nàng cười nhẹ, thân thể biến hóa trở thành người mà Vân Phàm hẳn rất quen thuộc.
Hắc hắc, trò hay muốn bắt đầu, nàng ống thủy tinh không có dài, tầm một bàn tay dài tả hữu, nàng ném xuống Vân Gia Thành, một đạo màu vàng nổi lên.
Tại sao nàng xuất hiện ở đây? Đó là bí mật ngồi đợi Cổ Nhược Ca kéo ra Thiên sứ lão tổ, có mà đợi vài năm nữa.
Lăng Thanh không đúng bây giờ phải là Mộng Liễu.
Bên dưới lọ thủy tinh nàng ném xuống, ánh màu vàng xâm nhập xuống những tảng đá, đặt lên đất làm đường đi dễ dàng ngẫm vào trong.
Bí mật vẫn là bí mật.
Mộng Liễu cười nhẹ, thân ảnh biến mất cảm thụ Mộng Liễu thân phận công pháp trước tiên thế nào.
Ồ, Vô Ngạn rất quen thuộc, Vô Nhạn không muốn ta giết nàng, như vậy chơi đùa chút vẫn là.