Bằng Lòng Không Bằng Mặt

Chương 22: Dẫn Chiến




Lạc Minh Vũ liên tiếp vấp phải trắc trở trên con đường ra mắt với công chúng, tất cả đều tại Kỷ Tú Hiên. Ở nhà thì Kỷ Tú Hiên càng ngày càng được các anh trai chiều chuộng hơn, đến cả tham gia game show lần đầu tiên mà cũng được nhiều cư dân mạng lên tiếng ủng hộ. Bị so sánh như vậy, cậu ta có vẻ không bằng Kỷ Tú Hiên.

Rõ ràng trước đây mọi việc cậu ta làm đều luôn thuận lợi, từ việc lấy nịnh hót người nhà cho đến thể hiện vẻ thiếu gia nhà giàu hoàn hảo. Tất cả là tại Kỷ Tú Hiên, thứ xui xẻo này!

Lạc Minh Vũ suy cho cùng cũng mới 16, có nhiều mặt vẫn còn xúc động không kiềm chế được.

Vì để ổn định rating chương trình, đạo diễn bài trò làm các khách quý mở kênh livestream giao lưu với người xem.

[Minh Vũ học trường điểm đúng không?]

[Năm nay lớp 10 nhỉ?]
[Điểm đầu vào trường này hơi bị cao luôn á, 40 điểm!]

*Điểm thi tuyển sinh lớp 10: (Văn + Toán) x 2 + Ngoại ngữ= 50 điểm tuyệt đối

[Uầy, hơi bị cao à!]

[Vừa đáng yêu lại còn giỏi!]

[Tú Tú cũng lớp 10, hai đứa có học chung không ha?]

[Vậy bé nào học giỏi hơn á?]

Lạc Minh Tuyền không vui khi thấy em trai mình bị so sánh: “Giỏi hay dở không quan trọng lắm đâu, hiện nay chỉ cần có một cái bằng cũng có thể đi làm được rồi mà.”

Anh quay sang kéo bè lũ: “Cậu nói đúng không?”

Ninh Thanh bị hỏi, hơi bất ngờ, gật đầu phụ họa: “Anh nói gì cũng đúng hết.”

[Ảnh đế nói chuẩn đấy!]

[Người ta cũng nói lý thuyết không bằng thực hành mà!]

[Hai người này yêu chiều nhau quá nha!]

[CP tui ship lại rải cơm chó!]

Lạc Minh Tuyền: “…” Bí ẩn chưa có lời giải của năm là đây.

Anh và Ninh Thanh rõ ràng chỉ cùng khung một show duy nhất, đến bây giờ còn chưa thân thiết được mấy ngày. Lấy đâu ra fans CP mà lắm thế?
Lạc Minh Vũ mỉm cười ngại ngùng trả lời từng lời bình luận: “Em còn kém nhiều lắm ạ, chỉ mới đủ điểm vào lớp nâng cao thôi ạ, thứ hạng cũng tàm tạm, trên top 20.”

[Nghe cái cách học sinh giỏi flex kìa.]

[Lạc thiếu gia có khác!]

Cậu ta lại quay sang nhìn Kỷ Tú Hiên đang cắm cúi làm bài tập, cười cười: “Thật ra anh Tú Hiên thành tích học tập rất tốt đấy ạ, ảnh vừa thông minh lại siêng năng, ở trường học cũng rất có danh tiếng nha. A, đúng rồi ạ, tụi em học cùng một trường.”

Cậu ta không biết thi tuyển sinh 10, Kỷ Tú Hiên được bao nhiêu điểm, nhưng nếu đã học lớp cơ bản thì thành tích không thể nào hơn cậu ta được.

Đã học ngu rồi còn hay ra vẻ, cho chừa.

[Vậy bé Hiên cũng thuộc top con nhà người ta à! Wow!]

[Đúng ha, học nhiều đến nổi đeo kính thì chắc là không phải dạng vừa!]
[Em trai Ninh Thanh cũng không kém!]

[CP của tui cái gì cũng xứng!]

[Nhịn không được xen một câu: Kỷ Tú Hiên thật sự khác xa những gì Minh Vũ nói lắm!]

[Bạn cùng trường của hai người đó, phải là ngược lại mới đúng!]

[Vũ giỏi bao nhiêu thì Hiên nó kém bây nhiêu!]

[Dị nữa!]

[Học sinh trâu bò nhỉ!]

[Kỷ Tú Hiên đi học không giỏi đã đành suốt ngày nhuộm tóc trốn học đánh nhau!]

[Đã vậy còn yêu thầm giáo thảo của chúng ta, bị người ta từ chối nên đâm ra ghen tị Minh Vũ!]

[Ai không biết Diệp Thiên Trần và Lạc Minh Vũ là một cặp đâu!]

[Trời trời!]

[Quá đáng vậy!]

Lạc Minh Tuyền nhìn hướng phát triển của dư luận càng ngày càng lệch hướng, bắt đầu chỉa đầu mâu về phía Kỷ Tú Hiên, không khỏi sốt ruột.

Em trai anh đã yếu đuối mỏng manh rồi, nhìn thấy những lời bình thế này, chắc chắn sẽ tổn thương cho xem.

Lúc này, Ninh Thanh đột ngột cất tiếng hỏi: “Anh nhớ là, lúc em thi tuyển, được 50 điểm đúng không? Hay anh nhớ nhầm?”

[Cười ẻ, tâng bốc thằng học ngu đó lên làm gì.]

[Bảo vệ em trai thì cũng được, nhưng đừng phét chứ!]

[Ca sĩ Ninh cũng có học hành đàng hoàng đâu mà.]

Lạc Minh Tuyền nhíu mày.

Kỷ Tú Hiên cắn bút, lắc đầu: “Không phải, chỉ được 48 điểm thôi, 2 điểm kia là điểm ưu tiên khu vực. Ngữ văn không bao giờ được tròn điểm, anh nhớ nhầm rồi.”

“…”

[…]

Lạc Minh Vũ mỉa mai cười thầm.

Ninh Thanh gật gù: “Qua lâu vậy rồi, anh không nhớ chính xác thật.”

[Nổ nó cũng vừa vừa chứ!]

[Hầy, rất thích những bài hát của Ninh Thanh, nhưng…]

[Nhân phẩm có vấn đề thật!]

[Fan CP còn dám ship??]

Lạc Minh Vũ cười ngượng: “Hình như mọi người có vẻ không tin cho lắm anh ạ.”

Lạc Minh Tuyền không để tâm, bao che cho con mà bảo vệ anh em Ninh Thanh: “Tin hay không thì kệ chớ, miệng thiên hạ cái gì cũng có thể nói được, suốt ngày chỉ biết cào phím bôi xấu người ta. Anh tin là được.”

Lạc thiếu gia dựa thực lực đóng phim chứ không dựa fans tăng lưu lượng, cho nên không có người yêu thích cũng không hề hấn gì nhiều.

[…?]

[Ảnh đế giận rồi kìa.]

[Lạc thiếu gia vẫn chảnh cún như ngày nào!]

[Có mấy đồng bạc lẻ ăn từ thời ông cố nội nó để lại mà làm như hay ho lắm!]

Đạo diễn thấy không ổn, vội vàng tắt phát sóng.

___________

Chiều chiều.

Lạc Minh Tuyền vừa ngậm kẹo que đã cướp được từ chỗ của Ninh Thanh vừa giúp mấy đứa nhỏ thả diều. Ở đây đất trống rừng cũng nhiều, không có cao ốc chọc trời, hay kiến trúc vĩ đại.

Lạc Minh Vũ đã không làm được gì thì chớ, còn bắt anh theo sau dọn bãi chiến trường. Sao lúc trước anh lại nghĩ rằng, Lạc Minh Vũ lại thiện lương đáng yêu?

Ninh Thanh bước tới, hai tay đút túi quần, nhìn anh kéo dây diều, ôn hòa nói: “Lúc nãy, cảm ơn.” Thà đẩy mình ra đầu sóng ngọn gió cũng muốn bảo vệ hắn và Kỷ Tú Hiên.

Anh đảo mắt nhìn hắn, hừ một cái, không được tự nhiên: “Đừng mang ơn tầm bậy tầm bạ, tôi chỉ lo cho Tú Tú thôi, cậu chỉ là hàng tặng kèm.”

“…” Cứ nói thật lòng coi bộ khó lắm ha.