Ả nhìn bóng lưng cô rời đi, mặt cứ tái mét ra, chưa hiểu chuyện gì, não đầy rối bời và rồi im lặng đi lên cất đồ. 1 lúc sau hai ông bà Triệu đi bộ về, ả khép nép đi xuống, nhỏ nhẹ:
- Con chào hai bác
Ông Triệu chưa chi đã ngứa mắt, nói móc:
- Ai đời lại đem chó dại về nhà bao giờ?
Nói rồi ông đi lên phòng tắm rửa. Bà Lam nhìn ả, an ủi:
- Thôi con cứ thư thả ngồi chơi, bọn ta lên phòng rồi chút xuống sau
Ngay lúc ấy ả nảy ra ý tưởng: hay là nấu đồ ăn sáng cho hai ông bà? Bây giờ ả phải tận dụng mọi cơ hội mình có được để ghi điểm, nhất là với ông Hải. Sau khi tấn công hai ông bà thành công, từ đó gây sức ép với Triệu Lâm thì mới có thể kéo anh lại về với ả. Mới suy nghĩ ảo tưởng như vậy, Ái Kỳ đã run sướng hết lên, chạy ngay vào bếp. Ả nấu 1 nồi phở, không biết có ngon hay không, chỉ biết ả chưa từng nấu ăn. Khi hai ông bà xuống, ả lê ̃ phép:
- Dạ hai bác vào ăn sáng ạ
Hai ông bà ngồi vào bàn, ả liền múc phở ra hai tô to, đưa cho hai người. Vì ả ghét hành, nên tô phở chỉ 1 màu lạt, trông chán ngán vô cùng. Bà Lam nói đỡ:
- Thôi không sao, thỉnh thoảng ăn một bữa không hành cũng coi như thay đổi khẩu vị, ông nhỉ?
Ông Hải thôi thì chiều theo ý vợ, lấy đũa rồi bắt đầu ăn. Nhấp ngụm nước phở, ông lập tức phun ngay ra rồi ho sặc sụa. Bà Lam hốt hoảng, vỗ lưng, nói:
- Ôi ông ơi, sao vậy?
Ông Hải ho sặc xong, chỉ tay vào mặt ả:
- Cô nấu cái gì đây? Đây là thức ăn cho người sao? Mặn như đổ cả lít nước Biển Đông vậy
Ả sốt sắng, làm gì đến mức ấy. Đưa thìa múc một ngụm nước phở, chưa nuốt tới họng ả đã trào ra, nhăn mặt lại. Anh Nhã quay về nhà, lấy tài liệu thì vô tình thấy vậy, hỏi:
- Có chuyện gì vậy hai bác?
Ông Hải quý cô, thấy cô như vị cứu tinh, nói:
- Con ơi con vào đây nấu hộ hai thân già này 1 bữa sáng đạm bạc cũng được, chứ không chắc ta chết mất
Cô đi lại, liếc nhìn ả đang đứng khép 1 bên, uống thử ngụm nước phở, nhăn mặt rồi nói:
- Con biết con bé Phách nấu ngon lắm. Sao mặn chát thế này?
Bà Lam nhỏ nhẹ giải thích:
- Sáng nay Ái Kỳ có bảo con Phách không cần chuẩn bị cho chúng ta, nó muốn nấu thử, chắc cũng chỉ vô tình...
Anh Nhã mỉm cười, nhìn ả rồi nhìn hai ông bà, nói:
- Hai người cứ ngồi nghỉ đó, con sẽ nấu
Nói rồi cô quấn tạp dề, hê hết tất cả đống xong chảo đồ ăn của ả chuẩn bị lúc sáng xuống chậu rửa bát, lau sạch bếp rồi nấu món mới. Dáng cô làm rất điêu luyện, tay đưa nấu thoăn thoắt. Đầu tiên cô đưa ra cho hai ông bà một bát ngũ cốc với chút sữa giàu dinh dưỡng. Tiếp theo cô làm nước ép cần tây, cực kì tốt cho sức khoẻ. Anh Nhã nói:
- Thưa hai bác, buổi sáng ăn tốt nhất là ngũ cốc hạt, sau khoảng 30 phút đến 1 tiếng thì uống nước ép, sẽ tốt cho sức khỏe của người cao tuổi mà vẫn đủ chất. Ngũ cốc con chọn mua là loại giàu dinh dưỡng, nước ép cần tây tốt nhưng chủ yếu con làm cho bác gái, giúp bác có làn da đẹp
Ông Hải tươi cười, bà Lam cũng vô cùng mắt lòng mát dạ. Cô quay ra ả, nói:
- Ái Kỳ, cô bê hai bát phở này đem bỏ đi, để bát vào chậu rồi rửa sạch xoong nồi, bắt đũa, úp gọn lên, lau sạch bếp luôn. Làm xong thì cũng uống 1 cốc nước ép đi, còn thừa 1 chút tôi để vào cốc nhỏ trong tủ lạnh.
Ả gằm mặt xuống, đứng chịu trận bị cô sai như vặt thịt, ả ở đây khác gì con hầu đâu chứ. Anh Nhã biết rõ, cô nói thêm:
- Con về lấy tài liệu, tiện thể vừa làm nước ép cà rốt cho con và anh Lâm xong rồi, giờ con đến công ty đây ạ.
Cả hai ông bà vui vẻ nhìn cô rời đi. Khi cô đang đi đến cồng, ả chạy xồng xộc ra, hét tên:
- Anh Nhã...
Cô biết ngay ả muốn gây chuyện đây, quay người lại, nhếch lông mày thách thức, nói:
- Còn chuyện gì?
Ả chạy lại, đứng trước mặt cô, hằm hằm lại, gằn từng chữ:
- Mày tưởng mày là ai? Hả?
Cô khinh bỉ nhìn ả, nói:
- Tôi chả tưởng mình là ai. Tôi chỉ biết mình, đã và đang là người yêu của Triệu Lâm. Nếu tính chuyện tương lai, chắc tôi sẽ là phu nhân Triệu gia phủ, nhỉ?
Dáng vẻ đắc thắng của cô khiến ả sôi máu, vung tay lên, Ái Kỳ muốn cho cô 1 cái bạt tai nhưng những chiêu nhỏ mọn này quá bình thường, cô cầm cổ tay ả, hất mạnh sang khiến ả ngã sõng soài ra nền đất cỏ. Ả la hét lên:
- Con kia, aaaaa. Mày dám đẩy tao à?
Cô chán nản nhìn ả, quay ra nhìn đồng hồ, rồi nói:
- Thôi tôi còn đi làm, Triệu Lâm chắc đang mong tôi lắm rồi
Ả không biết sao nữa, người dính bùn đất thật dơ bẩn. Như muốn trêu tức Ái Kỳ, cô quay lại, nói:
- À mà quên, tôi nghe nói những người không ăn hành sẽ bị cuộc đời nó hành lại đấy, Ái Kỳ