Một đêm qua đi, mấy chiếc lá của Cây Xuân rụng rơi, lặng lẽ để lại vài gợn sóng trong lòng hai người.
Dường như Sầm Thâm đã trở về trạng thái bình thường, không còn vui vẻ một cách khó hiểu, cũng không thường xuyên thẫn thờ nhìn khoảng sân nữa. Hoàn Nhạc vốn định ở nhà cùng hắn, nhưng sau đó ngẫm lại, chàng biểu hiện thái quá thì nói không chừng Sầm Thâm không cảm động mà ngược lại sẽ tẩn chàng một trận, cho nên loại bỏ ý tưởng này, tiếp tục ra ngoài tìm việc.
Trước khi rời khỏi cửa, Hoàn Nhạc hỏi A Quý tên của cha Sầm Thâm, A Quý biết Sầm Thâm bộc bạch với chàng rồi, cũng thẳng thắn trả lời chàng.
“Thực ra ta không biết nhiều lắm, chỉ biết người đàn ông đó họ Chử, năm nay chắc khoảng tám mươi mấy tuổi, mở công ty dược phẩm. Có điều công ty kia rất lớn, ngươi hỏi thăm chút thì biết thôi.”
Hoàn Nhạc không cần dò hỏi, lên mạng tra là ra —- Chử Ký Ninh, cựu chủ tịch công ty dược phẩm nhà họ Chử.
Chủ tịch đương nhiệm cũng họ Chử, xem tuổi tác thì hẳn là con trai của ông ta. Hoàn Nhạc tưởng tượng thử cảnh gọi Sầm Thâm là Chử Thâm, cuối cùng vẫn cảm thấy Sầm Thâm dễ nghe hơn.
Tuy tra được người rồi, Hoàn Nhạc cũng không dự tính làm gì, bởi quyền quyết định nằm trên tay Sầm Thâm. Chàng chỉ nhận xét chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc vì Sầm Thâm từ chối thăm viếng, mà biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hành trình tìm việc làm hôm nay đầy trắc trở như trước. Bất quá trời không phụ người có lòng, đầu giờ chiều, chàng rốt cuộc ứng tuyển thành công tại tiệm hoa cách hẻm Tây Tử chừng hai mươi phút đi bộ.
Tiệm hoa có diện tích khá lớn, song vị trí không được tốt nên cần người hỗ trợ mời chào khách. Hoàn Nhạc vừa bước vào cửa và nói rõ mục đích đến, đôi mắt chủ tiệm rực sáng liền, dúi hoa mới bó vào ngực chàng ——- đây chẳng phải hoa cùng thiếu niên sao!
Vì vậy không có gì bất ngờ khi Hoàn Nhạc được thuê, hơn nữa còn lập tức vào ca.
Ba giờ chiều, Sầm Thâm ở nhà nghiên cứu chợt nhận được tấm hình thế này —– dưới ánh nắng chói chang, thiếu niên tóc dài mặc áo thun cổ tròn màu trắng đứng bên cạnh hòm thư xanh lục ven đường, ôm bó cúc non hồng nhạt xen lẫn trắng trong ngực cười xán lạn.
Nhìn kỹ lại thấy, trên tai cậu chàng còn cài một đóa màu hồng nhạt, cánh hoa nhuốm chút sắc vàng rực của ánh dương.
Sầm Thâm ngắm mà hơi xuất thần, cầm điện thoại mãi chưa thả xuống. Một lúc lâu sau, hắn mới nghĩ, hai chữ thiếu niên này đại khái tương đương với tốt đẹp, mà Hoàn Nhạc chính là một thiếu niên.
Nghĩ như vậy, Sầm Thâm bỗng không nhớ nổi bản thân đã làm gì vào thời niên thiếu.
Đúng rồi, sau khi ông nội từ trần, hắn đơn độc rời khỏi Bắc Kinh du lịch khắp nơi, lúc này mới nhặt được A Quý ở chỗ sâu trong núi Tây Bắc.
Hắn không khỏi nhìn về phía A Quý đương gian nan khua chân ở bên kia, ánh mắt không kìm được toát ra luồng ghét bỏ —– so sánh với thiếu niên cài hoa rạng rỡ, thật tình con rùa đen chán đớn chán đau.
A Quý chết trân tại chỗ, không thể hiểu nổi ông chỉ khua chân thôi, mớ ghét bỏ thậm tệ này từ đâu mà ra?
Ông khua chân chưa đủ nỗ lực sao?
Sầm Thâm quay đầu lại rất mau, tắt màn hình điện thoại rồi tiếp tục công việc của mình. Qua mấy ngày nghiên cứu thông tin liên quan đến bản vẽ trận pháp trong bản thảo của Ngô Sùng An nhiều lần, hắn cũng thấu tỏ vài vấn đề.
Nhiều thứ bị thất truyền bởi chiến loạn nên thực ra Sầm Thâm vẫn chưa học được tri thức lý luận liên quan tới nghề thợ thủ công một cách có hệ thống, những gì hắn biết chẳng qua chỉ là một ít kinh nghiệm do ông nội truyền dạy. Tay nghề có thể nâng cao thông qua rèn luyện không ngừng, mà bản vẽ trận pháp cần nhiều thế hệ nghiên cứu, tích lũy và đòi hỏi kiến thức lý thuyết phong phú mới có thể thực hiện thành công.
Bản thảo của Ngô Sùng An xuất hiện bù đắp lỗ hổng kiến thức cho Sầm Thâm ở một mức độ nào đó, mà hắn cũng vì vậy định hướng chính xác con đường thăng tiến trong nghiệp thợ thủ công.
Đối với người ngoài không hiểu gì thì vật như bản vẽ trận pháp này đều là hoa văn phức tạp, bí ẩn, nhưng thực tế, những hoa văn này đều có tính quy luật. Trận văn khác nhau có đặc điểm lẫn tác dụng khác nhau, mà thứ xuất hiện trên mọi bản vẽ trận pháp và được biết đến như hoa văn nguyên thủy chính là —— hoa văn lưu chuyển năng lượng.
Đây là then chốt liên kết tất cả các trận văn, là thứ hết thảy thợ thủ công đặt bút xuống họa đầu tiên mỗi khi bắt đầu một bản vẽ trận pháp, tương đương với sự tồn tại của nền móng.
Nói chung, số lượng trận văn thường là số chẵn. Trận pháp sở hữu hai hoa văn lưu chuyển năng lượng là trận pháp sơ cấp đơn giản nhất, chứa bốn hoặc sáu cái là trận pháp trung cấp, tám cái trở lên là trận pháp cao cấp.
Một món Bảo khí phải có tối thiểu tám hoa văn lưu chuyển năng lượng, còn mười trận văn trong truyền thuyết chính là ngưỡng cửa bước lên bậc đại sư.
Mà Sầm Thâm ngạc nhiên phát hiện, trên tấm bản vẽ trận pháp Tú Cầu Nhỏ có những mười bốn hoa văn lưu chuyển năng lượng. Hơn nữa mỗi phương vị trong bốn phương vị Đông Tây Nam Bắc còn được tăng cường thêm một trận văn khác biệt, vị chi mười tám cái.
Sầm Thâm tạm thời không rảnh quan tâm bốn trận văn đặc thù được bổ sung kia là gì. Sở dĩ hắn không phân biệt đầy đủ mười bốn hoa văn lưu chuyển năng lượng ngay từ đầu cũng bởi Liễu Thất đã điều chỉnh phương pháp vẽ một chút.
Diện mạo trận văn đã biến hóa kỳ diệu vì những thay đổi nho nhỏ này. Thoạt nhìn chúng nó càng huyền ảo hơn, những đường nét vốn đơn giản nhất lại được trao cho vẻ đẹp phức tạp.
Nếu không phải Ngô Sùng An chỉ rõ trong bản thảo ——– ngay cả khuôn mẫu hoa văn lưu chuyển năng lượng cơ bản được công nhận là tuyệt đối không thể thay đổi cũng có khả năng thay đổi, e rằng Sầm Thâm vẫn chưa nhận ra được.
Cảnh giới của Liễu Thất đối với hắn mà nói là quá cao, nếu hắn muốn biết lôi tư duy của Liễu Thất thì nhất định phải đập bỏ tất cả những gì đã học trước đây và bắt đầu lại lần nữa.
Cái này tuy cực khó nhưng nó khiến Sầm Thâm cảm thấy hơi hưng phán.
Phút chốc hắn quên hết chuyện Chử Ký Ninh, trải kín giấy trắng ra nền nhà rồi dùng bút lông vẽ trận văn dựa theo phương pháp của Liễu Thất hết lượt này đến lượt khác.
Nhưng sau khi lặp lại động tác chừng trăm lần, hắn bỗng dưng ném bút, dường như gặp phải nghi hoặc khó hiểu lắm.
“Sao vậy?” A Quý thận trọng hỏi hắn, bởi Sầm Thâm bất thình lình phát rồ, ông cũng bị đẩy vào trong góc.
Sầm Thâm lắc đầu không đáp, giờ khắc này hắn đang nghĩ —– nếu hoàn toàn mô phỏng theo phương pháp Liễu Thất đã sử dụng, vậy phải chăng hắn còn đang trên lối mòn trước nay?
Hoạt động theo quy tắc?
Hay phá vỡ quy tắc?
Sầm Thâm đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, sóng biếc vô tận cuộn trào, mà dưới mực biển đầy sóng dữ này còn có biển sâu thăm thẳm khiến người sợ hãi.
Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi —– mày có năng lực đập tan quy tắc sao?
Lý do người ta khẳng định hoa văn lưu chuyển năng lượng không thể thay đổi cũng bởi nó là cơ bản nhất, đơn giản nhất, cũng đã được cải tiến bởi các bậc thầy ở những thế hệ trước và không thể thay đổi nữa.
Sầm Thâm không có tài năng ngút trời như Liễu Thất, hắn có thể làm được chuyện tương tự như ông đã từng sao?
Nhưng nếu không thử nghiệm, Sầm Thâm cảm thấy ranh giới to lớn ấy sẽ vắt ngang giữa mình và Liễu Thất vĩnh viễn, khoảng cách này khiến hắn mãi mãi vô phương tu sửa bản vẽ trận pháp Tú Cầu Nhỏ.
Thời gian trôi qua cực nhanh trong lúc tâm tư hỗn loạn, Sầm Thâm vẫn giữ nguyên tư thế quỳ dưới đất viết chữ mà suy nghĩ, đợi hắn bừng tỉnh khi Hoàn Nhạc trở về và phá tan sự yên tĩnh của gian phòng thì mới phát hiện đã chạng vạng rồi.
“A Sầm!” Hoàn Nhạc vừa hô tên hắn vừa chạy vào, tay ôm bó hoa hồng, sắc đỏ lay động trong nắng chiều thật làm người ta phải say mê.
Sầm Thâm chậm rãi đứng dậy, nhưng hai chân tê rần vì quỳ quá lâu nên lảo đảo một chút, suýt nữa đã ngã sấp xuống sàn.
Hoàn Nhạc gộp ba bước làm một vọt tới đỡ tay hắn, lo lắng lộ rõ trên mặt: “A Sầm ngươi sao vậy? Trong mình không khỏe hả?”
Sầm Thâm lắc đầu, ánh mắt lướt qua hoa hồng đỏ sắp đụng đến hàm dưới, muốn nói lại thôi. Hoàn Nhạc nhận ra tầm mắt ấy, trực tiếp kéo ghế qua cho Sầm Thâm ngồi xuống, sau đó nhét hoa hồng đỏ vào lòng hắn, cười bảo: “Tặng ngươi.”
Sầm Thâm hơi run: “Tặng ta?”
“Đúng thế!” Hoàn Nhạc gật đầu: “Chị chủ tiệm nói trả lương theo ngày, đây chính là lương của ta hôm nay.”
Nghe vậy, Sầm Thâm nhíu mày: “Chị ấy không đưa tiền cho cậu?”
Hoàn Nhạc: “Cho chứ, ta lấy tiền đó mua.”
Sầm Thâm: “…”
Thiếu niên là tốt đẹp, rực rỡ cũng hồn nhiên.
“Tôi không muốn.” Sầm Thâm trả bó hồng lại, Hoàn Nhạc chắp tay sau lưng, khom người nhìn hắn chăm chú, hỏi: “Tại sao?”
Sầm Thâm không nói được lý do, hắn không muốn nói.
Hoàn Nhạc không đồng ý, hôm nay là ngày đầu tiên chàng kiếm tiền và muốn mua cho Sầm Thâm cái gì đó. Chị chủ tiệm nói hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, nếu bị trả về thì chắc chắn là điều không may mắn.
“Ngươi cầm đi, ta cũng mua rồi.” Hoàn Nhạc chớp chớp đôi mắt, thẳng thắn mà vô lại ngồi xổm trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn bằng vẻ cực độ đáng thương.
Sầm Thâm định lặp lại “Tôi không muốn”, chợt không đành lòng nói ra. Nhưng hắn thực sự không thể nhận, bèn sai: “Cậu đem cắm vào bình hoa đi.”
“Không làm.” Hoàn Nhạc đáp ngay tức khắc, cũng nhanh nhẹn chạy trốn: “Ta còn phải nấu cơm, ngươi ôm chốc thôi, ta sẽ quay lại cắm liền!”
Dứt lời, bóng dáng thiếu niên biến mất ở hàng hiên, kèm theo một tràng tiếng bước chân, vừa nghe là biết chàng không mang dép. Sầm Thâm cúi đầu nhìn bó hoa kiều diễm như lửa trong ngực, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Mà hắn còn không biết một chuyện nữa, Hoàn Nhạc đã bỏ chạy lại âm thầm quay về, đứng chỗ cửa phòng làm việc lặng lẽ dò nửa cái đầu ra, lén lén lút lút nhìn hắn.
Nền trời rực rỡ năm sắc màu như thể gió chiều vừa thổi đổ lọ sơn dầu, bóng tịch dương tựa ánh đèn ấm áp rọi xuống sân khấu thế gian, xuyên qua những tòa nhà cao tầng lởm chởm ở phía xa.
Thanh niên gầy gò ốm yếu ôm hoa hồng ngồi một mình trên ghế gỗ sau tường kính, làn gió nhẹ nhàng thổi làm xấp giấy trắng tung bay “phật phật”.
Hoa hồng đỏ thắm như tình nhân xinh đẹp nhất trần đời. Khoảnh khắc người rủ mắt, tà dương cũng sẽ thẹn thùng.
Vì vậy, mặt trời bèn xuống núi.
Đêm đến hẹn lại lên.
“Tách tách.” Hoàn Nhạc kìm lòng không đặng móc điện thoại ra chụp hình, muốn lưu giữ phút giây đẹp đẽ này mãi mãi nhưng quên tắt flash.
“Hoàn, Nhạc!” Sầm Thâm liếc sang.
Hoàn Nhạc tức tốc tháo chạy.
Sầm Thâm giơ hoa hồng lên muốn ném, rồi chậm chạp không thể xuống tay. Khuôn mặt tức giận đỏ bừng, có lẽ là bị hoa hồng nhuộm thôi, ai mà biết được.
Chân hắn vẫn còn tê như cũ, đầu óc cũng hơi ngứa ran, hình như chập chỗ nào rồi.
“Ai…” Riêng mình A Quý ở trong góc lạnh lẽo thở than: “Bắt được rồi cái đuôi mùa xuân vừa chuồn mất~~.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nhạc: Như tảo biển tảo biển, tảo biển tảo biển nhảy múa trong sóng nước~
Sầm đại vương:…..
A Quý: Sóng trong sóng~