Bạn Trai Thích Diễn Khổ Nhục Kế Của Tôi

Chương 2: Lần đầu làm chuyện ấy…




Lần này Đường Hân xuyên đến vừa lúc nguyên chủ mới bước vào lớp 12 và được nhà trường sắp xếp chia ban vì thế thành viên trong lớp đa phần là bạn mới nên cũng không sợ họ phát hiện ra điều khác thường. Do đó cô cũng không cần phải dè dặt hay chuẩn bị gì quá nhiều. Đường Hân uể oải lết đôi chân đã mỏi nhừ vượt hẻm mà đi. Cuộc sống thực khó mà sống a… Nếu là ở thế giới thực thì làm gì có chuyện cô không có nổi mấy đồng để đi taxi chứ, hiện tại vừa phải đi bộ vừa phải ngồi xe công cộng đến trường. Nhìn lại chặng đường mình đã đi qua Đường Hân không khỏi than thầm bản thân quá chật vật rồi.

“Xa như vậy? Ngày nào cũng phải đi thế này đây không phải chính là hành hạ người sao?” Đường Hân than ngắn thở dài, cô đi thêm một lúc rốt cuộc cũng đến trạm xe bus, nhìn những chuyến xe bus nhanh chóng dừng lại rồi lướt qua khiến lòng cô liền hoảng: Nhiều người như vậy sao?

Nhìn chiếc xe bus chi chít người ngồi lẫn đứng cô thực sự vô cùng sợ hãi. Càng nghĩ cô càng thêm hoảng sợ, vội xua đuổi những suy nghĩ quái quỷ trong đầu mình bất đắc dĩ hỏi với hệ thống:

[Hệ thống, có cách nào giúp ta đi đến trường mà không cần phải đi xe bus không?]

[Chủ nhân, cô có thể đi bộ đến trường nha.]

[Ngươi nghĩ hay lắm, muốn phế chân ta à! Chủ ý quái quỷ gì không biết…] Đường Hân tức giận trách nó.

[Vậy cô có thể đi taxi… nhưng mà cô không có tiền.]

[Nếu ta có tiền thì cần hỏi ngươi sao?] Đường Hân ánh mắt hung ác trừng hệ thống.

[Vậy thì hiện tại cô chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày của tôi như vậy chẳng phải có tiền rồi sao?] Hệ thống S01 chớp lấy thời cơ, làm công tác tư tưởng cho chủ nhân nhà nó.

Rất nhanh trước mắt Đường Hân xuất hiện thông báo nhiệm vụ:

[Nhiệm vụ hằng ngày: Nhiệm vụ 1 - Giúp một bạn học đang gặp khó khăn. Nhiệm vụ 2 - Nhận được sự giúp đỡ của một bạn học. Nhiệm vụ 3 - Xung phong phát biểu trong lớp học.]

Cái nhiệm vụ này còn chẳng phải tới trường mới thực hiện được sao? Đây nhất định là có kẻ muốn “hố” cô! Đường Hân buồn bực dựa theo ký ức đã tiếp thu đón xe bus đi đến trường học. Giờ cao điểm xe công cộng không tránh khỏi đông người, thiếu nữ Đường Hân lần đầu trải nghiệm đi xe bus có thể nói thật khó mà quên! Xe bus đông người cũng đành lại còn xốc nảy dữ dội khiến cô đứng còn chẳng vững, hơi người xọc thẳng lên mũi khiến cô cảm thấy phi thường khó chịu cùng khó thở, cảm giác như có cái gì từ bụng muốn thoát ra ngoài. Đường Hân cố gắng khắc chế bản thân không cho mình làm ra hành động mất vệ sinh kia. May mà đoạn đường đến trường cũng không quá xa nếu không… cô thật sự không dám nghĩ a!!! Đường Hân cả người bơ phờ, ánh mắt lờ đờ bước xuống xe. Trải nghiệm khắc cốt ghi tâm này cô không muốn nếm thử một lần nào nữa hu hu.

[Chủ nhân, phía bên trái cách cô 50 mét có người cần giúp đỡ, cô mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên đi.] S01 vẫn là gấp gáp thông báo.



“Ngươi không thấy ta đang khó chịu sao? Giúp người cái quỷ gì, bổn tiểu thư không làm!” Đường Hân nghiến răng nghiến lợi tức giận nói với cái hệ thống không biết nhìn sắc mặt kia.

[Khen thưởng 10 điểm = hai triệu] S01 chậm chạp chốt luôn câu cuối.

Ở đâu thế?

“Ừm, ta miễn cưỡng đi vậy… Phù! Dẫn đường.” Đường Hân hất đuôi tóc ra đằng sau bộ dáng không chút miễn cưỡng đi về hướng bản đồ hiển thị.

Dựa theo bản đồ hiển thị, Đường Hân rốt cuộc cũng đến nơi, cô đảo mắt nhìn xung quanh liền phát hiện cách đó không xa có ba nam sinh đang bao vây một nam sinh khác.

Bạo lực học đường đây mà. Đường Hân tiến lên vài bước đột nhiên nhớ đến một điều gì đó bước chân của cô chợt dừng lại, cô trầm giọng nói với hệ thống:

“Ta không biết võ, cũng không quen đánh nhau… giờ đi cứu người hay đi nộp mạng?”

S01 đắc ý nói: [Chủ nhân yên tâm, ở thế giới này sức lực của cô rất lớn… tựa như chín con trâu ấy. cô chỉ cần dùng một chút sức, đẩy nhẹ vài cái thì bọn người xấu kia chắc chắn sẽ ngã chỏng vó cho mà xem]. Lời hệ thống vừa dứt ánh mắt Đường Hân lập tức sáng quắc:

“Thần kỳ như vậy, ta nhất định phải thử hehe…” Đường Hân cười nham nhở xắn tay áo xông ra. Lần đầu làm chuyện ấy… không có kinh nghiệm nhưng mà cô có bàn tay vàng à nha hắc hắc… Đường Hân ưỡn thẳng lưng hết sức khí phách mà đi đến gần bọn họ, lớn tiếng nói:

“Này đám nhóc, các cậu định ức hiếp người sao? Có tin tôi báo với thầy Vương kỷ luật các cậu không?”

Nghe được tiếng cô bốn người không hẹn mà quay mắt nhìn về phía cô.

“Cô em gan to thế nhở, muốn làm nữ hiệp sao? Ha ha… mặc dù ông đây không thường đánh phụ nữ nhưng cũng không ngại xử luôn cô em đâu!” Cậu học sinh tóc vàng nheo mắt cảnh cáo.

“Biết điều thì biến đi, nếu không đừng trách tụi tao đánh phụ nữ!” Một tên khác bên cạnh tên tóc vàng lên tiếng.



Nét cười trên gương mặt Đường Hân càng nồng đậm, cô không hề biết bộ dáng lúc này của mình xinh đẹp và lóa mắt như thế nào. Đường Hân một chút cũng không thèm để ý đến lời cảnh cáo của chúng, môi mỏng khẽ nhếch, xoay xoay cổ tay nhỏ, bộ dáng vô cùng khí phách, cô ung dung nói:

“Hey, đừng nói nhiều nữa, cùng lên đi, chị đây không ngán.”

“Con nhỏ này… láo!” Dứt tiếng tên tóc vàng xong lên đưa nắm đấm về phía Đường Hân. Đường Hân một tay bắt lấy tay của hắn hết sức nhẹ nhàng, chân mày cô khẽ nhếch lên đắc ý nghĩ: He he, đúng là không dùng bao nhiêu sức cả, cũng được phếch nhỉ!

Đường Hân tay không bắt lấy nắm đấm của đối phương nhẹ nhàng xoay một cái… “răng rắc”gương mặt tên tóc vàng nháy mắt không còn huyết sắc, hắn đau đến líu lưỡi, hét toáng lên. Đường Hân cười nhạt nói: “ y da, tôi còn chưa có dùng sức đâu… cậu cũng thật yếu a!”

Hai tên phía sau thấy vậy tức giận cùng xông lên giải cứu đồng bọn, bọn chúng vừa chửi thề vừa vung chảo về phía cô. Đường Hân nhanh nhẹn tránh đi móng vuốt của hai người. Chưa đầy 30 giây cả ba không hẹn mà cùng nằm trên đất hét thảm.

Đường Hân phủi phủi tay, nhìn 3 thiếu niên nằm ngã nhào trên mặt đất vô cùng lòng với bản lĩnh này của mình, cô lạnh giọng quát: “Cút!”

Dứt lời đám nhóc đang nằm la liệt trên mặt đất hoảng hốt bỏ chạy, ánh mắt không cam lòng nhìn về phía hai người. Đường Hân thấy bọn chúng đã rời đi liền quay sang cậu học sinh đang đứng chỉnh tề phía sau nhẹ giọng hỏi:

“Cậu không sao chứ?” Đường Hân lúc này mới nhìn rõ thiếu niên này. Vẻ ngoài còn rất tuấn tú nha. Không ngờ cô vô tình cứu người lại cứu ngay thiếu niên khôi ngô như vậy, cái này cũng không uổng công nha!

“…” Đường Hân chờ đợi một lúc cũng không nhận được câu trả lời của đối phương, Cô cũng không cố tra hỏi nữa.

Ngây ngốc như vậy chắc không phải vì bị bộ dáng quá soái của cô dọa đến ngốc luôn đấy chứ - Bệnh tự luyến của ai kia đột nhiên lại phát tác. Đường Hân không thèm chấp nhất sự không lễ phép này của cậu, cô ung dung cầm lấy tay thiếu niên trước mặt kéo cậu rời khỏi nơi đó:

“Đừng đứng ngốc ở đó nữa mau đi thôi! Cậu tính chờ đồng bọn của chúng đến bắt à!”

Hai người tay dắt tay đi đến cổng trường, Phó Tử Mặc không hề phát ra bất kì từ ngữ nào dư thừa nào yên lặng đi theo cô, đôi mắt cậu vẫn như cũ nhìn phía cô. Đến cổng trường Đường Hân dứt khoát buông tay đối phương ra.

“Ở đây an toàn rồi, cậu về lớp đi, tôi cũng về lớp của mình đây!”