Sâu trong hẻm Tây Tử, nơi thời gian thả chậm bước chân, lặng lẽ đón một ngày bình yên.
Không, có lẽ cũng không bình yên cho lắm.
“A Sầm!” Hoàn Nhạc chạy rầm rầm qua hành lang, thiếu niên như gió băng ngang A Quý đương tắm nắng hướng về phía Sầm Thâm đang ngồi ở bàn làm việc, căng chiếc T-shirt trong tay cho hắn xem, “Rách rồi.”
Sầm Thâm: “… Giặt rách?”
Hoàn Nhạc thật thà gật gật đầu, hôm nay chàng quên lấy chìa khóa trong túi ra mà giặt quần áo luôn, kết quả là giặt cho áo thủng một lỗ. Chàng còn nhớ giá tiền của bộ đồ này, chẳng qua chỉ là hai mảnh vải mà đòi hơn ba trăm đồng đấy.
“Em không vá đâu.” Hoàn Nhạc giương mắt nhìn Sầm Thâm.
Sầm Thâm im lặng chốc lát, thấy chàng vẫn còn ngó mình, trong lòng không khỏi nảy sinh suy đoán: “Em muốn tôi vá cho em?”
Hoàn Nhạc tiếp tục mở to mắt nhìn hắn: “Nhé?”
Theo quan điểm của Hoàn Nhạc, T-shirt cũng coi như quần áo thiếp thân, phải không nhỉ? Nếu A Sầm chịu sửa quần áo giúp chàng thì làm tròn lên coi như gả cho chàng rồi.
“Tôi mua món mới cho em.” Sầm Thâm từ chối vô tình.
“Vậy cũng được.” Hoàn Nhạc cũng không nài nỉ, chàng chỉ lo Sầm Thâm mệt mỏi, không vá thì không vá thôi. Chàng không kềm nổi nhìn về phía mặt bàn, giám sát Sầm Thâm làm việc nghiêm ngặt, “Đã xem rất lâu rồi, bác sĩ dặn người phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Mới…” Sầm Thâm liếc đồng hồ treo tường, “Hai tiếng.”
Sầm Thâm dứt lời mà chỉ sợ Hoàn Nhạc trực tiếp vác mình đi, bèn bổ sung: “Tôi hơi để ý tới cái nút trong trận văn trên thanh đao Thập Nhị Kim kia.”
“Vậy mình ra ngoài nói.” Hoàn Nhạc ôm lấy cánh tay hắn, trông như nhõng nhẽo nhưng thực tế thái độ lại cứng rắn. Chí ít là Sầm Thâm không thể thoát khỏi chàng, tuyệt đối không thể.
Cuối cùng Sầm Thâm vẫn bị chàng lôi ra hàng hiên, lười biếng dựa vào cây cột sưởi nắng, tay còn bị dúi cho dĩa trái cây. Song, thật ra Sầm Thâm không thích ăn hoa quả cho lắm, giống như hắn không thích uống nước nóng vậy, đôi ba miếng là đã không muốn động thêm.
“Tôi từng suy nghĩ kỹ lưỡng, cái nút quỷ dị trong trận văn kia thế nhưng là nút chảy ngược, nó tách một phần sát ý từ máu tươi bên ngoài và lưu giữ trong trận văn ở thân đao. Cứ thế tích lũy qua tháng ngày giết chóc, cây đao này sẽ trở thành thứ hung khí danh xứng với thực.” Sầm Thâm nói.
“Biện pháp cực đoan như vậy… Sao em cảm giác nó có chút phong cách của Liễu Thất?” Hoàn Nhạc nhíu mày.
“Không sai. ‘Bảo khí phổ” đã ghi nhận một thanh chủy thủ Liễu Thất rèn đúc cũng dùng phương pháp tương tự.”
“Nghĩa là Liễu Thất dạy cách đó cho Ngô Sùng An?”
Sầm Thâm gật gật đầu, có lẽ đây là đáp án có khả năng nhất.
Hoàn Nhạc suy tư, “Chắc vị Ngô tiên sinh này cũng không phải người theo khuôn phép cũ chi cho cam, chẳng trách có thể làm bạn với Liễu Thất.”
Nghe vậy, Sầm Thâm đột nhiên nhớ lại “Xuân phong quyển” bị đè dưới đáy rương kia, nét mất tự nhiên nào đó vội lướt ngang mặt.
Hoàn Nhạc không phát hiện sự khác thường của hắn, hãy còn cảm thán: “Có lẽ hắn vốn nên trở thành một thợ thủ công độc lập đặc biệt như Liễu Thất, chỉ là trách nhiệm từ hiệp hội thợ thủ công bỗng chốc ập xuống, hắn cân nhắc rồi vẫn lựa chọn đại cục.”
Chàng chợt liên tưởng tới Bình Nhi.
Trong bốn anh em nhà họ Hoàn, a tỷ anh dũng quả cảm, có khí phách cân quắc anh hùng; Nhị ca luôn dạo chơi nhân gian, là người phóng khoáng phong lưu nhất; mà tất cả mọi người đều nhất trí, Hoàn Nhạc chàng là kẻ được thương yêu nhất, tiêu sái tùy hứng, không bị ràng buộc.
Mỗi người bọn họ đều có sắc thái riêng, so sánh thì, hào quang trên người Bình Nhi giống như hơi chút ảm đạm.
Người ngoài đánh giá hắn như thế nào nhỉ?. ngôn tình hay
Hoàn Nhạc bỗng dưng nghĩ không ra, không, có lẽ nên nói là trong đầu chàng hoàn toàn không có ấn tượng nào liên quan đến nó. Bình Nhi như rất rất nhiều anh trai trưởng khác trên đời này, thuở thiếu thời trông nom em gái em trai, lớn rồi thì thuận theo tự nhiên tiếp nhận nghĩa vụ làm cha làm mẹ, kết hôn cùng một cô gái hiền lương, sinh con nối dòng cho gia đình.
Hắn chưa bao giờ khiến người khác phải bận tâm, lúc nào hắn cũng chăm lo săn sóc người khác, đặc biệt là Hoàn Nhạc.
“Bình Nhi từng nói với em, hắn mong em sống tự do tự tại, không tới Đài Chu Tước phụ giúp hắn cũng được. Đợi ngày nào đó Nhị ca ổn định lại, lập gia đình, cha mẹ cũng nên quy ẩn sơn lâm. Khi ấy em có thể tháp tùng cha mẹ đi đại thảo nguyên, Mạc Bắc hay bất kể nơi đâu.”
Lúc nói những lời này, đôi mắt Hoàn Nhạc lấp lánh ánh sáng.
Sầm Thâm thuận theo tầm mắt chàng nhìn ra ngoài, nhẹ nhàng hỏi: “Thế không phải rất tốt sao?”
“Nhưng Nhị ca em tham vọng trở thành một họa sĩ vĩ đại, có điều hắn không giỏi khoản họa sinh vật. Hắn có thể vẽ núi sông tráng lệ, sa mạc rộng lớn quạnh vắng, tự nhiên sống động, chỉ là hễ vẽ sinh vật thì cứ như thiếu thiếu chút linh hồn. Cho nên nói chung là hắn đang không ngừng trải nghiệm, không ngừng thăm thú, ngồi cũng ngắm nhìn, đi cũng quan sát, rảo bước khắp hồng trần, nhận thức chư công mọi chốn, cho tới lúc nghèo rớt mồng tơi —- lại về nhà xin tiền.” Trong lời Hoàn Nhạc nhắc đến Nhị ca Hoàn Dung còn dẫn theo đôi phần chê bai mơ hồ.
“Hội hoa xuân Lạc Dương năm nọ, em và mấy người bạn hẹn nhau đi ngắm hoa. Em vận bộ quần áo thịnh hành nhất thành Trường An hồi đó, cưỡi ngựa đi thuyền, miễn bàn vui sướng biết bao nhiêu, ai ngờ nửa đêm thì bị trộm. Kẻ trộm lại là Nhị ca em, hắn không những trộm bạc mà còn mặc luôn đồ của em, báo hại em suýt nữa mang tiếng xấu.”
“Sau đó thì sao?”
“Thì hắn lấy bạc của em đi bao hoa khôi.”
Lạc Dương năm ấy, danh tiếng của Hoàn Dung không ai sánh kịp. Hào khí tiêu tiền như rác, vung bút vẩy mực tài tình kia khiến vô số tài tử giai nhân phục sát đất.
Mà Hoàn tam công tử đáng thương lại phải lén lén lút lút vay mượn bạn bè.
Vì vậy hai anh em đã ra tay đánh nhau tại đài so võ cạnh Lâm Thủy các, thiếu chút nữa “trở mặt thành thù”.
Vũ khí của Hoàn Dung là cây bút, ngòi bút đối bảo đao, thanh y đối hồng bào làm cho cả sảnh người reo hò khen hay. Hàng loạt hoa tươi được ném xuống từ bốn phương tám hướng, chỉ kém một chút là đã chôn luôn thiếu niên lang vừa bộc lộ tư thái oai hùng.
Sầm Thâm không thấy được, quả thực đáng tiếc.
Do đó Hoàn Nhạc phải kể cho hắn nghe.
“Chà chà, Nhạc Nhạc thiếu hiệp ngươi đây là trêu hoa ghẹo nguyệt đa.” A Quý tham gia trò vui chẳng chê chuyện lớn, câu nói đầu tiên đã làm rối loạn kế hoạch nhỏ của Hoàn Nhạc.
“Ta không có!” Hoàn Nhạc nhanh chóng nhìn Sầm Thâm, “A Sầm người phải tin tưởng em, hoa khôi mời em đi uống rượu em cũng không đi, là Nhị ca em đi.”
Sầm Thâm nhìn chàng bằng gương mặt không cảm xúc và nín thinh.
Hoàn Nhạc run bắn cả người, “A Sầm à, em thật sự không lừa anh, lúc đó em mới… Theo cách nhân loại tính tuổi thì em mới mười bốn thôi đấy!”
“Ấy cha.” A Quý lại tới, ngó chàng nói: “Mới mười bốn tuổi mà đã buông thả như vậy, lớn hơn nữa thì còn thế nào? Ai biết ngươi có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ ở Đại Đường đa, đúng không?”
“A, Quý!” Hoàn Nhạc tức chết mất, đứng lên một phát bắt được ông, ngó trái trông phải, con ngươi đảo một vòng rồi đặt A Quý lên cành Cây Xuân.
“Thả ta xuống!” A Quý bám sát rạt vào thân cây.
Hoàn Nhạc làm mặt quỷ với ông, đoạn phủi mông xoay người rời khỏi.
Chàng quyết định cho A Quý qua đên trên cây.
“A Sầm.” Không màng A Quý cầu xin, Hoàn Nhạc quay đầu dán lên người Sầm Thâm. Quỳ ngồi bên cạnh hắn, nghiêng thân ngày càng sáp lại gần nói chuyện với hắn, Sầm Thâm nhìn hướng nào, chàng liền rướn qua chỗ đó, Đông Tây Nam Bắc đều là chàng.
“Được rồi, tôi tin em.” Sầm Thâm không thể không mở miệng ngăn chàng tiếp tục hành vi ấu trĩ, giọng nói tràn đầy bất lực.
“Không, anh đang gạt em.” Hoàn Nhạc trề môi, vươn tay vòng lấy eo Sầm Thâm, cái ôm con gấu ập tới làm người ta suýt nữa ngã nhào xuống sàn hành lang.
“Em buông ra.” Sầm Thâm vùng vẫy nhẹ một phen.
Hoàn Nhạc lắc đầu, “Em không vui, em muốn ôm anh, với cả anh còn chưa khen em.”
Sầm Thâm: “… Tôi nên khen em cái gì?”
Hoàn Nhạc bày ra bộ dáng chuyện hiển nhiên, “Trận so tài trên đài luận võ là em thắng đó!”
Em rất giỏi, nên người phải khích lệ em.
“Em bỏ tay ra trước.”
“Anh khen em trước.”
Hoàn Nhạc trực tiếp kê cằm lên vai Sầm Thâm, ôm cả người hắn vào lòng, quả thực là một cái ôm gió thổi không lọt.
Sầm Thâm cũng không vươn tay đẩy chàng, chỉ là mặt mũi vô cảm, nom vô cùng bình tĩnh. Cái này khiến Hoàn Nhạc thoáng mất bình tĩnh, chàng quấn riết hắn như vậy rồi, sao hắn có thể thờ ơ không động lòng thế chứ?
Hắn không thích mình ư?
Không thích mình thì đâu để mình ôm.
Hắn thích mình à?
Nhưng tại sao hắn không phản ứng gì.
Hoàn Nhạc trái lo phải nghĩ đều cảm thấy không suôn, hai mắt ngó đăm đăm vành tai Sầm Thâm đang gần trong gang tấc, chụt một cái hôn lên —– đỏ rồi. Sầm Thâm hơi đỏ mặt.
“Chớ lộn xộn.” Thoạt nhìn hắn có chút tức giận, rồi lại giống như không giận cho lắm, sắc đỏ thắm phong tình chập chờn bên trong vẻ giận tái đi.
Hoàn Nhạc trộm vui, nhoẻn môi cười rộ lên, lồng ngực rung rung dính sát vào lưng Sầm Thâm, hoan hỉ đau buồn của chàng không bị cách trở truyền cả vào lòng Sầm Thâm.
“Tôi khen em mà, em buông tay nào.” Sầm Thâm cảm thấy gò má của mình nong nóng.
“Không muốn, bây giờ nói gì cũng muộn rồi ha ha ha…” Hoàn Nhạc không dừng được nụ cười, ôm Sầm Thâm cười liêu xiêu nghiêng ngả. Tràng cười kia quá sang sảng, dễ dàng cảm nhiễm tình tự của người khác, tâm trạng Sầm Thâm cũng bắt đầu phấn khởi hơn.
Ánh dương mùa hạ phác họa cái bóng của hai người, biến ảo như mộng.
Sầm Thâm nghiêm mặt nhìn chàng cười đùa, thi thoảng quay đầu đi chỗ khác ngó vào khoảng không, lặng lẽ giấu một thoáng rung động trong tim.
“A Sầm người xỏ lỗ tai nè.” Hoàn Nhạc chợt phát hiện ra châu lục mới.
“Ừa.” Sầm Thâm nhẹ giọng đáp lời. Lỗ tai này hắn bấm trong giai đoạn thường lui tới hộp đêm, thời đấy hắn trải nghiệm cuộc sống khác, nhưng đáng tiếc thay cuối cùng đã thất bại.
Hoàn Nhạc không tìm hiểu tường tận, chỉ tưởng tượng đến cách Kiều Phong Miên phục sức hôm ấy, nóng lòng muốn thử mà hỏi: “Khuyên tai đẹp lắm, khuyên tai của người hiện đại các anh đều sáng lấp lánh, rất lôi cuốn. A Sầm đeo chắc chắn cũng thu hút cực kỳ, còn tuyệt hơn Kiều Phong Miên.”
Sầm Thâm miễn bình luận.
“Em mua tặng người nhé?” Hoàn Nhạc hiển nhiên đã chìm vào tưởng tượng vô biên, “Mình tới tiệm cắt tóc tỉa tóc, lại đi mua đôi khuyên tai, à… Một đôi không đẹp, phô phang quá, đeo một chiếc đủ rồi.”
Đung đưa đung đưa, ánh lên lấp lóa, để cho tất cả mọi người đều biết vẻ đẹp của A Sầm vô địch thiên hạ.
“Được không?”
“Được không dạ?”
Hoàn Nhạc nhẹ nhàng lắc lắc Sầm Thâm, vận dụng công lực nhõng nhẽo thâm hậu nhất.
Tác giả có lời muốn nói: Ngọt sâu cả răng.