Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng
Tác giả: Dã Mân Côi Loan
Editor: Sặc Fructose
Chương 11: Trym "chào cờ" đâm vào kẽ mông cao trào, hôn nhau không ngừng đến đau cả miệng, bắn tinh vào bụng.
Nguyễn Kiều vốn tưởng rằng, ngủ chung, chính là cả hai đơn thuần nằm song song cùng nhau ngủ, cũng sẽ không xuất hiện tình huống gì khác.
Đương nhiên, vào buổi tối, tuy rằng có hơi chen chúc, nhưng hai người ngủ cũng được. Cả hai không có thói quen xấu như nghiến răng hay ngáy ngủ, tư thế ngủ cũng tệ, cho nên không có gì để nói.
Nhưng sáng hôm sau, khi Nguyễn Kiều bị "đâm" đến tỉnh dậy, người đẹp đáng thương không biết phải làm sao mới đúng.
Dù là ai mới sáng sớm đã cảm giác được phía sau mông bị một cây gậy bự chà bá, đồng thời còn bị ôm lấy không ngừng đâm chọc, cũng sẽ đơ người ra như Nguyễn Kiều thôi.
Khi Nguyễn Kiều tỉnh lại, phát hiện mình đưa lưng về phía Phó Hành Chấp ngủ, Phó Hành Chấp ở sau lưng cậu, cánh tay ôm eo cậu, khoảng cách giữa hai người bằng không, không một chút khe hở, hơi thở của người đàn ông phả vào sau gáy cậu, cảm giác nhột nhạt không ngừng dâng lên.
Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là Phó Hành Chấp "chào cờ", cây hàng với kích cỡ khả quan cứ như thế mà thẳng tắp chọc vào mông cậu. Không chỉ như thế, không biết Phó Hành Chấp đang mơ thấy cái gì, ôm chặt cậu không ngừng đâm chọc về phía trước. Cây hàng cứng ngắc thẳng đứng từng chút từng đập vào mông thịt đẫy đà của người đẹp, trong ký túc xá vang lên tiếng đánh bịch bịch không dứt.
Thân thể cứng đờ của Nguyễn Kiều không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút, cậu sợ sau khi đánh thức Phó Hành Chấp, hai người sẽ gặp phải cục diện vô cùng xấu hổ. Dương vật bạn đụng vào mông mình, chỉ nghĩ như vậy, mặt Nguyễn Kiều đã đỏ như muốn nhỏ máu.
Còn không bằng cứ thế này, giả bộ như mình chưa tỉnh, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, như vậy, Phó Hành Chấp tỉnh lại cũng chỉ cho rằng cậu ấy nằm mơ, chuyện này sẽ trôi qua thôi.
Nhưng điều khiến người ta thấy thẹn chính là, Nguyễn Kiều bị Phó Hành Chấp đâm cho có cảm giác. Tuy cả hai đều có mặc quần, nhưng vải rất mỏng, lại dán gần như thế, côn thịt của người đàn ông càng đâm càng sâu, cứ nhắm thẳng vào chỗ giữa hai chân mà chọt, làm khối vải chỗ đó cũng lõm sâu vào, từng chút từng chút cọ vào chỗ giữa hai chân.
"Ưm..." Nguyễn Kiều rên lên một tiếng, lại nhanh chóng kìm lại tiếng rên, miệng hoa huyệt bị đâm mạnh một cái, bướm dâm và cây hàng nóng bỏng tiếp xúc với nhau, bắt đầu rỉ nước âm ỉ.
Cậu cảm giác được quy đầu cọ qua huyệt nhỏ của cậu, cọ dọc theo đáy chậu đánh vào miệng huyệt, ma sát kẽ mông cậu đến đỏ bừng.
Cậu nghiêng người kẹp chặt chân, bướm nhỏ bị đè ép không ngừng ọc nước ra ngoài, quần lót nho nhỏ không giữ nổi, thấm ra ngoài ướt sũng nhớp nháp, dính ướt quần ngoài của cả hai.
Bé trym đằng trước yên lặng đứng lên, Nguyễn Kiều hít sâu mấy hơi, đỏ mặt nắm lấy dương vật của mình, lén lút tự thẩm, bướm nhỏ và lỗ sau đều bị cây hàng kia đâm cho thoải mái, Nguyễn Kiều đang đắm chìm trong khoái cảm không nhận ra, cánh tay đang ôm eo cậu càng thêm siết chặt, hơi thở phả vào gáy cậu cũng nặng nề hơn nhiều.
Phía sau cậu, Phó Hành Chấp mà cậu tưởng rằng còn đang mơ ngủ kia, đã sớm mở hai mắt, nhìn chằm chằm cục cưng tự cho rằng không ai biết mà lặng lẽ tự sướng, nhìn cậu đỏ mặt thở dốc, bị khoái cảm làm run rẩy cả người, bướm xinh chảy nước ướt cả mông.
"A a..." Hai mắt Nguyễn Kiều mê ly, nhỏ giọng rên lên, cậu không tự chủ được mà cong eo, co rút lên đỉnh, bé trym run run bắn tinh, bướm nhỏ cũng run rẩy hộc đầy nước dâm.
Cùng lúc đó, cây hàng ở phía sau đánh vào giữa hai chân cậu, giật giật bắn tinh, mùi xạ hương nồng nặc tràn ngập giữa hai người.
Nguyễn Kiều từ từ hồi phục tinh thần, mới nhớ ra hình như mình đã làm ướt quần Phó Hành Chấp.
Tiêu rồi, nước của cậu nhiều như vậy, cách quần cũng có thể cảm giác được nước dâm dính lên vải dệt dán vào trên da, chuyện này không có khả năng do hiện tượng di tinh hay chào cờ vào buổi sáng.
Nguyễn Kiều lén quay đầu lại nhìn Phó Hành Chấp, thấy hắn vẫn nhắm hai mắt không tỉnh, cậu cẩn thận chui ra khỏi lòng hắn, vén chăn lên nhìn dấu vết dâm loạn dưới thân cả hai, mặt đỏ bừng, sau đó nhanh chóng xuống giường cầm bình nước đi đến.
Phó Hành Chấp đang nhắm mắt giả vờ ngủ, muốn xem thử Kiều Kiều đang định làm gì, thì cảm thấy thân dưới lạnh lẽo, bị nước xối chèm nhẹp.
Thế mà lại đổ nước lên giường, trong lòng người đàn ông không khỏi cười khẽ.
Kiều Kiều còn rất thông minh, Phó Hành Chấp nghĩ, sau đó hắn từ từ mở mắt, làm bộ như vừa tỉnh dậy, nhìn thấy Nguyễn Kiều mặt đỏ bừng ngồi đằng kia, ngượng ngùng nói với hắn không cẩn thận làm đổ nước lên giường.
Tiếng nói khàn khàn lười biếng sáng sớm của Phó Hành Chấp ừ một tiếng: "Không sao đâu, vậy đêm nay ngủ giường Kiều Kiều."
Nguyễn Kiều thấy hắn không tức giận, híp mắt cười đồng ý.
Sau khi ăn sáng xong cần phải đến phòng thí nghiệm, sinh viên cao học không thể so với sinh viên đại học, nhiệm vụ thí nghiệm rất nặng, có đôi khi phải hi sinh luôn ngày cuối tuần. Trước đó Nguyễn Kiều có thể dành thời gian ra một ngày để đi Đạo quán, đã xem như rất xem trọng. Hôm nay có lẽ cậu phải ngâm mình cả ngày trong phòng thí nghiệm, hai người mặc áo blouse trắng thí nghiệm ra ngoài.
Tiếp theo muốn thử xem dùng chất lỏng cơ thể để truyền "dương khí" xem có hiệu quả hay không, Nguyễn Kiều không ở bên Phó Hành Chấp nữa, cậu đến một góc khác của phòng thí nghiệm. Phó Hành Chấp đứng trước bàn thí nghiệm, chỉ cảm thấy Kiều Kiều cách mình quá xa, trong lòng vô cùng bất mãn.
Trong đầu người đàn ông lơ đãng nghĩ, thời gian bao lâu mới được đây? Một cái hôn duy trì được hai tiếng chắc cũng được rồi nhỉ? Quá lâu hắn chịu không nổi.
Vì thế, Nguyễn Kiều ban đầu còn chăm chú làm thí nghiệm, cậu cảm thấy thời gian chẳng qua được bao lâu, núm vú hồng hào đã bị ác độc nắm lấy véo một phen. Nguyễn Kiều suýt chút nữa đã ném vỡ dụng cụ trên tay, cậu nhìn đồng hồ, nhíu mày.
Hình như chỉ mới tách khỏi Hành Chấp hơn một tiếng thôi mà, nhanh như vậy sao? Không biết thời gian ngủ chung đó có tính không, nếu tính vào chung luôn, thì chẳng phải mình cứ cách một hồi là phải hôn Hành Chấp một cái hay sao...
Ánh mắt Nguyễn Kiều nhìn về Phó Hành Chấp, hắn nhận ra rất nhanh, ngẩng đầu nhìn lại, đoán được Nguyễn Kiều có việc, mới ra dấu cho cậu đến toilet, sau đó xử lý công việc đang dang dở của mình một chút rồi ra ngoài.
.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.
.
Nguyễn Kiều cũng chạy ra theo, vào toilet, Phó Hành Chấp kéo người vào một gian rồi khóa cửa lại, hỏi: "Không đủ phải không?"
"Ừa! Lúc nãy nó lại tới nữa!" Nguyễn Kiều vội vàng gật đầu: "Thời gian quá ngắn..."
"Ừm." Phó Hành Chấp cúi đầu: "Không thể rời đi quá lâu, chúng ta đừng phí thời gian, nhè lưỡi ra nào."
Nguyễn Kiều tự giác mở miệng ra khi Phó Hành Chấp cúi người xuống, muốn ăn nước bọt phải hôn sâu vào bên trong, tuy cậu rất ngại ngùng, nhưng là một học sinh ưu tú nhiệt tình yêu thích học tập, cậu vẫn rất để ý đến thí nghiệm của mình, không hi vọng bị thứ thần bí đó quấy rầy mình làm việc.
Nghe Phó Hành Chấp nói, đầu lưỡi hồng hào đang đặt trong miệng ngoan ngoãn nhè ra một chút.
Phó Hành Chấp dán lấy cánh môi mềm mại của cậu, ngậm đầu lưỡi cậu đang nhè ra mút mút, sau đó luồn lưỡi vào liếm láp khoang miệng ướt nóng của người đẹp, đớp lấy cái lưỡi hồng hồng của cậu mút mát, liếm hàm trên mẫn cảm, nút đến đầu lưỡi của người đẹp tê dại, bị động nuốt chất lỏng.
"Ưm a..." Nguyễn Kiều há miệng, tùy ý để người đàn ông ức hiếp từng chỗ thịt non trong miệng cậu, mút đến tê tê nóng nóng, đôi môi nhỏ nhưng đầy đặn cũng bị ma sát đến ửng đỏ, sắc môi đỏ thắm cũng bị chà đạp, dần dần ngậm không được nước bọt tràn lan, khóe miệng và cằm cũng bị hôn đến dính đầy nước bọt ướt át.
Phó Hành Chấp hôn cái miệng thơm ngọt của người đẹp đến đỏ bừng ướt nhem, thấy Nguyễn Kiều hừ nhẹ, có hơi đẩy hắn, hắn mới buông người ta ra, sửa lại vạt áo dúm dó cho cậu.
Nguyễn Kiều há miệng thở hồng hộc, đầu lưỡi bị mút đỏ bừng, môi cũng bị mút sưng, mắt rơm rớm nhìn chăm chú vào đôi môi cũng đỏ ửng của người đàn ông, cậu liếm liếm cánh môi, cảm thấy lần này chắc có lẽ sẽ duy trì lâu được một chút nhỉ?
Trở lại phòng thí nghiệm, Nguyễn Kiều che mặt chạy về vị trí của mình, đưa lưng về phía mọi người tiếp tục làm thí nghiệm, thậm chí không chờ đến khi thứ thần bí đó xuất hiện, đã chủ động tìm Phó Hành Chấp đòi hôn, một ngày trôi qua càng thêm thuần thục. Chờ đến khi thí nghiệm hôm nay kết thúc, cậu mới nhận ra hình như cậu đã xem Phó Hành Chấp như công cụ kéo dài buff của mình...
Nguyễn Kiều vô cùng ngại ngùng mời Phó Hành Chấp ăn cơm, lần này Phó Hành Chấp không từ chối, hắn biết nếu không để Kiều Kiều trả giá chút gì đó, cậu sẽ vẫn luôn cảm thấy thiếu nợ hắn, đứng ngồi không yên, nên dứt khoát đồng ý luôn.
Sau một ngày thí nghiệm, kết quả chính là, buff của Phó Hành Chấp rất hiệu nghiệm, tác dụng phụ là môi sẽ đau.
Môi Nguyễn Kiều khá non mềm, lúc hai người hôn môi phần lớn do Phó Hành Chấp chủ động, bởi vậy buổi tối, Nguyễn Kiều không ăn được mấy món ăn nóng, tủi thân tội nghiệp gọi món mì lạnh.
Phó Hành Chấp nhìn vẫn ổn, nhưng Nguyễn Kiều cảm thấy, ngay cả bản thân mình cũng có hơi không thoải mái, chắc là Hành Chấp cũng vậy nhỉ, tuy tiếp xúc sâu rất hiệu quả, nhưng hiệu quả liên tục thế này khiến Nguyễn Kiều không quá hài lòng.
Cứ hôn suốt như thế, dù Hành Chấp không cảm thấy phiền, cậu cũng ngại cứ làm phiền đến Hành Chấp.
Phó Hành Chấp mua thuốc bôi giảm nhiệt, chờ cậu tắm rửa xong đi ra liền bôi cho cậu, thuốc màu xanh lục bôi lên cánh môi sưng đỏ, lại bị tinh tế xoa xoa, bôi đến từng nơi trên cánh môi nhỏ.
Cảm giác mát lạnh truyền đến, Nguyễn Kiều cuối cùng cũng không cảm thấy nóng rát nữa, cậu chu mỏ để Phó Hành Chấp bôi, lúc khép lại đầu lưỡi liếm đến một chút thuốc, cậu mím môi cười cười: "Thuốc có vị ngọt."
Phó Hành Chấp buồn cười nhìn cậu, nhéo gương mặt phúng phính của người đẹp: "Há miệng."
"?" Muốn hôn nữa sao? Hiện tại bọn họ đang ở cạnh nhau, không cần hôn đâu nhỉ? Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Nguyễn Kiều vẫn ngoan ngoãn hé môi.
Phó Hành Chấp nhét một viên kẹo vào miệng Nguyễn Kiều: "Muốn ăn ngọt thì đừng liếm thuốc, tìm tôi đòi kẹo là được."
Nguyễn Kiều liếm kẹo trong miệng, cười ngọt ngào: "Ngon quá."
Phó Hành Chấp cũng mỉm cười, con ngươi lóe ánh sáng dịu dàng.
Nguyễn Kiều: "Cậu muốn bôi luôn không, miệng có đau không?"
Phó Hành Chấp: "Tôi không cần."
Người đàn ông không yếu ớt như cậu, nhưng màu môi vẫn đỏ ửng dị thường.
"Hành Chấp, chất lỏng cơ thể quả thật có hiệu quả, nhưng thời gian quá ngắn, thật sự không tiện." Nguyễn Kiều nghĩ tới điều này, lo lắng nhìn Phó Hành Chấp: "Lại làm phiền cậu như thế..."
"Quả thật." Phó Hành Chấp gật đầu.
Nguyễn Kiều rũ mắt, không vui nói: "Vậy thôi đi, không thể làm phiền cậu nữa, tớ tìm cách khác vậy."
Phó Hành Chấp kéo tay Nguyễn Kiều: "Đây chỉ có thể chứng minh, tác dụng của nước bọt không phải quá lớn."
Nguyễn Kiều khó hiểu ngẩng đầu, trong lòng toát lên một ý tưởng khiến cậu xấu hổ gần chớt, chẳng lẽ phải cần... tinh, tinh dịch? Chỉ nghĩ như vậy, Nguyễn Kiều đã hoảng hốt đến muốn xỉu rồi.
Nhưng Phó Hành Chấp dường như không cảm thấy mình nói chuyện gì quá mức: "Đừng nghĩ nhiều, thật ra rất dễ làm, dương khí của tôi nặng, nói như vậy, thận tinh là nơi chứa nhiều nhất."
"Kiều Kiều, để tôi bắn tinh dịch vào bụng cậu là được, như vậy có lẽ sẽ duy trì lâu hơn nữa, không cần lâu lâu cứ phải bổ sung một lần."
Nguyễn Kiều: "!!!"
Cậu trừng lớn đôi mắt, gần như không thể tin được những gì mình nghe thấy, nói năng lộn xộn: "Cái gì? Tinh dịch? Bắn vào sao..." Nhưng mà, nhưng mà không được đâu!"
Phó Hành Chấp khó hiểu: "Sao lại không được? Tôi nghĩ đây là cách hiệu quả nhất rồi."
"Sao có thể được!" Giọng Nguyễn Kiều không tự chủ được cao lên, lại đột nhiên thấp xuống: "Cái này... không được, chúng ta, không thể như vậy..."
Phó Hành Chấp rất kiên nhẫn: "Kiều Kiều có lý do gì sao?"
Nguyễn Kiều lúng túng nói: "Chuyện này quá thân mật..."
Phó Hành Chấp: "Chúng ta không thân mật sao?"
Nguyễn Kiều: "... Không phải."
Phó Hành Chấp nhướng mày, ý bảo "đấy, cậu xem".
Nguyễn Kiều nghèn nghẹn: "Như vậy cậu phải trả giá quá nhiều."
Phó Hành Chấp mỉm cười: "Tôi không ngại, Kiều Kiều, tôi muốn cậu hiểu rằng, sự an toàn của cậu với tôi mà nói mới là quan trọng nhất, hơn nữa làm chuyện này cả hai đều rất sướng, cậu cũng đừng cảm thấy tôi thiệt thòi, chẳng lẽ Kiều Kiều ghét bỏ tôi?"
Nguyễn Kiều không còn gì để nói, cậu làm sao có thể ghét bỏ Hành Chấp, cậu sợ Hành Chấp ghét bỏ mình mới đúng, nghĩ đến đây, Nguyễn Kiều có hơi ủ rũ, cậu tủi thân nhìn Phó Hành Chấp: "Hành Chấp..."
Phó Hành Chấp: "Hửm?"
Nguyễn Kiều: "Tớ nói với cậu một chuyện, thật ra tớ... là người lưỡng tính, tớ có nhiều thêm một bộ phận sinh dục của nữ, cậu sẽ không cảm thấy tớ kì quái chứ?"
Như vậy, cậu còn muốn làm chuyện đó với tớ nữa không...
Khiến Nguyễn Kiều không ngờ tới chính là, Phó Hành Chấp chỉ sững người một chút, sau đó lập tức nhẹ nhàng nói: "Ờm, tức là, Kiều Kiều có một cái bướm nhỏ đúng không?"
Nguyễn Kiều đỏ mặt gật đầu.
Phó Hành Chấp hơi mỉm cười: "Vậy thì quá tốt rồi, tinh dịch bắn vào bướm là được, không cần lo cậu sẽ bị đau bụng."
Nguyễn Kiều trợn mắt há hốc, tinh dịch bắn vào trực tràng yếu ớt sẽ dễ bị đau bụng, nếu ngay cả điều này Phó Hành Chấp cũng biết đến, vậy khả năng xu hướng tính dục của Phó Hành Chấp là nam sẽ lớn hơn.
Vậy cậu... có lẽ sẽ có thể thành công chăng?
Nội tâm Nguyễn Kiều kích động, đầu tiên theo như cậu quan sát, Hành Chấp hẳn là không có người yêu, nếu không sẽ không dễ dàng thân mật với cậu như vậy, tiếp theo chắc chắn Hành Chấp không chán ghét cậu hoặc có hảo cảm với cậu, nếu không hắn sẽ không chịu thân mật với cậu như thế.
Cái này, nội tâm Nguyễn Kiều cũng bắt đầu dao động.
Phó Hành Chấp tiếp tục nói lời êm tai: "Đấy là ý kiến hay đó, bắn tinh dịch vào bướm của Kiều Kiều, có lẽ âm dương điều hòa, nói như vậy không chừng bản thân Kiều Kiều cũng có thể tăng thêm dương khí, cho dù không có tôi, cũng không cần phải sợ mấy thứ linh dị thần quái đó nữa, có phải sẽ tốt lắm không?"
"Ồ ồ, thật vậy sao?" Nguyễn Kiều bắt đầu có hi vọng với những miêu tả của Phó Hành Chấp, nếu cả cậu cũng bách tà bất xâm, vậy sau này không cần lo sẽ gặp chuyện thế này nữa.
Phó Hành Chấp sờ lên vòng eo Nguyễn Kiều, đôi mắt đen chứa đầy dục vọng: "Kiều Kiều, thử xem được không? Hửm?"
Nhìn khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh sắc nét của Phó Hành Chấp, lại nghe tiếng nói êm dịu đầy sức hút bên tai, Nguyễn Kiều bị người đàn ông rũ mắt nhìn mình mê hoặc, bất tri bất giác gật đầu.
Vậy là đồng ý rồi, Phó Hành Chấp cũng không cho cậu cơ hội để đổi ý, lập tức bế người đặt lên giường: "Được rồi, chúng ta bắt đầu đi."