Bạn Trai Phú Nhị Đại Của Tôi

Chương 30




Ngày bà xuất viện, mẹ tôi nấu một bàn đầy món ăn.

Kêu tôi gọi Phó Hoài tới.

Công ty của anh ấy gần đây có một bộ phim mới sắp ra mắt nên chắc anh ấy rất bận rộn.

Tôi muốn từ chối.

Mẹ tôi giận dữ nói: “Yêu cầu con gọi điện thoại khó quá! Mẹ sẽ tự làm.”

Nói xong, mẹ gọi điện video cho Phó Hoài trên WeChat trước mặt tôi.

Vừa biết mình được mời đến ăn cơm ,Phó Hoài liền vui vẻ đồng ý.

Buổi tối, cả nhà ngồi thành vòng tròn.

Ăn được nửa bữa, mẹ tôi lấy trong túi ra một tấm thẻ, đặt lên bàn và nói: "Tiểu Phó, cảm ơn con đã giúp dì lấy lại số tiền này."

“Đều là công lao của cảnh sát nhân dân.” Phó Hoài vẫn bình tĩnh.

Tôi ngửi thấy mùi gì đó tanh tanh.

"20 vạn tệ này vốn là ta dùng làm của hồi môn cho Tô Tô, bây giờ con đã lấy lại được tiền, dì sẽ đưa tiền cho con cất giữ, thẻ được mở dưới tên Tô Tô, mật khẩu là của sinh nhật nó."

“Mẹ ơi!” Tôi tức giận, sao một người mẹ lại có thể để của hồi môn của con gái mình cho người ngoài giữ được?

"Dì ơi, dì hãy yên tâm, số tiền này cháu sẽ quản lý cẩn thận, đảm bảo tiêu từng đồng cho Tô Tô." Phó Hoài lấy tấm thẻ bỏ vào túi.

Mặt tôi xanh mét.

Ăn xong, bố mẹ bảo tôi đưa Phó Hoài xuống lầu.

Khi đến trước xe, tôi đưa tay ra.

"Trả lại tiền đây."

“Không,đây là mẹ chúng ta đưa cho tôi.” Phó Hoài nén cười.

“Đây là của hồi môn của tôi, tại sao tôi phải đưa cho anh?”

Chuyện gì đang xảy ra với bố mẹ tôi vậy? Tại sao khuỷu tay của họ lại hướng ra ngoài?

"Ngốc ạ, em không thấy sao? Mẹ em đang gày bẫy tôi à?"

Phó Hoài thấy tôi thực sự tức giận, liền gõ mạnh vào trán tôi.

Tôi ôm đầu giận dữ nói: “Mẹ tôi không biết làm việc này!”

Mẹ tôi đã dạy tôi từ khi còn nhỏ rằng tôi phải liêm chính, không phải tiền của mình thì không được lấy.

"Em thật ngốc!" Phó Hoài giơ thẻ trước mặt tôi, "Đưa tiền cho em không phải là không thể, nhưng có một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Để tôi hôn em."

Tôi sững sờ một lúc rồi hỏi: "Bây giờ chúng ta không phải là bạn bè sao?"

“Một nụ hôn sẽ dừng lại.” Phó Hoài nhìn tôi đầy mong đợi.

Dưới ánh đèn đường, tôi thấy môi anh có chút quyến rũ nên kiễng chân lên chủ động tiến lại gần.

Anh ấy ôm tôi ngay lập tức.

Trước khi hoàn toàn lạc lối, tôi đã giật lấy tấm thẻ từ tay anh ấy.

Phó Hoài nói tôi ngốc, nhưng tôi còn lâu mới thừa nhận.

Anh ta cho rằng mẹ tôi không nhìn thấu được chiêu trò nhỏ này của anh ta sao?

Khi nào cảnh sát trở nên tuyệt vời như vậy, lấy lại được 20 vạn tệ mà không thiếu 1 xu nào!

Bà tôi luôn nói rằng từ nhỏ tôi tẩm ngẩm tầm ngầm.

“ Hãy chú ý!” Thấy tôi không chú ý, Phó Hoài ôm tôi chặt hơn.

Hồi lâu, cuối cùng anh cũng hít một hơi hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn bè bình thường chứ?”

Tôi lắc đầu: “Không còn nữa.”

Tôi biết việc kết hôn với Phó Hoài sau này sẽ có nhiều khúc mắc.

Nhưng tôi chỉ mới 22 tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất.

Không nên sợ hãi!

(Hết)