Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 42: Từ hẻm Tây Tử




“Liều lĩnh hay không là tuỳ tâm. Là thầy thuốc, trước giờ ta luôn hy vọng bệnh nhân có dũng khí đấu tranh với vận mệnh, nhưng cũng tuỳ từng người.” Nam Anh từ tốn ung dung rót trà cho họ, dường như nhìn thấy chuyện cũ làm người phải than tiếc qua lớp khói mờ mịt bốc lên từ nước trà, “Thầy của Tiểu Kiều chính là bán yêu, mà hồi ấy quốc gia rung chuyển, chiến loạn nổi khắp tứ phương, số phận của một cá nhân đã sớm trở nên không đáng để ý, cho nên đến nửa năm ông cũng không trụ nổi.”

Nghe vậy, Hoàn Nhạc lập tức nhớ tới tình trạng khác thường ở Kiều Phong Miên đêm đó, hoá ra mấu chốt là đây. Anh từng chứng kiến người thân nhất ra đi, cho nên hơn ai hết anh hiểu chứng bệnh này có bao nhiêu đáng sợ, vô phương cứu chữa biết chừng nào.

“Nhưng bây giờ cũng không giống ngày xưa đúng không?” Hoàn Nhạc hỏi.

“Không giống.” Nam Anh đưa trà qua cho bọn hắn, “Viện nghiên cứu kia của nhà họ Chử kia chính là một hy vọng mới.”

“Tiên sinh cũng biết viện nghiên cứu đấy à?” Hoàn Nhạc hỏi theo bản năng, thốt lên xong mới nhớ ra, nếu Kiều Phong Miên là cố vấn pháp luật của viện nghiên cứu thì Nam Anh có biết cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ.

“Họ đã tới tìm ta. Đây là việc tốt, ta có thể giúp thì đương nhiên sẽ giúp, thế nhưng… Nghiên cứu là quá trình lâu dài, chiếu theo tiến độ hiện nay, e rằng còn cần thêm một khoảng thời gian nữa. Chưa kể, dù sao y học hiện đại và phương pháp truyền thống cũng khác nhau, thân thể nửa yêu không chịu nổi dằn vặt, một nước sai, bại cả ván cờ.”

Giọng Nam Anh rất nhẹ nhàng làm người nghe cũng vô thức giảm nhẹ tiếng, song hắn cũng không muốn cho người ta những hy vọng hão huyền. Hắn gặp quá nhiều bệnh nhân, càng hy vọng xa vời càng bất lực.

Sắc mặt Sầm Thâm vẫn tái nhợt, chỗ bị cắn rách trên môi tụ máu đỏ bừng, nhưng thoạt nhìn hắn cũng không thất vọng cho lắm, “Tôi chỉ muốn biết, như hiện giờ, tôi còn cách nào không?”

Nam Anh đáp: “Trước tiên ta châm cứu cho anh, quá trình có thể sẽ đau một chút, nhưng phải kiên trì, ít nhất có thể sống thêm nửa năm.”

Sầm Thâm quả quyết dị thường: “Được, nửa năm thì nửa năm.”

“A Sầm…” Hoàn Nhạc lại không đành lòng, trong thoáng chốc không biết đến cùng nên vui mừng hay nên khổ sở.

Lúc này Kiều Phong Miên xách hòm thuốc quay lại, Nam Anh dẫn Sầm Thâm vào nhà trúc trong đình để châm cứu. Hoàn Nhạc cũng muốn tháp tùng, nhưng Nam Anh ngăn chàng lại, ôn hoà dặn: “Mong anh hãy chờ ở bên ngoài chốc lát.”

Trong nhà trúc nho nhỏ, chiếc giường tản ra mùi thơm nhẹ nhàng đặc trưng của trúc.

Nam Anh thuận tay đốt hương an thần đặc chế, rồi bảo Sầm Thâm cởi áo nằm lên giường, đoạn mở hòm thuốc, lấy châm bạc ra. Châm bạc lớn nhỏ có đủ, lít nha lít nhít mấy chục cây, ai trông cũng dễ thấy râm ran cả da đầu.

Sầm Thâm thì đã quen do trước kia hắn từng thử qua nhiều loại phương pháp trị liệu, nên chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Làm phiền anh.”

Nam Anh không vội vã hạ châm, hắn thấy vết thương ghê rợn trải rộng khắp lưng Sầm Thâm, bèn vươn tay vuốt ve. Ngón tay tinh tế mềm mại tựa như tự có ma thuật, những đốm sáng nhỏ bé theo đó chạy xuống miệng vết thương, chúng tức khắc bắt đầu tự động khép lại chầm chậm.

Sầm Thâm chỉ thấy lưng ngưa ngứa, cảm giác đâm nhói ở chỗ bị thương từ từ biến mất, còn ngón tay Nam Anh lại chợt sựng khi lướt đến sau gáy hắn.

Nam Anh dừng một chút rồi gỡ băng gạc ra, nhìn thấy vết thương kia nom hệt như lỗ máu thì nhẹ giọng hỏi: “Thương tổn thế này chắc chắn đau lắm phải không?”

Sầm Thâm lắc đầu, lặng thinh.

“Thực ra gai của nhím rất mềm mại.” Nam Anh chỉ cần liếc mắt một cái đã thấu được nguyên nhân gây thương tích, hắn lại nói: “Mọi sự mọi vật luôn luôn có lý do tồn tại của mình. Đừng phủ định bản thân, nhỡ mà muốn trách thì cũng là ông trời chưa phải, có đúng không?”

Sầm Thâm nghe xong, quay đầu nhìn hắn, Nam Anh cười tiếp lời: “Một người bạn đã nói với ta —- bất kể gặp phải khó khăn gì, khi chưa tìm được đầu sỏ, hãy cứ trách trời cao là được, cái gì cũng là ông ấy sai. Nợ nhiều không lo, rận nhiều hết ngứa.”

Sầm Thâm mỉm cười.

Hoàn Nhạc ở ngoài nhà trúc thì đang nóng ruột chờ trông.

Kiều Phong Miên nhàn nhã thưởng thức trà bánh, lấy điện thoại ra quấy rầy Sùng Minh đang trong giờ làm việc, rất chi là khó ở đấy. Song, Hoàn Nhạc đi tới đi lui quả thực choáng tầm nhìn của anh, anh ngước mắt hỏi: “Này, cháu trai lớn, qua qua lại lại không mệt hả?”

“Gì?” Đầu óc Hoàn Nhạc lơ ngơ.

Cháu trai lớn?

Kiều Phong Miên xoè tay, “Cùng là chó săn cả, trông cậu cũng tương đối giống cháu trai lớn của Sùng Minh.”

Hoàn Nhạc: “…”

Kiều Phong Miên: “Có vẻ như cậu còn chưa cưa đổ người ta nhỉ?”



Hoàn Nhạc: “…”

Mẹ bà nó, kẻ này cưỡng chế áp đặt vai vế còn muốn quản cuộc sống riêng của ta nữa.

“Gà công nghiệp.” Kiều Phong Miên thoáng khi dễ.

“Tôi sẽ nhanh chóng theo đuổi được!” Hoàn Nhạc tức lắm nha.

Kiều Phong Miên cười khẽ, “Ồ vậy sao.”

Hoàn Nhạc cảm thấy chắc chắn anh ta đang chế giễu mình, xem nụ cười mỉa mai chưa kìa, giận chết mất. Chàng không khỏi hỏi vặn: “Chắc lẽ anh và Sùng Minh mới biết nhau ngày đầu là ở bên nhau sao?”

“Ồ.” Kiều Phong Miên đáp nhẹ như mây gió: “Anh ấy là con dâu nuôi từ bé của tôi.”

Coi như anh tài giỏi.

Hoàn Nhạc không cãi với anh nữa, đại khái chàng đã rõ ràng một chân lý, miệng kẻ này chả nhả ra được lời hay ý đẹp gì. Nhưng Kiều Phong Miên không định tha cho chàng, ngồi vắt chân, nhìn chàng bằng bộ dáng đại lão, nói: “Cậu nước ấm nấu ếch như thế là không được, ấy gọi là lãng phí thời gian.”

Hoàn Nhạc không vững tâm bị anh dụ dỗ, “Vậy phải làm sao?”

Kiều Phong Miên cười cười, “Cậu đần à? Anh ta không cho cậu nắm tay, cậu sẽ không nắm hả? Vậy chứng tỏ cậu cũng không phải rất muốn chung đường cùng lối với anh ta. Nếu tôi là Sầm Thâm, cậu get out lâu rồi.”

“Tôi không…” Hoàn Nhạc định nói chữ như thế, nhưng bỗng dưng trợn to hai mắt, “Anh nhìn trộm tôi!”

Kiều Phong Miên chậm rãi ung dung nhấp ngụm trà, trả lời: “Tôi chỉ vô tình thấy cậu ngồi chồm hổm tại chỗ mấy tiếng mà thôi, nom rất giống chó hoang vị vứt bỏ. Nhiều năm rồi Sùng Minh mới lần đầu gặp được đồng loại, tôi cũng không muốn anh ấy phân tâm vì chuyện tình cảm của cậu.”

Hoàn Nhạc: “…”

Kiều Phong Miên: “Là người của tôi thì mỗi phút giây đều chỉ nên thấy một mình tôi, hết thảy đều phải vì tôi. Anh ta không cho cậu nắm tay, cậu hôn luôn, không có giác ngộ thế thì cậu tranh thủ khi còn sớm mà tắm rửa rồi ngủ đi.”

Hoàn Nhạc nghẹn một bụng bực bội, muốn phun mà phun không ra, càng không nói nổi nửa chữ phản bác. Đối với một thiếu niên Đại Đường có giáo dưỡng đàng hoàng mà nói, chàng quyết định dần dần tiến tới, đó là bởi vì chàng tôn trọng suy nghĩ của Sầm Thâm nha.

“Làm vậy không hay đâu.” Hoàn Nhạc còn đang giãy dụa.

“Nếu cậu không phải dạng tuyệt đối chỉ có thể là anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không chọn cậu.” Kiều Phong Miên giải quyết dứt khoát.

Hoàn Nhạc trầm tư. Nhưng Kiều Phong Miên đã đúng, là thái độ của chàng còn chưa đủ kiên quyết, cho nên Sầm Thâm mới kiêng dè nhiều như vậy.

Còn Sầm Thâm, rốt cuộc hắn thích chàng hay không?

Hoàn Nhạc thấy có, đây cũng không phải tự luyến, chuyện có căn cứ thật!

Ai da, chính là thế đấy.

Thêm nửa giờ nữa trôi qua, cuối cùng cửa nhà trúc mở ra. Hoàn Nhạc sải rộng bước chân xông tới, nhìn Nam Anh bằng vẻ mặt thân thiết, “A Sầm sao rồi? Mọi chuyện ổn chứ?”

Nam Anh nghiêng người sang, “Anh ta còn đang nghỉ ngơi, anh vào với anh ta đi.”

Hoàn Nhạc vội vàng gật đầu, đoạn vọt vào trong nhà nhanh như gió, nhìn thấy Sầm Thâm, chàng lo lắng cầm tay hắn đương buông bên mình như nâng bảo bối, “A Sầm, người thấy khá hơn chút nào không?”

Cả người Sầm Thâm toát mồ hôi, chân tóc cũng ướt nhẹp, yếu ớt đến độ khiến người ta đau lòng. Chẳng qua quá trình châm cứu rồi băng bó cố định lại mặc dù hơi đau đớn, song phút chốc đã thoải mái hơn rất nhiều bởi kinh lạc của hắn được khơi thông sau khi hạ châm xong.

Nhưng Hoàn Nhạc chỉ thấy bộ dạng mong manh của Sầm Thâm mà thôi. Chàng thiếu niên lần đầu rơi vào bể tình mang trong mình bầu máu nóng, dẫu Sầm Thâm nói với chàng rằng hắn muốn sao trên trời, sợ là chàng chớ hề e ngại xông lên phía trước.

Mà tình huống hiện tại lại làm chàng không biết hành động làm sao, không thể trút ra.

Chàng mím môi, thò tay lau mồ hôi giúp Sầm Thâm, động tác hết sức nghiêm túc, thậm chí có cả đôi phần trang trọng.

Sầm Thâm nhìn thẳng vào mắt chàng, đột nhiên hỏi: “Bây giờ còn thấy tôi đẹp không?”



Hoàn Nhạc ngừng tay, ngẩn người, sau đó cực kỳ nghiêm trang đáp: “Đẹp chứ, đương nhiên đẹp, đẹp siêu cấp vũ trụ vô địch.”

Sầm Thâm: “… Cậu học từ ai?”

Hoàn Nhạc: “Phát ra tự đáy lòng.”

Sầm Thâm nhắm mắt lại, không để ý chàng nữa.

Hoàn Nhạc bỗng cuống cuồng: “Em nói sai ở đâu rồi?”

“Em nói không sai.” Sầm Thâm hiếm khi kiên nhẫn giải thích với chàng, “Chỉ là tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

“Vậy em nằm chung với người. Người xem cái gối này làm bằng gỗ, cứng ngắc, chắc chắn ngủ không thoải mái, người dựa vào em ngủ này.” Hoàn Nhạc nói như lẽ hiển nhiên.

Sầm Thâm muốn bật lại em cũng không mập, gối lên cũng đâu mềm hơn gối gỗ là bao, nhưng hắn chỉ liếc nhìn Hoàn Nhạc, chung quy không lên tiếng.

Hoàn Nhạc được toại nguyện hóa thân thành chiếc gối hình người, may mắn thay bên trong nhà trúc mát mẻ sảng khoái, bằng không giữa mùa hè thế này, không ủ ra một thân rôm sảy cũng uổng.

Bên ngoài, Kiều Phong Miên thu lại tầm mắt tìm tòi nơi nhà trúc, gắp một miếng bánh đậu xanh mềm cho vào miệng, nói: “Tuổi trẻ chính là hồn nhiên, thú vị biết bao nhiêu ha.”

Nam Anh mỉm cười, “Sùng Minh làm gì chọc ngươi ghét bỏ hắn rồi?”

Kiều Phong Miên nhún nhún vai, ánh mắt liếc về phía iPad đang để trước mặt hắn, hỏi, “Nam Anh đại ca đang xem gì đó?”

“À, cái này hả, trường học tổ chức hoạt động phụ huynh cùng học sinh, yêu cầu người lớn và trẻ đóng góp một tiết mục, ta đang lo lắng đây.” Nam Anh cười đến là bất đắc dĩ, hắn thực sự không có tài lẻ biểu diễn văn nghệ.

Con ngươi Kiều Phong Miên đảo một vòng liền nảy ra mưu ma chước quỷ, “Để Thiên Phong đi đi, nếu cậu ta không chịu thì anh sắp xếp cho cậu ta xem mắt. Đảm bảo cậu ta nghe lời anh ngay.”

“Lời này của ngươi nếu để cậu ta nghe được, lần sau ngươi và Sùng Minh có gây cãi hờn giận gì nhau, cậu ta cũng sẽ không làm bia đỡ đạn giùm ngươi đâu.”

“Ai thèm.”

“Thì ngươi đấy.”. Tiên Hiệp Hay

Hai người câu được câu chăng chuyện trò, tới gần buổi trưa, Sầm Thâm nghỉ ngơi cũng tạm ổn thì cùng Hoàn Nhạc lại chào tạm biệt. Nam Anh lấy cái bình sứ hơi lớn từ trong hòm thuốc đưa cho hắn, dặn dò: “Đây là sương chứa linh khí, nhỏ vài giọt vào bồn nước khi tắm rửa sẽ giúp anh dễ chịu hơn một chút. Sau đó cứ cách tuần đến đây tái khám, nếu có chỗ không thoải mái cũng có thể kêu Tiểu Kiều liên hệ ta bất kỳ lúc nào.”

“Cảm ơn.” Sầm Thâm cũng không làm ra vẻ, thẳng thắn nhận lấy. Kiều Phong Miên đã nói với hắn, Nam Anh chẩn chữa bệnh không thu phí, hắn ta không thiếu khoản tiền đó, tất cả những món đồ này đều là tùy tâm.

Kiều Phong Miên còn phải nán lại ăn cơm, cho nên chỉ có hai người Sầm Thâm và Hoàn Nhạc ra về trước. Thong thả ung dung dọc theo đường nhỏ với đá xanh đến cổng, Sầm Thâm không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

Sâu trong khoảng sân nhà tại một nơi xa xôi, có người thầy thuốc ôn hòa tựa hoa đào. Sầm Thâm còn nhớ hết thảy lời hắn ta nói với mình khi ở trong nhà trúc, dịu dàng, thân thiết, phảng phất đã nhìn rõ rõ ràng ràng vết thương lòng của hắn.

Thế giới thật kỳ diệu, khắc trước dường như thân anh còn ở địa ngục u tối, một giây sau đã là hoa nở xuân về.

“Đi thôi.” Sầm Thâm khẽ lẩm bẩm, xoay người bước vào rừng đào.

Đất bằng nổi gió, hoa đào rực rỡ đáp lên bả vai hắn, vết thương duy nhất chưa khép lại trên gáy chẳng khác nào một chấm chu sa, bạo liệt mà mỹ lệ.

Hoàn Nhạc nhanh chân đuổi theo, nhịp tim lại tăng tốc, tay phải cũng không an phận thăm dò tới bên Sầm Thâm.

Lần này rốt cuộc Sầm Thâm không bỏ rơi chàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc: Có nói sao chăng nữa thì chắc chắn cũng là A Sầm yêu ta.

Tiếp theo bắt đầu phát kẹo nha~~ Về phần bệnh của A Sầm, dù sao cũng là bệnh nan y, phải từ từ, chí ít tôi đảm bảo kết cục nhất định tốt đẹp, đây chính là truyện ngọt!