Khuôn mặt hồ hởi của ông Hải tắt hẳn, để cây golf xuống đất, ông nói:
- Bà thân với nó nhỉ? Không nhớ nó là loại người như nào sao?
Bà Lam biết chồng tức giận, cố gắng bênh đỡ ả vài câu:
- Thì giờ nó cũng thay đổi, tôi cũng từng thân với nó, nên...Mà giờ nó lại về đây, ở khách sạn mắc tiền, tôi đang định...
Không để cho bà nói hết, Triệu Hải ông biết ngay vợ mình đã xiêu lòng rồi. Tâm hướng Phật, nghe Đức Phật dạy nên bà có tấm lòng bao dung độ lượng, thương người vô cùng, nhưng lại không biết ý, dung túng cho kẻ đáng chết như ả. Ông ngắt lời:
- Bà định cho ả về ở đợ đây dăm ngày?
Bà khẽ gật đầu, Ông Hải vung tay loạn xạ, tức giận nói:
- Trời ơi, sao bà dại quá vậy? Nhận quà của nó là coi như cho nó vào cái nhà này 1 lần nữa rồi? Vậy còn Anh Nhã? Con bé sẽ thế nào?
Ngay lập tức ngoài cửa, tiếng Anh Nhã vọng vào:
- Con không sao đâu thưa hai bác
Hai ông bà nghe vậy, biết cô đã nghe thấy, có phần thấy bất công với cô. Anh Nhã cúi đầu, nói:
- Con chào bác trai bác gái
Ông Hải thở dài, nói:
- Con ngồi đi
Triệu Lâm đi sau, hằm hằm bước vào. Anh chắc chắn rất khó chịu với việc này. Cả hai ông bà ngồi xuống, Anh Nhã cũng kéo anh ngồi xuống theo, nhắc nhỏ:
- Lâm, tuyệt đối không thái độ với cha mẹ
Cô bắt đầu nói:
- Con thấy Ái Kỳ cũng rất tốt, hai bác cứ cho cô ấy về đây sống tạm
Bà Lam xấu hổ, nói:
- Anh Nhã, ta...
Cô ngồi nghiêm chỉnh, loại người thâm độc như Ái Kỳ thì cô còn lạ gì nữa. Một vị khuyết danh có câu: Hãy giữ bạn ở gần mình, kẻ thù thì gần hơn nữa. Đúng vậy, cô chính là đang kéo Ái Kỳ lại sát với cuộc sống của cô. Ý nghĩa của câu này, 1 là ta sẽ dễ quản lí kẻ thù, 2 là có thể chuyển từ thù thành bạn. Thật tâm đức. Nhưng không. Anh Nhã cô không phải loại ngu ngốc, cho ả ở đây, rồi xem ả hành động như nào, cô sẽ có những bước đi chắc và có thể khiến ả cúi đầu thu phục. Cô nói:
- Con mong một điều: nếu Ái Kỳ về ở tạm đây, con cũng muốn được gần Triệu Lâm, chăm sóc hai bác và Lâm thật chu đáo
Từ chu đáo được Anh Nhã nhấn mạnh. Ông Hải gật gù, quyết định:
- Có chí lí. Từ hôm nay, con dọn về đây, sống cùng chúng ta
Cô ngay lập tức quỳ xuống, cúi đầu cảm ơn đầy phép tắc. Ngay tối hôm đó, Anh Nhã đã về luôn.
Sáng hôm sau, hai ông bà Triệu đi tập thể dục. Triệu Lâm đến công ty trước do cô bảo. Phải đón Ái Kỳ đặt chân đến đây, cô mới đi làm. Ái Kỳ đúng 7 giờ, cánh cổng Triệu gia phủ mở ra, ả huênh hoang kéo vali bước vào. Cánh cổng đóng sầm lại, ả thư thái ngắm nhìn khung cảnh tươi mới nơi đây. Bước vào nhà, vì cần một cái nhìn tốt từ ông bà Triệu, ả ngay ngắn để gọn chiếc guốc 10 phân của mình. Bước vào nhà, ả nghênh ngang nói:
- Chào mừng Phu nhân của Triệu gia- Tô Ái Kỳ haha
Đang đứng tự mãn sảng khoái, mọi điều đó rơi vào tầm mắt của cô. Anh Nhã diện bộ đồ công sở nhẹ nhàng đi xuống từ cầu thang, nói:
- Đã ở đợ thì đừng ăn nói linh tinh, hàm hồ
Ái Kỳ bất ngờ, hoảng hốt nhìn cô:
- Anh...Anh Nhã...
Cô đi lại, đứng trước mặt ả:
- Ở nhà ngoan, để đây còn đi làm, Triệu Lâm đỡ thêm khinh ghét, không phụ lòng bà Lam giúp và đừng để ông Hải đuổi...
Nói rồi cô hất hàm rời đi 1 cách sang chảnh, để lại ả như con chó cụp đuôi ngu ngốc