Bạn Trai 88 Ức Của Tôi

Chương 9




 

Nói xong cô ta vội vã cầm lấy di động tôi đang đặt trên bàn lên, xác định không quay video rồi cô ta mới trả lại cho tôi.

 

Nhưng cô ta vẫn còn chưa yên lòng.

 

Cô ta đi tới quầy bar, nói với quản lý quán cà phê: “Xin chào, tôi bị mất một chiếc vòng cổ rất đáng giá, phiền anh trích xuất camera giám sát lúc nãy cho tôi xem với.”

 

Quản lý quán nhìn tôi, sau đó trích xuất camera giám sát ra.

 

Lộc Lộ tìm được đoạn camera giám sát ghi lại cảnh đối thoại của chúng tôi ban nãy, sau đó trực tiếp xóa bỏ nó ngay trước mặt quản lý quán cà phê.

 

Lại sau đó nữa, cô ta dương dương đắc ý nói với tôi: “Muốn dụ tôi lỡ lời để lấy làm bằng chứng? Tôi mới không ngu xuẩn như thế đâu!”

 

Tôi lạnh nhạt uống cà phê. Phó Cảnh Uyên với Chu Việt một trước một sau bước ra từ trong toilet.

 

Trên mặt Chu Việt còn lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, còn kèm theo chút quẫn bách và suy sụp, trông như chó nhà có tang.

 

Ánh mắt hắn ta cứ nhìn quanh tránh né, không dám nhìn thẳng vào tôi.

 

Tôi chưa từng thấy hắn ta tự ti như thế bao giờ.

 

Ngược lại, Phó Cảnh Uyên vẫn rất thản nhiên.

 

“Không thể khuyên chị ta được, chúng ta đi thôi.” Lộc Lộ kéo Chu Việt rời khỏi quán cà phê.

 



Hai người băng qua đường.

 

Một lát sau, quản lý quán tới, đưa một cái thẻ nhớ cho tôi: “Đây là bản trích xuất camera an ninh đã được lưu lại từ trước.”

 

“Ừm, làm phiền anh rồi.” Tôi mỉm cười cất cái thẻ nhớ đi: “Tôi sẽ miễn ba tháng tiền thuê nhà cho anh.”

 

Vị quản lý này cũng là chủ quán cà phê. Đối phương vui vẻ tới mức cười không khép miệng lại được: “Cảm ơn!”

 

Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nói cho Chu Việt biết nhà tôi làm nghề gì.

 

Sở dĩ sau khi tốt nghiệp đại học tôi không đi tìm việc làm là vì tôi không cần đi làm vẫn có thể sống rất tốt.

 

Sở dĩ tôi hẹn bọn họ tới quán cà phê này nói chuyện, cũng là vì mặt bằng quán cà phê này là ông chủ quán thuê của nhà tôi.

 

Nhà tôi có rất nhiều mặt bằng cửa hàng với tòa nhà, lấy đại một tòa nhà ra thôi đã có giá trị mấy ức rồi.

 

Trên đời này nào có nhiều chuyện tình vương tử và cô bé lọ lem như thế?

 

Sở dĩ mẹ tôi và dì Tô có thể trở thành bạn tốt là vì bọn họ vốn là người cùng một tầng lớp.

 

Mặt bằng quán cà phê này là một căn nhà lầu ba tầng, trước mắt chỉ cho thuê phần mặt tiền sát mặt đường làm quán cà phê, phía sau còn có một cái sân rộng, tầng hai tầng ba với tầng thượng đều để trống không dùng.

 

Tôi đứng dậy, nói với Phó Cảnh Uyên: “Anh muốn lên lầu dạo một vòng với em không? Em đang tính cải tạo căn nhà này một chút.”

 



“Được.” Phó Cảnh Uyên đứng dậy, theo tôi đi qua sân rồi lên lầu.

 

Tôi nói cho Phó Cảnh Uyên nghe ý tưởng của tôi.

 

Tôi vốn định cải tạo tầng hai thành phòng làm việc tiêu bản của tôi.

 

Tầng ba thì cải tạo thành một vùng trời nhỏ để tôi thỉnh thoảng có thể tới sống.

 

Tầng thượng tôi sẽ xây thành một vườn hoa trên không.

 

Phó Cảnh Uyên khen ý kiến của tôi không tồi, còn cổ vũ tôi nghĩ gì thì nên thực hiện ngay đi.

 

Thăm quan tầng hai xong, chúng tôi lên tầng ba thăm quan.

 

Tôi đứng trước bệ cửa sổ to lớn, có thể thấy rõ phong cảnh khoảng sân cùng với phong cảnh đường phố bên ngoài, khiến tôi cảm thấy sung sướng hẳn lên.

 

Tôi nhìn thấy Chu Việt với Lộc Lộ đứng ở đường cái đối diện chờ taxi công nghệ tới.

 

Đột nhiên tôi nhớ tới vẻ mặt chán nản của Chu Việt khi bước ra khỏi phòng vệ sinh ban nãy. Tôi hiếu kỳ hỏi Phó Cảnh Uyên:

 

“Vừa nãy anh với Chu Việt đánh nhau trong nhà vệ sinh à? Hắn ta đã bị anh đánh phục?”

 

“Không đánh nhau.” Phó Cảnh Uyên lập lờ: “Nhưng mà hắn ta đã chịu phục thật.”

 

: