Bàn Về Chuyện Cún Hư Đã Làm Thế Nào Để Lừa Vợ Yêu Vào Tròng

Chương 9




Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng

Tác giả: Dã Mân Côi Loan

Editor: Sặc Fructose

Chương 9: Vừa đùa bỡn Kiều Bảo dưới bàn ăn vừa bình tĩnh ăn cơm, Kiều Bảo dính lấy tôi như vậy có phải thích tôi rồi không?

Gần đây, Phó Hành Chấp nhạy bén thấy được, tần suất Nguyễn Kiều ở bên cạnh mình gia tăng kịch liệt, cùng tổ với nhau lúc làm thí nghiệm, ngồi kế bên lúc đi học, ăn cơm cũng ăn chung, cùng nhau về ký túc xá,...

Nếu không phải Phó Hành Chấp phát hiện Nguyễn Kiều hình như đang thử gì đó, hắn đúng thật cảm thấy rất mỹ mãn, cuộc sống như hình với bóng thế này không dễ gì có được đâu.

Kiều Kiều, đang nghi ngờ hắn sao?

Phó Hành Chấp bình tĩnh nhìn Nguyễn Kiều đang cúi đầu cắt miếng sườn cốt lết chiên xù.

Nghĩ đến việc Nguyễn Kiều có thể sẽ phát hiện, người chơi cậu đến sưng vú, bướm nhỏ phun nước là người bạn thân mà cậu tin tưởng nhất, trong lòng Phó Hành Chấp lại dâng lên một cảm giác sảng khoái bí ẩn.

Phát hiện đáy lòng hắn chồng chất tình yêu dày đặc, dục vọng chiếm hữu cực độ đáng sợ, biết hắn là một kẻ xấu không chính trực thiện lương gì, Kiều Kiều sẽ có phản ứng thế nào đây?

Sẽ khóc lóc mắng hắn, hay tát hắn một cái? Hoặc không thốt nên nổi những lời làm tổn thương người khác, mà chỉ có thể dùng ánh mắt đau thương tủi nhục nhìn hắn?

Trong lòng Phó Hành Chấp kích động, nổi lên một loại khoái cảm hưng phấn, nếu vậy, hắn sẽ có thể xé xuống lớp da mặt ôn hòa văn nhã bên ngoài, làm cậu chỉ có thể chịu sự khống chế của hắn, không bao giờ có thể trốn thoát...

Nguyễn Kiều cắt miếng sườn cốt lết chiên xù ra thành từng miếng nhỏ, xiên một miếng chấm vào nước sốt cà ri, oằm một tiếng cắn một miếng to, quai hàm phình phình nhai nhai. Thấy Phó Hành Chấp vẫn không động đũa, chỉ dùng một ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cậu, Nguyễn Kiều nghi hoặc nhìn hắn: "Sao Hành Chấp lại không ăn? Sườn heo cốt lết chiên xù này ngon lắm đó, vừa thơm vừa giòn, cậu muốn thử xem không?"

Ánh mắt Phó Hành Chấp có hơi đáng sợ, Nguyễn Kiều không khỏi nhớ đến, trước đây cậu từng cho một con mèo đói đã lâu trong trường ăn, ánh mắt con mèo nhìn đồ ăn, hình như cũng giống...

Không đúng không đúng, sao có thể nghĩ về Hành Chấp như thế? Nguyễn Kiều vội vàng thu lại ý nghĩ trong đầu, tiếp tục ăn cơm.

Phó Hành Chấp nhìn ánh mắt trong veo mềm mại của Nguyễn Kiều, theo bản năng nở một nụ cười dịu dàng: "Không cần, cậu ăn đi." Phó Hành Chấp gọi mì Ý hải sản, hắn xiên một con tôm bóc vỏ lên đút cho Nguyễn Kiều: "Ăn một miếng đi."

Nguyễn Kiều theo bản năng há miệng ăn, ăn vào miệng rồi mới nhớ ra, cậu lại bị Hành Chấp đút!

Mấy ngày nay đi theo Phó Hành Chấp ra ra vào vào, thứ thần bí kia thế mà thật sự không xuất hiện nữa, nhưng ở bên Hành Chấp, cậu sẽ có được sự chăm sóc toàn diện từ hắn.

Lúc tắm rửa sẽ đi tới giúp lau tóc, đọc sách mệt mỏi sẽ đưa nước ấm, sau khi kiểm tra thể chất mệt mỏi sẽ được mát xa, còn đút cậu ăn những món ngon khi có cơ hội,... Từ lúc bắt đầu còn không được tự nhiên, sau đó lại tập mãi thành quen, Nguyễn Kiều phát hiện, có phải cậu đã sa ngã quá nhanh rồi không?

Nguyễn Kiều hơi đỏ mặt: "Cậu ăn nhanh đi, đừng lo cho tớ." Thấy Phó Hành Chấp cắm ống hút vào thức uống mới được bưng lên rồi đưa cho cậu, Nguyễn Kiều cũng nhanh chóng đẩy một đĩa sườn cừu nướng qua bên kia cho hắn.

Phó Hành Chấp im lặng quan sát Nguyễn Kiều, đánh một dấu X cho suy đoán lúc nãy, nếu Kiều Kiều phát hiện là hắn, hoặc đang nghi ngờ hắn, tuyệt đối sẽ không phải thái độ này.

Ánh mắt Nguyễn Kiều nhìn hắn, rõ ràng là kiểu đang nhìn người bạn thân mà mình tin tưởng nhất, giống như đang nói, mình tin người trước mặt mình tuyệt đối sẽ không làm tổn thương mình.

Đáng tiếc, Kiều Kiều của hắn, chắn chắn phải gửi gắm sai một tấm chân tình.

Phó Hành Chấp cầm ly uống một hớp nước, đầu ngón tay đẩy đẩy mắt kính, đã như vậy, nguyên nhân Kiều Kiều đột nhiên thân thiết với hắn là gì? Thử một chút sẽ rõ.

Hắn lấy di động ra đặt lên đùi, click mở app, trong lòng nghĩ đến cái mông đẫy đà trắng nõn của Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều ngồi đối diện nhìn không tới dưới bàn hắn, bởi vậy Phó Hành Chấp tùy ý dùng ngón tay chọc chọc vào hai cánh mông thịt của người đẹp, thỉnh thoảng quẹt qua khe thịt hồng hào, nhìn thân thể Nguyễn Kiều đối diện run lên, khó chịu nhúc nhích hai chân.

Biểu cảm trên mặt Phó Hành Chấp bình tĩnh tự nhiên, một bàn tay còn cầm nĩa cuốn mì Ý lên ăn, ai cũng không biết một cái tay khác của hắn ở dưới bàn, đang cả gan kẹp lấy nụ hoa nhanh chóng xoa nắn.

Chỗ mẫn cảm bị đột kích bất ngờ, Nguyễn Kiều "A" một tiếng, giọng nói ngọt ngào quyến rũ đến nỗi ngay cả Nguyễn Kiều cũng không nghe nổi. Gương mặt người đẹp nhanh chóng ửng hồng, đối diện với ánh mắt Phó Hành Chấp nhìn qua, mặt cậu đỏ bừng kéo dài xuống cổ.

Phó Hành Chấp cười một cái, nhéo âm đế nhòn nhọn, sờ đến một tay nước nhờn ướt át: "Kiều Kiều, sao thế?"

Làm sao có thể... chẳng lẽ ở cùng với Hành Chấp đã không còn đủ nữa sao? Nguyễn Kiều đã rơm rớm nước mắt, bởi vì lúc nãy buột miệng rên rỉ ra tiếng, giờ phút này cậu hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Phó Hành Chấp.

Nhưng nơi giữa hai chân bị đụng vào càng lúc càng quá mức, thậm chí bắt đầu tiến vào miệng huyệt ướt chèm nhẹp, Nguyễn Kiều kẹp chân, trong lòng vô cớ kháng cự việc thứ kia đùa bỡn trước mặt Phó Hành Chấp.

Sao có thể làm trước mặt Phó Hành Chấp... Không được...

Len lén ngẩng đầu, Phó Hành Chấp vẫn mang vẻ mặt quan tâm nhìn cậu, Nguyễn Kiều muốn mở miệng nói chuyện, kết quả điểm G trong bướm xinh bị đâm mạnh một cái.

"Tớ... A!"

Cậu mềm cả người, dựa vào lưng ghế, con ngươi ướt át, đuôi mắt ửng đỏ, dáng vẻ bị ức hiếp thảm thương.

Không thể, sao lại có thể để thứ kia đùa bỡn trước mặt Phó Hành Chấp như vậy, lại còn cảm thấy rất thoải mái, thậm chí phát ra tiếng rên rỉ như thế, Hành Chấp có thể sẽ cảm thấy cậu rất dâm đãng hay không?

Trong lòng Nguyễn Kiều khổ sở, nước mắt không tự chủ tích đầy trong đôi mắt.

Tuy Phó Hành Chấp không biết, có lẽ chỉ cho rằng thân thể cậu không khỏe, nhưng Nguyễn Kiều vẫn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Thấy biểu hiện của Nguyễn Kiều có hơi không ổn, Phó Hành Chấp dừng tay, lau khô ngón tay ướt nhẹp, đi qua bên kia ngồi cạnh Nguyễn Kiều, ôm cậu vào lòng: "Kiều Kiều, sao lại khóc, có chuyện gì cứ nói với tôi."

Cảm xúc trong lòng Nguyễn Kiều rối thành một đống, căn bản không nhận ra có gì đó không đúng, chỉ cảm thấy sau khi được vòng tay kiên cố đáng tin của Phó Hành Chấp bao quanh cơ thể, thứ thần bí kia lập tức biến mất không dấu vết. Vì thế cậu nắm chặt áo Phó Hành Chấp, vùi đầu vào lòng hắn, giống như tiến vào bến cảng an toàn nhất, không muốn đi ra.

Phó Hành Chấp ôm người nhẹ giọng dỗ dành, nhìn chằm chằm vào cái ót của Nguyễn Kiều, trong lòng hắn toát lên một suy đoán.

Chẳng lẽ, không phải Nguyễn Kiều phát hiện ra hắn có thể là kẻ sau màn mới đi theo hắn, mà cho rằng, đi theo hắn mới có thể thoát được "con quỷ" kia, mỗi ngày dính lấy hắn?"

Này thật đúng là... thú vị.

Cục cưng Kiều Kiều sao có thể đáng yêu như thế chứ? Phó Hành Chấp nhịn không được muốn cười.

Sao lại xem ác long thành vương tử cứu giúp công chúa thế này?

Giống như, con chim hoàng yến nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng vàng đã vĩnh viễn mất đi tự do, nhưng nó lại thích và thân thiết với người chủ cho nó một cuộc sống ấm áp và sung túc.

Nguyễn Kiều ôm Phó Hành Chấp phát tiết cảm xúc một hồi sau, mới phản ứng lại thấy mình thất thố, cũng may, Hành Chấp không so đo với hành vi quái dị vô cớ này của cậu, ngược lại còn ôm cậu đút cơm cho cậu ăn.

Bàn tay hắn gạt đi một giọt nước mắt trên mặt Nguyễn Kiều: "Không ăn ngay thì sẽ không còn ngon nữa đâu."

Người đàn ông cầm muỗng, múc một muỗng cơm nhỏ vừa đủ cho Nguyễn Kiều ăn, đưa đến bên miệng cậu, đôi mắt kia phảng phất mang theo sự bao dung và dịu dàng vô hạn, cứ như thế mà nhìn cậu.

Nguyễn Kiều không tự chủ nghe theo lời Phó Hành Chấp, há miệng ăn muỗng cơm. Sau đó Phó Hành Chấp lại cắt một miếng sườn cốt lết chiên xù nhỏ đút cho cậu. Ăn một lát, Nguyễn Kiều có hơi ngượng ngùng, nhưng không nỡ rời khỏi bầu không khí thoải mái và ấm áp như vậy nên cứ mặt dày để Phó Hành Chấp đút mình ăn, lại không biết những chuyện này đều nằm trong lòng bàn tay của người đàn ông ấy.

Phó Hành Chấp rất hưởng thụ cảm giác chăm sóc cho Nguyễn Kiều, đặc biệt là lúc đút gì đó cho cậu ăn, nhìn người đẹp từng ngụm từng ngụm ăn hết những gì hắn đút cho, lòng hắn sẽ dâng lên cảm giác hài lòng và thỏa mãn.

.

Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.

.

Sau khi ăn xong bữa cơm này, Phó Hành Chấp rõ ràng phát hiện Nguyễn Kiều càng thêm dính hắn, đặc biệt là tiếp xúc tay chân càng lúc càng nhiều. Vốn là Phó Hành Chấp thường xuyên ôm lấy cậu, nhưng bây giờ Nguyễn Kiều sẽ chủ động thò qua dán đến, để Phó Hành Chấp đưa tay ra ôm lấy cậu, cậu mới có thể đi đường một cách đàng hoàng. Lúc đi học ngồi chung bàn, cũng sẽ dán một chân lên chân của hắn. Trong ký túc xá, không bám hắn đến lúc hắn lên giường đi ngủ là không chịu rời đi...

Nguyễn Kiều cảm thấy, có lẽ trên người Phó Hành Chấp có thứ gì đó có thể khắc chế thứ linh dị thần quái này. Lần trước vừa ôm hắn, thứ đó đã không thấy tăm hơi, cho thấy cần phải có tiếp xúc thân thể, cậu còn suy đoán, càng tiếp xúc nhiều càng có hiệu quả. Bởi vậy, để không bị thứ thần bí đó quấy rầy, Nguyễn Kiều quả thực đã tìm mọi cánh để bám lấy Phó Hành Chấp. Trong khoảng thời gian này, trừ những khi tắm rửa, đi WC và ngủ, hầu như gắn bó như hình với bóng.

Phó Hành Chấp vừa hưởng thụ Nguyễn Kiều gần gũi, vừa bị cậu vô thức trêu chọc đến nổi lửa trong lòng.

Tuy rằng hắn đã thử qua, người khác không nhìn thấy cái app đó, nhưng Nguyễn Kiều mỗi ngày ở bên hắn, hắn cũng không tiện làm ra hành động gì quá trớn, nếu không sẽ có vẻ hành vi cử chỉ của hắn trông rất kỳ quái, mà làm qua màn hình di động nho nhỏ, hắn thật sự không thể thỏa mãn.

Đặc biệt là khi Nguyễn Kiều thường xuyên dán cánh tay hắn, tiến đến nói chuyện bên tai hắn, hơi thở thơm ngọt ướt át nóng ấm từ miệng cậu phả vào lỗ tai hắn, cứ thế mà quyến rũ tiếng lòng người đàn ông.

Nhưng mà, khi Phó Hành Chấp muốn tìm cơ hội để giải tỏa dục vọng của mình một chút, ví dụ như moi móc bướm nhỏ của cục cưng Kiều Kiều, hoặc mút mút núm vú non mềm của cậu cũng được. Một khi Nguyễn Kiều cảm giác được "thứ thần bí" đó xuất hiện, cậu sẽ chạy đi tìm hắn, còn nhất định phải chui vào lòng hắn, thân thể thơm tho mềm mại dán sát vào người hắn, thật sự là một sự tra tấn ngọt ngào.

Hôm nay Nguyễn Kiều vẫn tựa vào Phó Hành Chấp như cũ, nghiêm túc xem sách chuyên ngành, cẳng chân dán vào chân người đàn ông, vì tự hỏi vấn đề mà miệng vô thức chu lên một chút.

Miệng cậu nhỏ, nhưng đôi môi đầy đặn, như vậy thoạt nhìn rất dễ hôn, quả thực là đang dụ dỗ người ta đến hôn sưng đôi môi nhỏ nhắn của cậu.

Phó Hành Chấp cảm giác được đùi mình không ngừng truyền đến hơi nóng hầm hập, cảm thấy tình huống thế này không thể cứ tiếp tục mãi, nếu Kiều Kiều đã nghĩ như vậy, sao không hùa theo suy nghĩ đó của cậu, mà giành một chút phúc lợi cho mình?

Phó Hành Chấp đưa tay gãi cằm Nguyễn Kiều một cái, Nguyễn Kiều sờ sờ cằm, giương mắt nhìn qua, Phó Hành Chấp kề sát vào một chút, khoảng cách giữa khuôn mặt cả hai chỉ có tầm 5cm.

Giọng nói của người đàn ông mang chút hài hước: "Kiều Kiều, sao gần đây thích dính lấy tôi quá vậy?"

Nói xong, nhấc chân cọ cọ vào bắp chân của Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều hoảng loạn run run lông mi, không biết tại sao đột nhiên Phó Hành Chấp lại hỏi như vậy, nhưng chính cậu cũng đã nghĩ qua, hành vi gần đây của cậu quả thật có hơi khác thường, nhưng cậu không biết nên giải thích thế nào.

Phó Hành Chấp nhéo cằm Nguyễn Kiều để cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu, hơi nhướng mày: "Mỗi ngày dính lấy tôi, có phải cậu..."

"Thích tôi rồi?"

Ầm một tiếng, Nguyễn Kiều sốc nặng.

Cậu đột nhiên nghĩ đến, cảm thấy Phó Hành Chấp rất tốt, ở bên cạnh hắn rất vui vẻ, muốn ở bên hắn lâu thêm một chút, có gần gũi hơn nữa cũng không cảm thấy khó chịu, trừ lời giải thích rằng hai người là bạn thân ra...

Còn có thể cho rằng, cậu thích Phó Hành Chấp!

Trước đây cậu chưa từng nghĩ theo hướng đó, biết xu hướng tính dục của mình, là do lúc xao động tuổi dậy thì, cậu càng cảm thấy thân thể con trai hấp dẫn với cậu hơn, nhưng sau đó cũng không thích một người cụ thể, nên không biết thế nào là thích.

Cậu hậu tri hậu giác nhận ra, hình như mình, rất thích Phó Hành Chấp.

Nhưng Phó Hành Chấp thì sao?

Cằm Nguyễn Kiều bị hắn nhéo, ngửa đầu nhìn hắn, Phó Hành Chấp dùng giọng điệu vui đùa để nói chuyện, mắt kính che đậy đôi mắt nhìn không rõ cảm xúc, tựa như chỉ thuận miệng hỏi.

Nguyễn Kiều không biết xu hướng tính dục của Phó Hành Chấp, cũng không biết hắn thích kiểu người thế nào, Phó Hành Chấp rất săn sóc cậu, nhưng hắn chưa từng lộ ra ý thích...

Lỡ như, cậu ấy không thích mình thì sao? Nguyễn Kiều không dám đánh cuộc với khả năng cả hai đang thích thầm đối phương.

Nguyễn Kiều sợ một khi Phó Hành Chấp biết cậu thích hắn, sẽ xa lánh cậu, không chỉ không làm bạn được, còn mất đi sự che chở của hắn, lần nữa đối mặt với sự quấy nhiễu của thứ thần bí kia.

Nguyễn Kiều ngập ngừng nói: "Không... không có đâu."

Lông mi cong dài của cậu đổ bóng trên khuôn mặt.

Phó Hành Chấp không bỏ lỡ cảm xúc bừng tỉnh, bối rối, hoảng loạn thoáng qua trong mắt của Nguyễn Kiều, lòng hắn âm thầm suy đoán, đồng thời buông cằm cậu ra, xoa xoa mặt cậu: "Vậy Kiều Kiều, có chuyện gì sao?"

Nguyễn Kiều nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mỗi ngày lén lút bám lấy Phó Hành Chấp cũng không được, lỡ như bị Phó Hành Chấp hiểu lầm, cho rằng cậu có đam mê kì quái gì đó thì toi.

Dù sao, Hành Chấp biết cũng không sao, quan hệ giữa họ tốt như vậy, hắn chắc chắn sẽ tiếp tục giúp mình.

Nói không chừng, Hành Chấp còn có thể nghĩ ra cách để giúp cậu!

Ánh mắt Nguyễn Kiều sáng lên, Hành Chấp thông minh như thế, phương pháp cậu không nghĩ ra, có lẽ Hành Chấp có thể nghĩ ra thì sao?

Cậu hồi phục tinh thần, sau khi nghĩ ngợi rõ ràng, Nguyễn Kiều kéo tay Phó Hành Chấp, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hành Chấp, sau đây tớ muốn nói với cậu một chuyện, tớ cam đoan những gì tớ đều là sự thật!"

Phó Hành Chấp nắm lại bàn tay cậu: "Hửm?"

Nguyễn Kiều từ từ mở miệng, nói hết những gì cậu gặp phải, những suy nghĩ phân tích của mình cho Phó Hành Chấp nghe: "... Cho nên, tớ mới theo cậu mỗi ngày, tiếp xúc cơ thể với cậu."

Phó Hành Chấp đột nhiên bật cười, xoa đầu cậu: "Sao không nói sớm cho tôi biết?"

Nguyễn Kiều: "Chuyện thế này, nói ra chắc cũng không ai tin đâu, lần trước tớ đến Đạo quán kia, Đạo trưởng còn bảo tớ đừng có mê tín phong kiến." Cậu hơi ấm ức mím môi.

Phó Hành Chấp nhìn Nguyễn Kiều, giọng điệu mềm nhẹ: "Cậu nói sớm cho tôi biết, tôi đã có thể giúp được cậu sớm hơn rồi."

Nguyễn Kiều: "?!"

Nguyễn Kiều trông mong nhìn Phó Hành Chấp, cậu biết mà, Hành Chấp quả nhiên có cách!

__________

Rồi đấy, bắt đầu dụ thỏ vào hang...