Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 10: Cún hư nghiêm trang lừa gạt Kiều Bảo nên trao đổi những loại chất lỏng cơ thể, sau khi mút sưng mỏ pé thì dụ pé lên giường đi ngủ.
Nguyễn Kiều không khỏi nhìn Phó Hành Chấp với ánh mắt trông mong: "Hành Chấp, cậu có cách nào sao?"
Phó Hành Chấp vươn tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, kéo lại gần mình một chút: "Cậu nói chỉ cần ở bên cạnh tôi, sẽ không bị thứ đó quấy rầy, làm tôi nhớ đến trước đây lúc đi du lịch với người nhà, có gặp được một cao nhân, người đó nói số mệnh của tôi khá đặc biệt, tính bát tự cho tôi nói dương khí của tôi rất nặng, thân thể khỏe mạnh bách tà bất xâm, tôi còn tưởng rằng ông ta nói giỡn, nên không xem là thật."
"Nhưng bây giờ nghe chuyện của cậu, tôi liền nhớ tới chuyện này, nói không chừng bởi vì dương khí của tôi nặng, nên cậu ở bên cạnh tôi, hoặc tiếp xúc thân thể với tôi, mấy thứ yêu ma quỷ quái đó mới không dám đụng đến cậu."
Phó Hành Chấp nghiêm trang nói hươu nói vượn, nhưng Nguyễn Kiều nghe xong vô cùng cảm động.
"Hành Chấp, tớ không ngờ, cậu thật sự tin lời của tớ, cậu thật sự quá tốt..." Đôi mắt nai long lanh ngập nước của Nguyễn Kiều cảm kích nhìn người đàn ông, thân thể cũng nhịn không được mà nhích gần lại thêm một chút: "Nếu không phải tớ tự mình gặp phải mấy chuyện đó, tớ cũng không tin đâu."
Phó Hành Chấp xoa xoa mặt cậu, đôi mắt nhiễm ý cười: "Bởi vì tôi cũng từng nghe một vài người bên cạnh gặp phải những chuyện linh dị thần quái như thế, Kiều Kiều biết lý thuyết đó phải không, chứng minh là có chứ đừng chứng minh là không?"
Nguyễn Kiều gật gật đầu, họ học về nghiên cứu, đương nhiên biết.
"Không" thì không có cách nào để chứng minh, chỉ có thể chứng minh là "Có", ví dụ như phát hiện ra một loại vật chất mới thì rất dễ dàng chứng minh nó tồn tại, nhưng vũ trụ có người ngoài hành tinh hay không, cái này thật sự khó chứng minh, bởi vì có thể do nhiều yếu tố nguyên nhân như công nghệ kỹ thuật hiện tại chẳng hạn, có lẽ tương lai có thể chứng minh là có thì sao.
Phó Hành Chấp thong thả nói: "Trước giờ Kiều Kiều luôn tin tưởng vào khoa học, nghiêm cẩn nghiêm túc nghiên cứu hoa học, nếu không phải thật sự trải qua, làm sao sẽ tùy tiện nói với tôi mấy chuyện đó? Hơn nữa, tôi tin tưởng Kiều Kiều, miễn là do cậu chính miệng nói ra, tôi sẽ tin ngay lập tức, nếu đã như vậy, lời của cao nhân trước đây biết đâu là đúng."
Thành thật mà nói, "cao nhân" kia có tồn tại, lời nói cũng gần gần như thế, nhưng bây giờ Phó Hành Chấp nhớ đến lấy dùng, cũng chả có gì là hảo tâm.
Nhưng Nguyễn Kiều nghe xong, suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói rất có lý, hỏi: "Vậy Hành Chấp, cậu có cách gì để giải quyết thứ đó không?"
Phó Hành Chấp tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, tôi cũng chỉ là người bình thường, làm sao có thể đối phó với thứ thần bí kia được."
Nguyễn Kiều sốt ruột: "Vậy phải làm sao đây?"
Cậu ủ rũ, khuôn mặt nhăn như cái bánh bao chiều, Phó Hành Chấp nhìn mà muốn nhéo mấy phát, sau đó hắn cũng thật sự làm như vậy.
Nguyễn Kiều gần như đã quen với việc bị Phó Hành Chấp xoa nắn ngắt nhéo thế này, hắn rất thích chà đạp gương mặt phúng phính của cậu, vì thế cậu cũng mặc kệ bàn tay tác loạn trên mặt, tiếp tục sầu lo: "Cậu có cách liên lạc với vị cao nhân đó không? Hoặc là ông ta trông như thế nào?"
Phó Hành Chấp thở dài: "Gặp cũng nhiều năm về trước rồi, không có lưu cách liên lạc, bộ dạng cũng chẳng nhớ rõ."
Nghe vậy, tâm trạng của Nguyễn Kiều vừa mới chuẩn bị suy sụp thì lại nghe Phó Hành Chấp nói: "Nhưng mà, tớ nghĩ ra một cách, không biết Kiều Kiều có đồng ý hay không?"
Nguyễn Kiều vội vàng ôm cánh tay Phó Hành Chấp: "Cách gì vậy? Cậu nói đi, sao tớ lại không đồng ý được cơ chứ!"
Từ lúc phát hiện cảm giác của mình đối với Phó Hành Chấp dường như chính là kiểu thích kia, lòng Nguyễn Kiều càng lúc càng vội vàng muốn thoát khỏi thứ thần bí đó.
Ánh mắt Phó Hành Chấp nhìn Nguyễn Kiều tựa như con mồi sắp rơi vào bẫy, mắt hắn lóe sáng, nhưng bị mắt kính che khuất, trên mặt vẫn là dáng vẻ quan tâm săn sóc Nguyễn Kiều như bình thường.
"Kiều Kiều cũng nói rồi đó, chỉ cần dính vào tôi, thứ đó sẽ không xuất hiện, chứng minh dương khí trên người tôi thật sự có tác dụng áp chế, Kiều Kiều đụng vào tôi, hẳn là cũng sẽ bị lây dính, sau đó thứ kia không quấy rầy cậu nữa." Phó Hành Chấp hướng dẫn từng bước: "Đây chỉ là mới tiếp xúc một chút bên ngoài cơ thể, cho nên cậu không thể rời khỏi tôi, như vậy, nếu chúng ta thân cận thêm chút nữa, nói không chừng cậu sẽ lây dính dương khí nhiều hơn, có thể duy trì lâu thêm một chút."
Nguyễn Kiều ngơ ngác lắng nghe, tự quấn mình vào logic của Phó Hành Chấp: "Nói cách khác, bởi vì chúng ta chỉ tiếp xúc thân thể, cho nên chỉ cần rời khỏi cậu là không dược, nhưng nếu tiếp xúc sâu hơn thì có thể duy trì lâu một chút, không cần lúc nào cũng ở bên cạnh cậu?"
Tuy logic sai mất rồi, nhưng ý tưởng vẫn rõ ràng, không biết nên nói cậu thông minh hay ngốc nghếch nữa.
Phó Hành Chấp sảng khoái gật đầu, còn khen Nguyễn Kiều, vừa nghe đã hiểu, không hổ là học sinh ưu tú.
Người đàn ông thương tiếc xoa xoa mái tóc mềm mại của người đẹp, sau này vẫn nên ngoan ngoãn nghiên cứu học hành đi, ra ngoài xã hội nói không chừng bị lừa còn giúp người ta đếm tiền.
Nguyễn Kiều nhanh chóng nắm được trọng điểm: "Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể để dương khí trên người cậu che chở cho tớ lâu thêm một chút?" Cậu hơi mất tự nhiên cào cào cái quần: "Chúng ta... buổi tối phải ngủ chung với nhau sao?"
Ban ngày bám lấy Phó Hành Chấp đã làm người đẹp hết sức ngại ngùng rồi, nếu không phải an nguy của bản thân đang bị uy hiếp, cậu tuyệt đối sẽ không làm chuyện mặt dày như thế.
Ngủ chung mỗi ngày cũng không tệ, nhưng Phó Hành Chấp muốn nhiều hơn thế.
"Nếu tiếp xúc bên ngoài không đủ, vậy đi sâu hơn nữa là được." Ánh mắt Phó Hành Chấp khẽ nhúc nhích, bắt đầu dụ dỗ.
Nguyễn Kiều khó hiểu: "Hả? Đi sâu như thế nào?"
Kiên nhẫn và dối trá hơn hai mươi năm của Phó Hành Chấp dùng hết vào đây: "Tôi cũng không có cách nào khống chế dương khí, vậy chỉ có thể trao đổi chất lỏng của cơ thể, mồ hôi và nước tiểu là bài tiết ra ngoài, có lẽ hiệu quả không được tốt lắm, cũng không dễ dàng tiếp thu, máu thì phải làm bị thương chính mình, lỡ như bị thương ngược lại càng thêm hấp dẫn thứ kia thì sao, cho nên cũng không ổn lắm..."
Hắn vừa nói, vừa nhìn khuôn mặt Nguyễn Kiều từng chút đỏ bừng.
Chất lỏng cơ thể... mồ hôi không được, máu cũng không... Vậy còn có thể là cái gì? Nguyễn Kiều càng nghe càng xấu hổ, vậy cũng chỉ có thể là... nước mắt, nước bọt, hoặc là... tinh dịch gì đó.
Cũng đâu thể lấy những thứ dịch gì đó khó lấy, chẳng hạn như dịch mô hoặc dịch tiêu hóa.
Nguyễn Kiều nghe hiểu ý của Phó Hành Chấp, nhưng cậu đã xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.
.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.
.
Nguyễn Kiều vốn dĩ đã thích Phó Hành Chấp, cho nên thật ra cậu không có gì không thể tiếp thu, nhưng như vậy với Phó Hành Chấp có phải không tốt lắm hay không? Nguyễn Kiều nghĩ, tuy rằng họ làm vậy chỉ để tránh né chuyện thần quái kia, nhưng trao đổi chất lỏng cơ thể là chuyện thân mật như thế, Hành Chấp còn không biết chuyện cậu thích hắn, như vậy chẳng phải là cậu lợi dụng Phó Hành Chấp hay sao?
Phó Hành Chấp không biết đầu Nguyễn Kiều đang rối như tơ vò, chỉ một lòng lừa gạt người đẹp của hắn: "Nếu là nước mắt, từ lúc tôi hiểu chuyện đến giờ, tôi sẽ không chảy nước mắt vì cảm xúc của mình, có lẽ cần kích thích sinh lý một chút, dùng ánh sáng mạnh chiếu vào mắt chắc là có thể."
"Như vậy sao được!" Nguyễn Kiều phản đối đầu tiên: "Sao có thể làm tổn thương thân thể của cậu?"
Cậu ấp úng nói: "Tớ... nhưng mà, như vậy thì cậu phải trả giá quá nhiều, tớ không thể... tùy tiện đối xử với cậu như vậy."
Phó Hành Chấp nghe hiểu ý của cậu, Kiều Kiều không quá phản đối, chỉ là bởi vì mình trả giá quá nhiều cho cậu mà lương tâm bất an, trong lòng đã nắm chắc thắng lợi.
"Không đâu Kiều Kiều." Giọng điệu Phó Hành Chấp vô cùng chân thành: "Tớ không cảm thấy bản thân thiệt thòi gì, bây giờ chuyện của cậu mới là quan trọng nhất, cậu cũng đã nói, hiện tại nó vẫn chưa có ý làm tổn thương cậu, nhưng sau này thì sao?"
"Nếu trả giá chút này có thể để cậu thoát khỏi nguy hiểm, tôi cảm thấy đây là một cuộc mua bán có lời."
Sau đó cả hai lại hàn huyên vài câu, Phó Hành Chấp giỏi ăn nói, cuối cùng Nguyễn Kiều cũng bị hắn thuyết phục, nhưng vẫn vô cùng thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Cậu cảm thấy mình mang chút tư tâm, lợi dụng chiếm hời từ Phó Hành Chấp, nên ngại không dám chủ động.
Nhưng Phó Hành Chấp, kẻ mà cậu cho rằng nếu nói ra chút tư tâm đó của cậu sẽ khiến hắn chạy mất dép, lại chẳng chút gì ngượng ngùng, hắn dang tay về phía Nguyễn Kiều: "Kiều Kiều, đến đây."
Nguyễn Kiều dùng dằng đi qua: "Chúng ta... làm thế nào trước?"
Phó Hành Chấp lời ít ý nhiều: "Há miệng."
Đây là sắp bắt đầu rồi sao? Không có thời gian để chuẩn bị tâm lý gì cả!
Nguyễn Kiều còn chưa phản ứng, Phó Hành Chấp đã nhéo mặt cậu kéo đến, nhìn đôi môi đầy đặn tinh xảo mở ra một khe hở quyến rũ, hắn nhẹ nhàng đè lên.
Phó Hành Chấp gần như là gấp không chờ nổi mà môi dán môi, cọ xát, rồi bắt đầu mút mát đôi môi mọng của người đẹp, muốn nút ra vị ngọt từ giữa cánh môi ấy. Đầu lưỡi liếm nhẹ theo hình dáng ánh môi, rồi vội vàng liếm vào khoang miệng ẩm ướt ấm áp, tinh tế dạo vòng, tìm được cái lưỡi ngon lành đang e lệ trốn tránh của Nguyễn Kiều, lập tức cuốn lấy mút mát.
Miệng Nguyễn Kiều vừa ngọt vừa mềm, mùi hương ngọt ngào tràn ra như một cái móc câu lấy lòng người, Phó Hành Chấp mê muội nghĩ, đồng thời ngậm lấy chiếc lưỡi non mềm quấn quýt không thôi, mút hôn liếm láp một cách nóng bỏng, chóp mũi kề sát chóp mũi, gần như cạp hết đôi môi mềm mại ấy vào miệng mình.
Như lời đã hứa, người đàn ông hẳn là nên đút một chút nước bọt của mình vào, nhưng hiện tại hắn chỉ lo quấn lấy đầu lưỡi người ta không bỏ, còn càn rỡ mút mát khắp nơi trong khoang miệng người ta, hầu kết dồn dập trượt xuống, không biết đã nuốt lấy bao nhiêu nước bọt thơm ngọt của người đẹp.
"Ưm... ưm a..." Nguyễn Kiều bị hôn đến choáng váng cả người, miệng bị chặn kín mít, chỉ có thể ngậm lấy đầu lưỡi chen vào của người đàn ông mà mút lấy theo bản năng, ngón tay nắm chặt lưng áo của người đàn ông, thể hiện nội tâm kinh hoàng và e thẹn của mình.
Ngực cậu phập phồng lên xuống, cánh mũi phả ra hơi thở ngọt ngào nóng bỏng, phả lên mặt người đàn ông, Phó Hành Chấp tê dại cả người, ôm chặt cậu vào lòng, cổ họng phát ra âm thanh nhấm nuốt, nhéo cằm của cậu, hôn đến lông mi cậu run run, đuôi mắt ửng hồng.
Đủ rồi chưa vậy? Quá nhiều... Sao lại lâu như thế... Đầu óc choáng váng của Nguyễn Kiều hiện lên chút lý trí còn sót lại, chắc là, đã nuốt rất nhiều nước bọt rồi...
Hôn đến Nguyễn Kiều quên mất, đây không phải cho chất lỏng cơ thể đơn thuần, mà là, rõ ràng, hoàn toàn là một cái hôn.
Không biết qua bao lâu, Phó Hành Chấp mới thả Nguyễn Kiều đang thở hổn hển ra, lòng bàn tay hắn vuốt ve cánh môi đang sưng đỏ của cậu, không chút hoang mang che giấu hành động lỗ mãng vừa rồi: "Dán lâu một chút, đầy đủ một chút, thời gian liên tục chắc sẽ dài hơn."
Nguyễn Kiều thở phì phò, mở đôi mắt nai long lanh ánh nước, mơ mơ màng màng: "Ah, ờ... Nhưng mà, miệng có hơi đau..."
Phó Hành Chấp cười cười: "Là lỗi của tôi, tôi cũng là lần đầu tiên làm vậy với người khác, không có kinh nghiệm."
"Không, không sao, cậu cũng chỉ vì giúp tớ thôi."
Hành Chấp cũng là lần đầu tiên hôn môi sao? Vậy đây chẳng phải là nụ hôn đầu tiên của cả hai? Trong lòng Nguyễn Kiều lặng lẽ vui vẻ, lại cảm thấy bản thân có lỗi khi cướp lấy nụ hôn đầu của Phó Hành Chấp.
Nguyễn Kiều cảm thấy mình có hơi tệ bạc, nhưng cậu thật sự thích thân mật với Phó Hành Chấp.
Cứ như vậy đi... dù sao, sau này Hành Chấp có người yêu, cậu sẽ không chiếm hời của Phó Hành Chấp nữa.
"Chỗ nào đau?" Phó Hành Chấp ôm mặt Nguyễn Kiều, quan tâm nhìn cậu.
Nguyễn Kiều liếm liếm môi chân sưng lên: "Tàm tạm, chỉ đau chút thôi."
Phó Hành Chấp cúi đầu, liếm nhẹ lên môi châu bị hôn đến nóng rát đỏ ửng: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ nhẹ một chút."
Đầu tiên Nguyễn Kiều bị hành động của người đàn ông làm ngạc nhiên, sau đó nghe hắn nhắc đến lần sau, nghĩ đến sau này vẫn có cơ hội để thân mật với người mình thích, đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Kiều tràn đầy ngại ngùng và vui sướng: "Ừa..."
"Ngày mai chúng ta sẽ thử xem, lúc chúng ta không ở bên nhau sẽ như thế nào, xem thử suy đoán của chúng ta có đúng hay không?" Phó Hành Chấp nói.
Nguyễn Kiều gật đầu, Phó Hành Chấp buông bàn tay đang ôm eo cậu ra, sau đó lại nắm lấy cổ tay của cậu: "Đêm nay Kiều Kiều ngủ chung với tôi không? Tuy giường ký túc xá có hơi nhỏ, nhưng hai người ngủ cũng đủ."
Không ngờ Phó Hành Chấp lại nhắc đến chuyện ngủ chung mà cậu đề cập lúc đầu, Nguyễn Kiều chỉ do dự vài giây, lập tức vui vẻ đồng ý.
Có thể dán dán với Phó Hành Chấp Nguyễn Kiều không có lý do gì để từ chối, chuyện thân mật hơn cũng đã làm, ngủ chung thì có xá gì.
Phó Hành Chấp hỏi: "Lên giường của tôi?"
Hắn đã ngủ trên giường Kiều Kiều, bây giờ muốn giường mình lây dính hơi thở của Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều không ý kiến, gật gật đầu, rửa mặt xong đi qua, đã bị người đàn ông dụ lên giường rồi.
__________
Nguyễn Kiều sau khi biết được sự thật: Điêu! Người thế mà điêu!