Bạn Trai Thích Diễn Khổ Nhục Kế Của Tôi

Chương 1: Khởi đầu mới




Năm 2222 khoa học kỹ thuật và công nghệ của thế giới đã tiến đến một tầm cao mới. Đây là năm mà con người được tiếp cận với nguồn năng lượng ở thế giới khác và tiến hành tìm hiểu, khám phá về chúng.

Trường Đại học Quốc Tế Tân Hợp là ngôi trường đi đầu trong việc tìm hiểu và khám phá những năng lượng kỳ bí này. Sau nhiều năm tìm tòi nghiên cứu, trường Đại học Quốc Tế Tân Hợp trở thành nơi duy nhất đạt được thành quả nghiên cứu và được các quan chức cấp cao công nhận. Một trong những thành quả nổi bật của trường không thể không kể đến dự án “Phát triển trải nghiệm bản thân - DPE”. Dự án DPE cũng đã được chấp thuận và cấp phép đưa vào thực nghiệm. Ý nghĩa chính của dự án này chính là thông qua năng lượng kỳ bí cùng với những thành quả nghiên cứu trước đó để đưa linh hồn con người tới một thế giới kỳ bí, người tiến vào thế giới ấy sẽ có cơ hội học tập rèn luyện trải nghiệm sống ở thế giới xa lạ nhiều năm nhưng ở thực tế thời gian chỉ trôi qua vài ngày.

Nếu dự án này được thử nghiệm thành công sẽ là một bước ngoặt to lớn cho sự phát triển của thế giới. Như vậy con người sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian để học tập, trải nghiệm và trưởng thành. Trường Đại học Quốc Tế Tân Hợp đã quyết định dùng dự án này như một cuộc khảo hạch đối với sinh viên, mục đích chính là muốn thông qua thế giới mới cho sinh viên học hỏi nhiều hơn, được trải nghiệm một cuộc sống khác hơn với thực tế và nhờ nó mà tu sửa bản thân cho tốt hơn.

Đường Hân - sinh viên ưu tú toàn diện và là viên ngọc sáng được các giáo sư của trường đại học quốc tế Tân Hợp hết mực yêu mến. Cô chính là ứng cử viên sáng giá được các chuyên gia, các giáo sư mời gọi trở thành người đầu tiên tham gia vào dự án. Để mời được người có năng lực mạnh cùng năng lượng phù hợp, lãnh đạo nhà trường đã dùng không ít các chiêu trò dụ dỗ thậm chí là quy định bắt buộc khiến sinh viên của trường phải tuân theo. Để được tốt nghiệp có không ít sinh viên đã lựa chọn mạo hiểm chấp nhận những quy định của trường. Đường Hân cũng rất muốn tốt nghiệp nhưng cô không tránh khỏi có nhiều hơn một phần do dự cùng lo lắng. Đơn giản bởi vì ngay tại thời điểm hiện tại này, cô cảm thấy hài lòng và hạnh phúc với những thứ mình đang có: một gia đình sung túc, đầm ấm, các mối quan hệ xung quanh hoà nhã tốt đẹp và hơn hết cô cũng đã có cơ ngơi riêng cho mình. Tham gia khảo hạch dự án của trường cũng đồng nghĩa cô phải từ bỏ những thứ mình đang có và bắt đầu sống ở một thế giới hoàn toàn xa lạ. Tuy chỉ là tạm thời rời khỏi thế giới thực 10 ngày thực nhưng trong thế giới không xác định kia cô phải tồn tại những 10 năm. Xa gia đình xa mọi thứ mình đang có 10 năm… sống ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, đây quả thực là một thử thách khá lớn. Tuy nhiên, Đường Hân vẫn có chút mong chờ. Chờ một sự thay đổi bức phá của mình và một tương lai sáng lạng hơn cả hiện tại. Đường Hân vốn rất có lòng tin ông trời ưu ái cho cô như vậy nhất định sẽ không bạc đãi cô!

Trước khi bắt đầu khảo hạch cô tìm hiểu những quy tắc mà trường cung cấp, bắt đầu ghi nhớ hết chúng. Đôi mày xinh đẹp vốn đang nhíu chặt cũng dần giãn ra, cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi lên tiếng:

“Tôi đồng ý, truyền tống.”

Vừa dứt lời chỉ trong nháy mắt Đường Hân dần mất đi ý thức.

***

“Đường Hân, sắp trễ giờ học rồi, mau dậy đi con. Nhanh lên nào!!!”

Sự choáng váng còn chưa dừng Đường Hân lại tiếp tục cảm nhận được bờ vai mình đang không ngừng bị người ta lắc lư. Cô nhíu mày khó chịu mở mắt, đối diện tầm mắt cô một gương mặt của người phụ nữ xa lạ dần trở nên rõ ràng. Người phụ nữ trước mặt ngũ quan không tính là khó coi nhưng vì làn da ngăm đen khiến cho vẻ đẹp vốn có của bà bị lưu mờ dần, dưới mí mắt còn có không ít vết chân chim, nhìn tổng thể có thể đoán hẳn người phụ nữ này đã hơn bốn mươi. Cách ăn mặc của bà đơn giản lại thêm nhiều phần tùy tiện cũng đủ thấy được điều kiện gia đình của bà không được tốt lắm. Đường Hân sau khi quan sát tứ phía đại khái cũng đoán được vài phần người phụ nữ này có thể là trưởng bối của cô ở thế giới này, Đường Hân chậm rãi đáp lời:

“Con biết rồi, con đi thay quần áo đây!”

“Được, thay xong thì mau đến phòng bếp, mẹ làm thức ăn để trên bàn rồi đấy, nhanh ra ăn rồi đi học!”

Đường Hân gật đầu như đáp lời. Rốt cuộc người phụ nữ kia cũng rời đi, cô xoa nhẹ mi tâm ngồi dậy. Hiện tại cô cần phải tìm hiểu về thế giới này, cô ở đây rốt cuộc có thân phận gì?



“Hệ thống!” Đường Hân nhẹ giọng lên tiếng gọi.

[Xin chào tiểu thư Đường Hân, tôi là hệ thống S01 sẽ đồng hành cùng cô trong mười năm ở thế giới này]. m thanh có chút máy móc của S01 vang lên.

“Hiện tại tôi cần biết thân phận của mình.” Đường Hân đi thẳng vào vấn đề nói.

[Được. Bắt đầu truyền tống kí ức.]

Một cơn choáng váng làm Đường Hân không khỏi nhíu mày, những ký ức cùng hình ảnh xa lạ không ngừng tua nhanh trong đầu cô, ít lâu sau cô mới bừng tỉnh từ trong mớ hỗn độn kia.

“Hệ thống, thế giới này là thế giới tiểu thuyết sao?”

[Cũng không hẳn là vậy, thế giới này tuy có nhân vật then chốt như tiểu thuyết nhưng từ khi cô xuyên đến thì quy tắc cũng đã phá vỡ rồi, hiện tại nó giống như một thế giới bình thường, không có chính phụ mọi người đều bình đẳng, chuyện gì cũng có thể xảy ra tùy thuộc vào hành vi của mỗi người nữa. Vì vậy cốt truyện cũng đã không còn ý nghĩa nữa. Đây là thế giới được xét duyệt là phù hợp với cô nhất đấy, chủ nhân cô...] lời động viên của hệ thống còn chưa kịp nói đã bị hỏa khí của Đường Hân vây kín.

Cô nhìn xuống trang phục mình đang mặt chợt phát hiện đôi gò bồng đảo vốn cúp D của mình giờ lại biến thành cúp A Đường Hân tức đến bốc hỏa, trợn trắng mắt với hệ thống mà chất vấn:

“Ngươi mẹ nó nói đi phù hợp chỗ nào? Ta dù sao cũng là tiểu tiên nữ như hoa như ngọc, mỹ mạo song toàn là bảo bối vô giá đấy biết không??? Thế mà hiện tại xuyên đến đây trở thành một nữ tử chỉ toàn là đồng ruộng thế này con mợ nó… thật phẳng lì thế này… lại còn muốn tiền muốn sắc đều không có, đây là phù hợp của ngươi? Haha ngươi nói! Nếu không cho ta một lời giải thích hợp lý thì ngươi chính hệ thống… rác rưởi!!!” Đường Hân thở phì phò nói lời đanh thép.

Hệ thống đo lường được cảm xúc của Đường Hân đang dao động mãnh liệt, nó có chút sợ hãi a… Đường Hân tiểu thư quả nhiên rất khó hầu. Mặc dù nó là hệ thống của cô nhưng mà dãy số liệu đo lường kia là đám người ngoài kia quy định cho nó mà. Kẻ làm hệ thống như nó thực oan uổng quá đi… lại nói cúp D hay cúp A thì có làm sao? Chẳng phải là có ngực là được rồi sao? Tuy uỷ khuất nhưng hệ thống nhỏ không dám làm cô nổi điên a, giáo sư Lâm đã dặn Đường tiểu thư mỗi khi “điên” lên thì rất khủng bố, nó không muốn trải nghiệm thử đâu. S01 nhẹ giọng xoa dịu cô:

[Chủ nhân xin đừng tức giận, tôi là bị động đo lường đấy nếu cô muốn biết đáp án thì đợi đến khi trở lại trực tiếp hỏi giáo sư Lâm là được. Mặc dù tôi không thể cho cô biết được đáp án nhưng tôi có thể giúp cô muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc nha.]

Đường Hân vốn dĩ không hài lòng với đáp án của nó, nhưng khi nghe đến vế sau, cục tức đang dâng lên não nhanh chóng bốc hơi.

“Xì, vậy thì còn tạm được!”

“Vậy ngươi nói thử coi ta cần phải làm gì?”



[Cô chỉ cần mỗi ngày đều hoàn thành nhiệm vụ mà tôi đưa ra là được.]

“Xì, ta biết ngay không đơn giản như vậy mà.”

[…] Hệ thống câm nín. Đại tỷ, không làm mà muốn có ăn à!

Đường Hân đang mải mê trò chuyện với hệ thống thì tiếp tục nghe tiếng gọi từ bên ngoài:

“Hân Hân mau ra đây ăn sáng đi con, nếu không thì trễ giờ mất.” Bạch Mẫn từ sảnh nhà, lớn tiếng gọi.

“Con ra ngay đây!” Đường Hân không thèm để ý đến hệ thống, cô chạy vội vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Cái khỉ gió gì đây??? Đường Hân trừng mắt kích động mà nhìn bản thân trong gương, cô thực con mợ nó vạn phần không dám tin. Gương mặt đen như đít nồi kia là cô à? Bà nó, cái hố này cũng quá lớn rồi đấy? Đường Hân trong lòng không ngừng chửi tên giáo sư Lâm cùng hệ thống rác rưởi không có mắt. Cô thực con mợ nó không thể tiếp thu được. Mặc dù gương mặt kia có quen thuộc với cô bao nhiêu thì hiện tại cô vẫn không thể tiếp thu nổi.

Đường Hân ôm hận hậm hực nghĩ nếu khi trở về không nghe được lý do hợp lý cô nhất định đem giáo sư Lâm cắn chết, hừ!

Đường Hân điều chỉnh tâm tình xong liền rời phòng đến phòng bếp ăn sáng. Bữa sáng là bát cháo tôm mà Bạch Mẫn đã nấu từ sớm. Hiện tại cũng không phải là ở nhà cô cũng không thể kén cá chọn canh nên đành ngậm ngùi ăn hết bát cháo, ăn xong cô chào Bạch Mẫn rồi đi đến trường học.

Thân phận của cô quả thực khác một trời một vực với trước đây. Cơ thể này cũng tên là Đường Hân, năm nay mười bảy tuổi. Đường Hân từ nhỏ cùng cha mẹ ra biển đánh cá, cuộc sống của cả nhà hầu như đều xoay quanh con thuyền bấp bênh trên mặt nước. Nhưng hơn bốn năm trước, Bạch Mẫn mang thai Đường Minh thế là cha mẹ Đường quyết định lên bờ xây dựng cuộc sống ổn định hơn. Nhóc Đường Minh ra đời dành hết thảy mọi chú ý của ba mẹ Đường, Đường Hân nhìn ba mẹ hết mực yêu thương em trai trong ngôi nhà nhỏ này cô gần như cảm giác được sự tồn tại của mình ngày càng mờ nhạt, càng lớn cô càng ý thức được bản thân mình không quan trọng như là mình hay nghĩ. Chính vì những suy nghĩ đó khiến cô trở nên tự ti nhút nhát thậm chí trong lớp học sự tồn tại của cô chẳng khác nào người vô hình. Sự thiếu quan tâm của gia đình dần hình thành nên tính cách tự ti của cô, cô thu mình trong lớp vỏ bọc, rụt rè ít nói đến mức suốt mấy năm học cấp ba này cô còn không hề có một người bạn thân.

Đường Hân cảm thấy có một chút thương nguyên chủ nhưng cô lại không hề tán đồng với cách suy nghĩ và xử lý thông tin của nguyên chủ. Sự kiện đã xảy ra chúng ta không thay đổi được, điều mà chúng ta có thể thay đổi chính là… suy nghĩ của chúng ta. Nguyên chủ thiếu vắng đi sự quan tâm từ phía gia đình khiến cô sinh ra suy nghĩ bản thân mình không có giá trị, cuộc sống cô ấy dần trở nên co rút tự ti. Nhưng thật ra giá trị của một người lại được đánh giá như vậy sao?

Chúng ta được tồn tại trên cõi đời này thì hẳn là có giá trị của nó chỉ là chúng ta có tìm thấy được giá trị của mình hay không mà thôi. Để đánh giá giá trị của một con người không đơn giản chỉ dựa vào sự tồn tại của họ trong gia đình trong cộng đồng, xã hội,.. mà hơn hết là trong chính họ. Bạn là người có giá trị không? Đáp án nằm trong chính tâm của bạn. Khi bạn tin vào bản thân tất nhiên bạn luôn là người có giá trị. Bạn có thể vì sự thiếu tin tưởng, sự bỏ quên của người khác mà đau buồn nhưng bạn tuyệt nhiên sẽ không vì bất kỳ sự kiện gì mà gục ngã, bạn sẽ vẫn tồn tại và bước trên còn đường đi tìm giá trị của chính mình với một niềm tin soi sáng, và dần dà sự soi sáng của niềm tin cũng sẽ giúp bạn thấy được giá trị của chính mình. Nguyên chủ cô ấy cũng có niềm tin nhưng lại là một niềm tin phi lý “bản thân không có giá trị” và cũng chính niềm tin, suy nghĩ này đã đẩy cô ấy vào vũng bùn của đau khổ, cô ấy tự thu mình lại, bị chính suy nghĩ sự tự ti của mình vay nhốt mà không thoát ra được. Đường đời vốn dĩ rất thăng trầm, những điều bất như ý vẫn luôn hiện hữu và điều ta có thể làm chính là lựa chọn cách đối mặt với nó không phải sao?

Thành hay bại đều là trong một ý nghĩ của ta mà thôi!