Sau sự việc này, tôi không còn chối bỏ Phó Hoài nhiều như vậy nữa.
Tôi cũng bắt đầu chấp nhận anh ấy là bạn của mình.
Sau khi bà ngoại tiêm thuốc, quầng thâm trong mắt bà dần biến mất.
Bác sĩ nói, về sau tác dụng của thuốc sẽ ngày càng ngắn.
Tôi rất buồn, nhưng bà lại thản nhiên nói: “Nha đầu ngốc, dù bà nội không nhìn thấy thì trong lòng bà vẫn luôn có con.”
Phó Hoài nắm tay sau lưng, “Y học tiến bộ nhanh quá, có lẽ sẽ có loại thuốc tốt hơn được sản xuất.”
“Vẫn là Tiểu Phó biết nói chuyện.” Bà ngoại giơ ngón tay cái ra hiệu cho Phó Hoài.