Cuối cùng, thiếu niên bảo đao đến từ Đại Đường đã thất bại thảm hại trên con đường tìm kiếm việc làm tại thời hiện đại.
Cứ thế trở lại thì hình như hơi mất mặt nhưng Hoàn Nhạc luyến tiếc người đẹp, vì vậy bé ngoan đứng lên đi về sau chốc lát ngồi sụp ở ven đường. Đến khi chàng ủ rũ cúi đầu đặt chân vào nhà lại nhạy cảm phát hiện ra bầu không khí bên trong thật bất thường.
Mùi đồ ăn thơm phức mũi đã lâu chưa gặp bay ra từ phòng bếp, là Sầm Thâm đang nấu cơm.
A Quý trốn sau cửa phòng làm việc nháy mắt dữ dội với Hoàn Nhạc, tốc độ nhanh đến độ trông chẳng giống con rùa chút nào.
Hoàn Nhạc ôm một bụng nghi ngờ ngồi xổm xuống, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Sao hôm nay tâm trạng A Sầm tốt vậy, nấu cơm luôn?”
“Khỉ khô chứ tâm tình tốt.” A Quý mạnh mẽ phun ra câu chửi bậy, cảnh báo: “Bây giờ Tiểu Thâm Thâm đang trong trạng thái tệ nhất thì có, ngươi tuyệt đối dừng mạo hiểm lại gần hắn.”
Hoàn Nhạc nhíu mày: “Rốt cuộc là sao?”
“Chuyện này hả, dài dòng lắm.” A Quý khơi gợi tính hiếu kỳ của Hoàn Nhạc xong thì lắc đầu, nói: “Nên để Tiểu Thâm Thâm tự mình kể cho ngươi, ta không thể lắm mồm được.”
“Ngươi muốn ta tò mò chết.” Hoàn Nhạc trợn mắt nhìn ông.
“Ngươi trừng ta cũng vô dụng thôi, đây là chuyện riêng tư của người khác ngươi hiểu không?”
Lúc này, A Quý thoáng thấy bóng dáng Sầm Thâm xuất hiện ở cửa phòng bếp, tức thời ngậm miệng.
Hoàn Nhạc xoay đầu, trực diện tiếp đón tầm mắt Sầm Thâm, nghe đối phương từ tốn lên tiếng: “Rửa tay ăn cơm.”
“Ha, xong liền.” Hoàn Nhạc vội vàng bỏ rơi A Quý, vọt vào trong và không quên ngoái lại làm mặt quỷ với A Quý —— Hừ, ông không kể cho ta biết hả, cõi đời này có chuyện gì giấu giếm được Hoàn Bán Sơn ta sao?
Chàng là người đàn ông chiếm phân nửa thông minh của toàn dân Đại Đường đấy.
“Tối nay chúng ta ăn gì dạ A Sầm?” Hoàn Nhạc gào rú bước tới chỗ bàn ăn, nhìn lướt qua năm món mặn một món canh cực kỳ ngon mắt, không những có sườn kho nước tương chàng nhung nhớ bấy lâu mà còn có chân giò kho tàu, cá chua ngọt và canh thịt nạc trứng muối.
Về phần dĩa rau dưa duy nhất kia, chàng lựa chọn từ chối để ý.
Sầm Thâm ngó ánh mắt sáng lóng lánh của chàng, tâm trạng khó giải thích được mà khá hơn một chút. Hắn ngồi trước và theo dõi Hoàn Nhạc rửa tay, xới cơm, khi múc cơm vào chén còn cố tình dùng muỗng nén xuống, vô cùng thật thà chân chất.
Hoàn Nhạc đói bụng lắm rồi, mà xuất phát từ giáo dưỡng tốt đẹp, chàng vẫn gắp cho Sầm Thâm một miếng sườn kho tương to nhất nhân lúc đôi đũa còn sạch sẽ, sau đó mới nhét đồ ăn vào miệng mình.
Hương vị tuyệt hảo lan tỏa ngay đầu lưỡi, hơn cả lấp đầy dạ dày trống rỗng chính là quét sạch sành sanh cảm giác suy sụp đeo bám Hoàn Nhạc nửa ngày qua. Chàng kìm lòng không đậu ca ngợi tài nấu nướng của Sầm Thâm, trời xanh chứng giám, đây tuyệt đối không phải nịnh hót.
Sầm Thâm chỉ bình tĩnh lắng nghe chứ không phản ứng.
Hoàn Nhạc đã quen với việc hắn lạnh nhạt, tự mình ăn, tự mình khen. Nhưng chẳng được bao lâu, chàng lại nghe Sầm Thâm hỏi: “Tìm việc thuận lợi không?”
Lần đầu tiên Sầm Thâm chủ động quan tâm tình hình của Hoàn Nhạc.
Hoàn Nhạc ngẩn ngơ, trưng ra gương mặt vô tội: “Không ai chịu nhận ta hết.”
Khóe môi thiếu niên vừa nói “Không ai chịu nhận ta hết” còn dính một hạt cơm nhuộm đỏ nước tương, trông như….. nốt ruồi bà mối trời sinh. Sầm Thâm nhìn một hồi, chẳng hiểu vì sao lại buồn cười.
Hình như hôm nay hắn rất dễ bị chọc cười.
“Lý do?” Hắn hỏi.
“Ông chủ nhà hàng bảo mình không mướn nổi người dư thừa, chú bán bánh kếp Thiên Tân kêu chú không cần chân chạy bàn, siêu thị sợ ta không biết tính toán, Tony ở hiệu tóc nói ta sẽ cướp khách của anh ta…” Hoàn Nhạc xòe bàn tay đếm ngón tay kể từng nguyên nhân cho Sầm Thâm nghe, như học sinh cấp một báo cáo bài tập về nhà, tóm tắt ngắn gọn chính là bữa nay chàng thê thảm cực kỳ, rất cần được Sầm Thâm an ủi.
Anh xem kìa, chàng ngước cặp mắt long lanh nhìn chằm chằm anh, gọi tên anh như như thể làm nũng: “A Sầm.”
Sầm Thâm cứ phốc phốc bật cười, đưa qua một tờ khăn giấy.
Lúc này Hoàn Nhạc mới nhận ra sự tồn tại của nốt ruồi bà mối, nhanh nhẹn hủy thi diệt tích. Mà nụ cười của Sầm Thâm rơi vào lòng lại khiến chàng cảm thấy có điểm bất ổn.
A Sầm ngày hôm nay khác hẳn A Sầm trong dĩ vãng.
Mặc dù thế, A Sầm nào chàng cũng mến cả.
Nhưng Hoàn Nhạc cũng không trực tiếp hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra, chỉ ngoạm miếng thịt lớn, nhõng nhẽo nịnh bợ rồi chịu khó dọn dẹp bàn cơm như cũ. Chờ chàng rửa chén xong đi ra, Sầm Thâm đã ngồi về bàn làm việc và đang xem tấm bản vẽ trận pháp trong tay.
Chàng ngắm hắn rất lâu, tận khi mặt trời đánh ngáp lặn xuống núi.
Hoàn Nhạc bưng khay trà bước tới, nửa nằm sấp lên bàn trao đổi với hắn: “A Sầm, minh tinh là gì vậy? Bà Vương sát vách khen ta lớn lên điển trai, thích hợp làm minh tinh, ngươi thấy ta hợp không?”
Bấy giờ Sầm Thâm mới hồi thần, đáp: “Minh tinh là những người cậu xem trên TV và biển quảng cáo đó.”
Hoàn Nhạc tiếp tục thắc mắc: “Họ kiếm được rất nhiều tiền hả?”
“Ừm.”
“Có thể mua căn nhà lớn sao?”
“Ừm.”
Hoàn Nhạc thích ngôi nhà bề thế lắm, chàng muốn mua nó cho A Sầm. Song A Quý lần nữa dội nước lạnh dập tắt tinh thần hăng hái ấy: “Vậy ngươi sẽ tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa ngươi dùng chứng minh thư giả thì phải khiêm tốn, yêu quái điệu thấp thôi, thiếu hiệp.”
Hoàn Nhạc nhíu mày: “Thế ngươi nói ta nên làm gì?”
“Hay ngươi biến trở về bản thể để bọn ta bán ngươi? Thương vụ kiếm bộn không lỗ.”
“A Sầm, ngày mai ta muốn ăn canh rùa!”
A Quý ngoảnh mặt làm ngơ với uy hiếp đến từ Hoàn Nhạc, ông tỉ mỉ lưu ý biến hóa trên mặt Sầm Thâm, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ mãi cũng không suy ra được thứ hữu ích gì, bèn nháy máy liên hồi với Hoàn Nhạc.
Hoàn Nhạc giật mình: “Quao, A Quý, sao con mắt của ngươi co giật quá chừng?”
A Quý cắn răng: Thằng ranh nhà mi!. Đam Mỹ H Văn
Khi đó Sầm Thâm mới chú ý tới hai người làm chuyện mờ ám, nhưng hắn không nổi nóng như bình thường, chỉ lẳng lặng nhìn chốc lát rồi chuyển qua nghiên cứu bản vẽ trận pháp.
Hoàn Nhạc và A Quý ngó nhau, trong mắt đều đượm vẻ lo âu.
Vào đêm, A Quý quay về chậu nước. Hoàn Nhạc tắm xong vẫn đi chân trần ra khỏi phòng tắm như trước, không có gì bất ngờ mà bắt gặp bóng lưng Sầm Thâm ngồi lẻ loi ở hành lang.
Hoàn Nhạc dừng một chút, sau đó cất bước nhưng rồi rụt chân lại ngay. Chàng suy tư vài giây, đột nhiên nhanh trí, biến về bản thể bịch bịch chạy tới bên cạnh Sầm Thâm, “À húú” một hơi điểm danh.
Sầm Thâm xoay qua, cái đầu chó liền đập vào mắt, hắn im lặng mấy giây mới hỏi: “Cậu định nghe theo lời A Quý cho bị bán đi sao?”
“À húú!” Không đời nào!
Chó sói lớn đặt mông ngồi sát Sầm Thâm, đôi mắt màu xanh lam mát lạnh chuyên chú nhìn hắn, lỗ tai run run, đuôi vẫy vẫy vẫy —– nhìn ta này, ta là con chó sói thôi, không biết nói chuyện không biết bà tám, ngươi có thể tâm sự mỏng với ta. An tâm, ta tuyệt đối không xầm xì với ai khác.
Sầm Thâm vốn không hiểu ý chàng, nhưng thấy nãy giờ chàng không lên tiếng mà chỉ “À húú, À húú”, rốt cuộc cũng ngộ ra.
Đêm lạnh như nước, trăng khuyết như câu liêm.
Cả ngày nay trong lòng Sầm Thâm khó thể nói là nguội lạnh hay phiền muộn, giống như bị nhốt vào cái lọ bịt kín, hết thấy cảm quan đều được khuếch đại vô hạn.
Bên trong chứa chất lỏng, rồi tựa như tràng mưa tầm tã hồi hắn còn bé, cuối cùng đổ đầy lọ thủy tinh.
“Cha ruột của tôi sắp chầu trời, ông ta muốn gặp tôi trước lúc chết.” Sầm Thâm rút điếu thuốc, hơi thuốc sặc người xua đuổi sự âm u trong thân thể, hắn nhả một vòng khói, nom từa tựa cửu liên hoàn hắn chơi khi xưa.
Hoàn Nhạc ngoẹo cổ chứ không quấy nhiễu.
Sầm Thâm nói tiếp: “Ông ta đại khái đã già lắm rồi.”
Hoàn Nhạc lập tức rõ ràng, cha Sầm Thâm là con người, mẹ hắn mới là yêu quái. Thọ mệnh của nhân loại và yêu quái không ngang nhau, Sầm Thâm thoạt nhìn trẻ trung như thế nhưng cha hắn đã tới tuổi gần đất xa trời, hơn nữa giờ đây còn cận kề cái chết.
Vậy mẹ hắn đâu?
Tích tắc thôi Hoàn Nhạc đã biên xong cố sự tràn ngập bi thương và bất đắc dĩ ———– đôi nam nữ đương độ thanh xuân yêu nhau, song anh đàn ông không chấp nhận được vợ mình là yêu quái, con trai mình cũng là yêu quái nên nhẫn tâm ruồng bỏ họ. Người phụ nữ không chịu nổi đả kích này, không lâu sau thì lìa xa nhân thế, để lại cậu con trai không nơi nương tựa.
Quả thực chuyện cũ năm nào cũng chẳng kém là bao so với những gì Hoàn Nhạc tưởng tượng, khác biệt ở chỗ, anh đàn ông đó biết thân phận thật của người phụ nữ trước khi kết hôn.
Anh ta cũng từng như dạ oanh hát vang khúc tình si, rồi phút cuối vẫn bại trước thực tại.
Sầm Thâm không tiết lộ quá nhiều chi tiết nhỏ, thực tế thì dung mạo của người đàn ông kia hắn cũng không nhớ rõ, bởi trong nhà họ chẳng có lấy một tấm hình của ông.
Nhưng đôi lúc hắn sẽ thấy tên ông trên mặt báo hoặc tin tức, vị thương nhân với sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn. Còn hắn và mẹ hắn càng giống như một sai lầm vốn không nên tồn tại.
Suy cho cùng người và yêu kết hợp cũng vi phạm mệnh trời, việc bán yêu thể yếu chính là bằng chứng rành rành.
“Họ ly hôn trong hòa bình.” Sầm Thâm kể thêm một sự thật khác, ngữ khí bình tĩnh hệt như thời điểm mẹ dẫn hắn rời đi năm đó, “Bà nói với tôi, nhân tài giữa đường đứt gánh đáng được cảm thông.”
Hoàn Nhạc suy nghĩ một chút mới hiểu chữ “bà” này chỉ ai, nên không khỏi nghiêng đầu bày tỏ nghi hoặc.
Sầm Thâm cười cười: “Bà mất bởi sự cố ngoài ý muốn, không phải do tổn thương vì tình. Người đàn ông nọ gửi tiền cho tôi hằng năm, đến giờ tính sơ sơ cũng khoảng mấy chục triệu.”
Mấy chục triệu!
Hoàn Nhạc trợn to mắt chó, chàng vẫn đinh ninh rằng Sầm Thâm rất nghèo. Mà ngẫm lại thì thấy, dù người đàn ông ấy đưa nhiều hơn nữa, sợ là Sầm Thâm cũng không tiếp nhận, vậy có cũng bằng không.
Sầm Thâm nhìn vẻ mặt chàng thay đổi xoành xoạch, nhịn không được thò tay xoa xoa đầu chàng. Lông Hoàn Nhạc không oai phong lẫm liệt như ngoại hình của chàng mà mềm mại một cách bất ngờ, thậm chí còn suôn mượt, óng ánh, dụ dỗ Sầm Thâm phải vuốt nhẹ thêm một lần.
Hoàn Nhạc thoải mái híp mắt, nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay hắn, sau đó từ từ, từ từ thừa cơ gác lên đùi hắn.
“Ào húúúúú” Kế hoạch đại thắng.
“Cậu muốn chết hả?” Sầm Thâm hỏi chàng.
“Ngao.” Không hề.
“Đừng giả làm kẻ câm.” Sầm Thâm chụp lỗ tai Hoàn Nhạc nhấc đầu chó lên, phục hồi biểu cảm lãnh khốc thường ngày, lệnh: “Ngồi cho chỉnh tề.”
Hoàn Nhạc không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi thẳng, hai chân trước quy củ bày ra, ánh mắt thì tội nghiệp, riêng cái đuôi cứ phẩy phẩy phẩy, bộc lộ nội tâm nhộn nhạo của chủ nhân.
Hồi lâu sau, thấy Sầm Thâm không quan tâm mình, Hoàn Nhạc rốt cuộc tìm về đứng đắn mà hỏi: “Ngươi muốn gặp ông sao?”
Sầm Thâm không trả lời ngay, chỉ rít một hơi thuốc lá, chậm rãi ung dung phun khói trắng, hắn đáp: “Đợi tôi chết chung quy sẽ gặp ông ta thôi.”
Ngày bé Sầm Thâm luôn cho rằng họ ly hôn là lỗi của mình, bởi lẽ yêu quái cần thời gian để hóa hình, khiến người đàn ông đó chỉ có thể bế con nhím nhỏ yếu ớt lắm bệnh tật thay vì một đứa con trai đàng hoàng.
Lẩn tránh rồi cố gắng ngó lơ chung quy không phải biện pháp.
Trời mưa như trút nước vào buổi tối hôm hai mẹ con ra đi. Hắn rốt cuộc hóa hình thành công, tiếc thay người đàn ông ấy không nhìn được, cũng trước sau không thể ôm hắn lần nào.
Nếu đã không thấy, ngày sau càng không nhất thiết phải gặp lại.