Bạn Trai 88 Ức Của Tôi

Chương 10




 

Tôi lại càng thấy hiếu kỳ hơn, hỏi tiếp: “Anh nói kỹ hơn chút đi, vì sao trông hắn ta có vẻ tâm sự nặng nề vậy?”

 

Ánh mắt Phó Cảnh Uyên trở nên sâu thẳm: “Em muốn biết thật?”

 

Anh càng làm ra vẻ bí ẩn tôi lại càng muốn biết: “Muốn biết, anh mau nói cho em biết đi.”

 

Phó Cảnh Uyên cong khóe môi lên: “Sát lại một chút, anh nói cho em biết.”

 

Tôi tới gần hắn. Phó Cảnh Uyên nhỏ giọng thì thầm bên tai tôi: “Vừa nãy bọn anh đi vệ sinh, có liếc nhau một cái…”

 

Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên.

 

Câu nói này thật sự có tính liên tưởng.

 

Xem ra, Chu Việt đã bị thứ kia của Phó Cảnh Uyên đả kích.

 

Trước đây hắn ta rất tự tin với khả năng của bản thân.

 

Đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương.

 

Tôi thoáng liếc đường cái đối diện, đúng lúc Chu Việt cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn nhà lớn của tôi.

 

Mà hắn ta cũng thấy được tôi với Phó Cảnh Uyên đang mặt đối mặt đứng trước cửa sổ.

 

Từ góc độ của hắn ta nhìn qua, có lẽ sẽ thấy tôi với Phó Cảnh Uyên như đang ôm nhau.

 

Trên mặt Chu Việt lộ ra vẻ chán ghét cùng với không cam lòng.



 

Tôi nói nhỏ: “Phó Cảnh Uyên, hôn em.”

 

Phó Cảnh Uyên hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, hắn lại mừng như điên mà ôm tôi vào ngực, cúi đầu phủ lên môi tôi.

 

Tôi ôm lấy cổ hắn, đáp lại hắn.

 

Gió mát thổi tới, hoa cỏ trong sân cũng lắc lư theo gió. Trái tim chúng tôi như bị đối phương làm rung động, cùng đắm chìm trong nụ hôn đầu tiên đầy lưu luyến này.

 

Mà hình ảnh ấy lại bị Chu Việt thu hết vào trong mắt.

 

Hắn ta đá mạnh một cái vào gốc cây bên đường để phát tiết cảm xúc.

 



 

Ngày mở phiên tòa, luật sư của tôi phát đoạn video cuộc đối thoại của tôi với Lộc Lộ trong quán cà phê để làm bằng chứng.

 

Lại thêm các chứng cứ khác, đã đủ để chứng minh Lộc Kỳ Minh cố ý để xảy ra sai sót trong lúc mổ, khiến tôi phải chịu thương tật nghiêm trọng.

 

Chu Việt xem hết video, nhíu mày.

 

Lộc Lộ nghe thấy kết quả tuyên án xong, đơ người ra, ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi tràn đầy căm hận.

 

Bệnh viện và Lộc Kỳ Minh phải bồi thường cho tôi hơn 200 vạn.

 

Lộc Kỳ Minh phải trả phần nhiều, bệnh viện thì trả phần ít.

 

Lộc Kỳ Minh bị tịch thu và hủy bỏ tư cách hành nghề, còn phải chịu trách nhiệm hình sự, bị giam một năm.

 



Tôi và Phó Cảnh Uyên đứng dậy rời đi. Chu Việt đuổi theo chúng tôi ra ngoài. Hắn ta giải thích với tôi:

 

“Nhan Khê, em nghe anh giải thích đã. Trước khi em mổ, anh với Lộc Lộ còn chưa thành người yêu, cô ta cũng không mang thai con của anh.”

 

Tôi lạnh lùng đáp: “Tôi không có hứng thú với chuyện của các người.”

 

Lộc Lộ cũng đi ra, nắm lấy tay Chu Việt: “A Việt, trước khi anh với Nhan Khê chia tay chúng ta cũng đã ngủ với nhau rồi, lần trước chưa mang thai nhưng hiện tại đã mang thai thật.”

 

Đáy mắt Chu Việt lóe lên một tia mất kiên nhẫn, hắn ta giãy ra khỏi tay Lộc Lộ: “Cô bớt dùng chiêu này với tôi, miệng đầy dối trá.”

 

Lộc Lộ bị cú hất mạnh của Chu Việt làm ngã ra đất. Cô ta ôm bụng, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, miệng cầu xin:

 

“Chu Việt, em đau bụng quá, gọi xe cứu thương giúp em...”

 

Nhưng Chu Việt lại đi thẳng mà chẳng thèm quay đầu lại.

 



 

Lộc Lộ sinh non.

 

Nhà cô ta bán nhà bán xe cũng không thể gom đủ tiền bồi thường, lại đi tìm bạn bè thân thích vay mượn.

 

Cuối cùng, cô ta còn chạy tới nhà Chu Việt đòi Chu Việt đưa 20 vạn cho cô ta, nói là tiền bồi thường sinh non với chia tay.

 

Ba tháng sau, phòng làm việc tiêu bản của tôi cũng được trùng tu xong, còn được khai trương một cách long trọng.

 

Ngoại trừ kinh doanh nhỏ lẻ, tôi còn khai thác con đường kinh doanh cao cấp.