Lạc Minh Tuyền lưu luyến không rời tạm biệt Kỷ Tú Hiên, trở về đoàn phim tiếp tục đóng phim.
Sau buổi phát sóng trực tiếp kia, cộng đồng mạng chia làm hai hướng, một nhón đứng về phía Lạc Minh Vũ, một nhóm thì nghiêng về phía Kỷ Tú Hiên, tranh cãi gay gắt. Cộng đồng mạng còn nháo nhào lên đào bới quá khứ của Kỷ Tú Hiên. Chuyện Kỷ Tú Hiên học không giỏi, sinh ra ở thôn quê, sớm muộn gì cũng bị phanh phui. Tệ hơn nữa, Lạc Minh Vũ không phải con ruột và bê bối tráo con của nhà họ Lạc cũng sẽ bị bàn tán.
Đều là em trai của mình, Lạc Minh Tuyền không thể không đăng bài giữ gìn cả hai người. Có thể Lạc Minh Vũ trẻ người non dạ nói không lựa lời, nhưng đôi lúc lại làm vẻ mặt khó chịu với Kỷ Tú Hiên, anh mong là mình nghĩ nhiều.
“Anh đang suy nghĩ gì vậy? Có nghe tôi nói gì không? Đoạn này chúng ta diễn thế nào?”
Thấy Lạc Minh Tuyền hồn cứ để đâu đâu, Ninh Thanh hơi buồn bực, vỗ vai anh, đưa mặt lại gần sát. Hắn ngồi lù lù ở đây, nổi bật trong cả đám người, anh nên chú ý đến hắn mới phải.
Lạc Minh Tuyền phản ứng hơi chậm, anh chớp đôi mắt, cảm thán Ninh Thanh sao mà đẹp trai quá. Đôi mắt rất có tính xâm lược, khi bị nhìn chằm chằm như thế, anh có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen.
Mất hơn mười mấy giây sau, anh hơi giật mình tỉnh táo lại, lườm hắn một cái, giấu đầu lòi đuôi khắt khe người ta trước: “Tôi nghĩ gì thì liên quan gì tới cậu. Đâu, đoạn nào? Không phải là tôi đã nói sơ qua tâm lý nhân vật Thượng Vân với cậu rồi đó sao? Cậu cũng là ca sĩ, nhân vật đó cũng là ca sĩ, dễ nhập vai quá rồi còn gì nữa!”
“…” Tự nhiên nổi đóa, hắn có làm gì đâu?
Lạc Minh Tuyền bật chế độ làm việc, khả năng lý giải kịch bản thượng thừa, đích thân ảnh đế ra trận dạy cho hắn một khóa miễn phí nhập diễn: “Thượng Vân là ca sĩ ballad đang hot, từ những bài hát mà cậu ta sáng tác có thể thấy được đây là một người rất hay mơ mộng viển vông, nổi lên nhờ thể loại mới mẻ. Nhưng, nhạc pop mới là xu hướng hiện nay, dòng nhạc của cậu ta dần chìm vào quên lãng, không những thế, cậu ta còn có bệnh bẩm sinh. Nhiều vấn đề phát sinh dẫn đến việc giải nghệ, đương nhiên là phải tiếc nuối!..”
Ninh Thanh chống cằm nghe anh nói một hồi, nghe lọt được vài chữ, còn đọng lại trong đầu hắn, chỉ có dáng vẻ thanh tú của Lạc Minh Tuyền. Nhà họ Lạc gen đúng là rất tốt, Kỷ Tú Hiên giống anh nhất, hai anh em này, hắn đều có hảo cảm. Nhưng hắn vẫn khoái trêu chọc Lạc Minh Tuyền hơn.
Anh nói tới miệng khô lưỡi khô, vỗ kịch bản: “Cậu rõ chưa? Đoạn diễn này cậu phải nổi giận với tôi, sau đó kích động ném lời bài hát đi, vào phòng lẳng lặng…Cho miếng nước đi.” Anh cầm lên chai nước của hắn, uống một ngụm. Khương Viễn đi mua cà phê vẫn chưa về, anh chỉ có thể uống ké của người ta.
Có thể trong phim trường có nước dành cho diễn viên, nhưng ai biết có an toàn hay không.
“Tại sao anh lại làm diễn viên vậy?”
Đột nhiên, Ninh Thanh hỏi một câu không đầu không đuôi, làm anh bất ngờ.
Hắn đưa tay vuốt sợi tóc rối của anh sang một bên mép tai: “Nhà anh giàu như vậy, còn muốn vào giới giải trí vất vả bản thân như vậy? Lạc thiếu gia?”
Ninh Thanh đã từng dính scandal cơ hồ là sắp từ bỏ con đường ca hát, chỉ vì anh không bán bản quyền bài hát của mình cho một tên nhà giàu muốn làm người đương thời. Có thể Lạc Minh Tuyền không biết, nhưng anh đã từng cho tên nhà giàu mới nổi đó một bài học, gián tiếp giúp hắn.
Thêm nữa, vì chuyện thân thế của Kỷ Tú Hiên, hắn càng không có thiện cảm với người thuộc tầng lớp thượng lưu. Nhìn cái cách mà nhà họ Lạc đối xử với con ruột, hắn phản cảm.
Nhưng sau vài lần tiếp xúc với Lạc Minh Tuyền, Ninh Thanh dần thay đổi thái độ với anh.
“Đúng vậy, tôi rất ưu tú, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, không thiếu thứ gì.” Anh đặt kịch bản xuống mặt bàn, kiêu ngạo nâng cằm.
“…” Nghe thấy một tràng khoe khoang của anh, hắn rất bất ngờ, hơi mở to mắt.
Lạc Minh Tuyền ngồi chéo chân, nghiêm túc nói: “Tuy là vậy, nhưng tôi lại cảm thấy cuộc sống của mình thiếu thử thách, thiếu sức sống? Đối với tôi, đóng phim là một thử thách, nhập vai càng là một thử thách lớn hơn nữa. Quan trọng là, tôi thích đối diễn với người khác.” Khi mới đóng phim, anh bị không ít bạn diễn âm thầm bắt nạt, áp diễn.
Đó là một khoảng thời gian khó khăn đối với Lạc Minh Tuyền, cho nên anh càng cố gắng học diễn xuất, rồi yêu thích lúc nào không hay.
Ninh Thanh còn muốn biết thêm về anh, nhưng anh nói đến đây thì ngừng, hắn hơi tiếc nuối.
Lạc Minh Tuyền búng trán hắn một cái, dạy dỗ: “Cậu đó, thôi ngay cái cách nói chuyện mỉa mai đó cho tôi. Nghe cậu gọi Lạc thiếu gia này, Lạc thiếu gia nọ là tôi lại khó chịu. Bộ thiếu gia ăn hết của nhà cậu chắc?”
“Minh Tuyền.”
Ninh Thanh cười.
“Tôi gọi anh như thế nhé.”