Bán Tiên

Chương 210






Hai tay Tam động chủ vẫn còn trống không nâng lên, ngây ngẩn ngẩng đầu nhìn khu vực tan hành tro bụi bên trên, lại nhìn nhìn hai tay trống trơn, không biết nói gì.

Y dự định bắt lấy Vân Hề này để cạy miệng nàng hỏi ra vị trí của Tiểu Vân gian, kết quả sao chứ, cứ như vậy không còn rồi?

Mấy người ở xung quanh quan tài gần như đều có phần sững sờ, duy độc Liễu Phiêu Phiêu thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vân Hề là biết rõ nàng cùng Dữu Khánh tụ thành một nhóm, nếu như tà ma này rơi vào trong tay Thiên Lưu sơn, sau đó để cho Thiên Lưu sơn biết được nàng đang nói dối, vậy thì căn bản không phải nàng có thể chịu đựng.

Nàng cũng là tại trước khi chạy ra địa cung, nhìn thấy Vân Hề phụ thân Quỷ Thai có dị thường, cho rằng Vân Hề đã bị đè chết rồi, cho nên mới dám chỉ điểm khai quật.

Nào ngờ đào ra thì thấy Vân Hề vậy mà chưa chết, hơn nữa còn sống rất tốt, một khắc đó, trong lòng nàng là có phần hoảng loạn.

Bây giờ tốt rồi, cuối cùng đã kết thúc rồi.

Thùng thùng thùng, Bạch y thư sinh kia đột nhiên vươn tay cầm cây quạt gõ gõ lên quan tài đặt tại trên đài đá.

Mấy người nghe tiếng nhìn tới, không cần nói tới Liễu Phiêu Phiêu, kỳ thực ngay cả Hồng Đằng cũng không rõ Bạch y thư sinh này là người nào, nhưng đều có thể nhìn ra được vị này tại trước mặt Tam động chủ thì bình thản ung dung.

Lúc trước Hồng Đằng cũng có hỏi qua, nhưng mà Tam động chủ chỉ đáp lại một câu "Là bằng hữu của ta" rồi đuổi đi.

"Bên trong này còn nằm một cái." Bạch y thư sinh nhắc nhở Tam động chủ một câu.

Tam động chủ lập tức đi tới, đưa tay vuốt quan tài dò xét một trận, hừ một tiếng, "Vậy mà lại là chế tạo từ vàng ròng, nằm bên trong là ai, là Quan Phong Dương kia hay sao?"

Hồng Đằng đáp: "Hẳn là không phải, thi thể của Quan Phong Dương năm đó chúng ta từng nhìn thấy tại chủ mộ thất, đã trở thành một cái thây khô, bị người của Ty Nam phủ lật tìm đồ vật rơi xuống tại bên ngoài quan tài, còn là chúng ta tiện tay làm chuyện tốt đặt trở lại trong quan tài."

"Quan tài mà có thể khiến cho Vân Hề đến lúc hấp hối vẫn thủ bên cạnh, lẽ nào nói, còn có người nào còn quan trọng hơn cả Quan Phong Dương sao?" Tam động chủ có chút nghi hoặc, ngay lập tức phất tay ra hiệu, "Mở ra đi!"

Ở trước mặt y, đám người Hồng Đằng cũng chỉ có thể làm trợ thủ, đều tiến tới đưa tay tìm kiếm cách mở ra.

Cũng may không có phức tạp, chỉ là một cái quan tài kiểu cài vào nhau mà thôi, hai người một đầu một đuôi liền đem nắp quan tài khiêng mở được rồi.

Những người khác lập tức nhảy lên đài đá nhìn vào bên trong, quan sát, kết quả phát hiện bên trong có một cái lồng màn rèm vàng, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong màn nằm một người, trên người còn mặc áo giáp, bên ngoài thân mơ hồ có tà khí lượn lờ.

Ánh nắng xuyên qua khe hở lớp màn rèm vàng chiếu vào trong, khiến cho trên thân người bên trong xèo xèo bốc khói.

Tam động chủ lập tức phất tay nói: "Đậy lại, đậy lại, nhanh đậy lại, nhanh che chắn ánh nắng."

Liễu Phiêu Phiêu cùng vị đại Chưởng Mục kia khiêng nắp quan tài còn chưa có bỏ xuống, nghe vậy nhanh chóng khiêng đi tới, đem nắp che đậy trở lại trên quan tài.

Tam động chủ lại chỉ tới khu vực trong góc mà ánh nắng không chiếu đến, nói, "Khiêng sang bên kia đi."

Đã có Vân Hề làm vết xe đổ, mọi người đều hiểu biết ý của y.

Liễu Phiêu Phiêu cùng vị đại Chưởng Mục kia đành phải tiếp tục làm trợ thủ, liên thủ nâng toàn bộ quan tài lên, nhảy xuống đài đá, di chuyển đến khu vực bóng tối âm u rồi mới đặt xuống.

Sau đó, Tam động chủ đi tới nơi, đưa tay cầm tại một góc quan tài, tiện tay đem nắp quan lật tung đến dựa vào vách đá một bên, một thanh âm kanh canh vang lên.

Tấm màn vàng bên trong vẫn còn tại, giống như là mùng treo giường.

Không còn bị ánh mặt trời chiếu vào, lần này bên trong trái lại không còn vang tiếng xèo xèo bốc khói nữa rồi.

Tam động chủ cầm lấy tấm màn chỉ vàng, rẹt, trực tiếp khua tay xé rách ra, cũng không quản tới tấm màn vàng ròng lấp lóe sáng vang lanh canh kia, thuận tay liền ném tới nắp quan dựa ở vách đá.

Mọi người lập tức tiến sát tới trước quan tài, cùng nhau nhìn vào bên trong.

Bên trong nằm một gã nam tử khôi ngô mặc trang phục võ tướng, một thân áo giáp, khuôn mặt trông rất sống động, râu quai nón, màu da tái mét, hai cái răng nanh màu xanh thon nhọn rất bắt mắt, trên mười ngón hai tay thả dọc tự nhiên theo người cũng có móng tay dài màu xanh bén nhọn.

Vừa nhìn thấy trang phục người này, mọi người liền có thể liên tưởng đến là người nào, Tam động chủ hoài nghi hỏi: "Nếu như thây khô mà trước đây các ngươi nhìn thấy tại trong chủ mộ thất là Quan Phong Dương thì võ tướng này là ai? Các ngươi không cảm thấy đây mới càng giống như là Quan Phong Dương sao?"

Mọi người yên lặng gật đầu, đúng vậy, nhìn từ mức độ coi trọng của Vân Hề thì đây mới có thể là Quan Phong Dương.

Hồng Đằng nói: "Nhìn như thế quả thực khả nghi, năm đó Ty Nam phủ xâm nhập chủ mộ thất trước, đem di thể Quan Phong Dương làm cho rối loạn, mà Vân Hề kia nhưng vẫn không quản tới, có thể thấy bộ thây khô mà chúng ta nhìn thấy trước đây quả thực khả năng có vấn đề, có khả năng là thủ thuật che mắt. Khả năng đây mới là Quan Phong Dương chân chính."

Liễu Phiêu Phiêu ở một bên không có hé răng, trên thực tế nàng vừa nhìn thấy người trong quan tài này liền đoán được là Quan Phong Dương.

Lúc trước khi nàng chạy ra khỏi địa cung thì có nghe Vân Hề đối thoại với Dữu Khánh, Vân Hề nói rõ rõ ràng ràng, cái Vân Đồ gọi là chôn cùng Quan Phong Dương kia chỉ là mồi nhử, nghĩ cũng có thể nghĩ đến, Vân Hề rất không có khả năng đem mồi nhử đặt chung với di thể trượng phu của mình.

Nhưng mà trong lòng nàng có cơ sở cũng sẽ không nói ra.

Tam động chủ nhìn chằm chằm người trong quan tài, thẳng lắc đầu: "Cũng không biết đôi phu thê này đến tột cùng là nghĩ như thế nào, nữ thì biến thành tà ma, nam rõ ràng lại biến thành cương thi, đôi phu thê này ngay cả chết cũng không chịu chết cho yên ổn, đến cùng muốn làm gì?"

Bạch y thư sinh giọng điệu bình thản: "Không quản Vân Hề kia biến thành thứ gì, nhưng quả thực đã dùng phương thức nào đó sống qua mấy nghìn năm. Nếu thây khô lúc trước có thể là giả Quan Phong Dương, như vậy thì có thể giải thích cho hành động lần này của Ty Nam phủ rồi, Ty Nam phủ hẳn đã biết rõ Quan Phong Dương tìm thấy trước kia là giả, lần này là xông tới vì di thể thật."

Ánh mắt hắn dừng tại trên di thể bên trong quan tài, "Nói cách khác, vật chôn cùng thực sự có khả năng lớn nhất là tại bên cạnh di thể chân chính."

"Vân Đồ!" Tam động chủ buột miệng nói ra, con mắt chớp sáng, lúc này cúi người tựa tại bên mép quan tài, đưa tay trước tiên đặt ở trên thi thể tra xét một chút, sau khi đã xác định là vật chết không có phản ứng, lúc này mới bắt đầu tại trên thi thể lật tìm khắp nơi.

Đang lật lật, y đột nhiên nhận thấy được có chút không thích hợp, tà khí nhàn nhạt trên thi thể tựa hồ ngừng tỏa ra, không chỉ ngừng lại, tựa hồ còn đang co rút trở về, đang hấp thu nội liễm.

Người ở một bên quan sát cũng phát hiện ra, đang lúc còn kinh nghi, chợt thấy thi thể đột nhiên mở ra hai mắt, một đôi con ngươi đỏ tươi nổi bật đến dọa người, có cảm giác như máu chảy đầm đìa, nhìn nhiều vào đôi mắt đó có thể khiến người như gặp ác mộng, tà khí lẫm liệt.

"Cẩn thận!"

Trừ mấy người Bạch y thư sinh ra, cơ hồ đồng thời phát ra tiếng kinh hô.

Tam động chủ cũng vụt nghiêng đầu nhìn tới, nhìn thấy đôi mắt của thi thể thì kinh hãi, vụt dựng người lên.

Tay của cương thi kia đột nhiên chuyển động.

Phốc! Trảo ảnh sắc bén như đao, đã một chưởng cắt vào trong vị trí trái tim của Tam động chủ.

Ngay cả với thực lực của Thiên Lưu sơn tam gia cũng bị trúng chiếu, có thể nghĩ mà biết tốc độ xuất thủ của cương thi kia cực nhanh cỡ nào.

Tình cảnh này khiến mọi người cực kỳ hoảng sợ.

Tam động chủ mặc dù trở tay không kịp, bị chậm một chút, nhưng vẫn là chụp được cổ tay cương thi kia, không để cho cái thủ trảo đó tại trong lồng ngực mình làm loạn, đồng thời một tay kia thì nắm lấy một cái thủ trảo khác của cương thi đang cắm tới.

Cương thi đang nằm ở bên trong bỗng nhiên dựng người lên.

Cũng không biết là bởi Tam động chủ đứng dậy kéo cương thi đứng lên, hay là Tam động chủ bị cương thi đẩy bay lên.

Một người một thi bắn bay lên.

Tà khí đen đỏ đan xen trên thân Cương thi trong nháy mắt đậm đặc lại, như phong vân lượn lờ, tuôn trào về hướng đối phương, miệng lớn há ra giơ răng nanh cắn tới, cuồng bạo vô cùng.

Tam động chủ nắm chặt lấy hai tay đối phương, cương thi cũng vô pháp cắn được y, một thân tu vi cũng ngăn cản tà khí nồng nặng xung kích đến.

Song phương dây dưa cùng một chỗ, song song rơi tại dưới ánh nắng.

"Ôi. . ."

Mặt trời chói chang vừa chiếu vào, tà khí trên thân cương thi lập tức bị áp chế, trên thân bị ánh nắng thiêu đốt xèo xèo bốc khói, ngửa mặt lên trời gầm một tiếng giận dữ, rõ ràng đau đớn vô cùng, vùng vẫy muốn tránh thoát rời đi.

Nhưng Tam động chủ rõ ràng tức giận, chết sống không chịu thả nó trốn đến bóng râm.

Ở một bên, Bạch y thư sinh chợt đạm mạc nhắc nhở một tiếng, "Trên người nó còn chưa có lục soát rõ ràng."

Được nghe lời ấy, Tam động chủ lập tức buông tay đẩy cương thi ra.

Cương thi kia vừa thoát thân liền cấp tốc lắc mình trốn vào chỗ bóng râm, co đầu rút cổ tại một góc, giống như dã cẩu bị thương, trầm thấp thở hổn hển, tà khí trên thân lại dần dần nồng đậm trở lại.

Nó không dám tiếp tục xông tới người trong ánh nắng, đôi mắt đỏ đậm như tà ma đột nhiên nhìn chăm chú về phía đám người đứng dưới bóng râm.

Bạch y thư sinh bình thản ung dung phe phẩy cây quạt nhìn nó.

Tà khí tuôn trào ra, cương thi đột nhiên vọt tới nhanh như mị ảnh(bóng ma).

Đám người Hồng Đằng kinh hãi, thứ mà có thể khiến cho Tam gia Thiên Lưu sơn chịu thiệt, bọn họ chỉ sợ vị tất có thể ngăn cản được.

Nào ngờ phong cách đột nhiên biến đổi, cương thi đang vọt tới như mị ảnh đột nhiên bất động.

Chiết phiến trong tay Bạch y thư sinh không biết đã khép lại từ lúc nào, đùa giỡn ở trong tay, một đầu cây quạt nhìn rất nhẹ nhàng điểm tại đầu vai cương thi.

Chỉ một cú điểm nhẹ như vậy liền khiến cho Cương thi đang vọt tới với xu thế ngàn quân phải dừng lại, cố định đến mức cương thi kia ngay cả móng vuốt cũng không thể nhúc nhích chút nào, tà khí bao phủ tại quanh thân nó cũng ngưng tụ lại không còn gợn sóng.

Cây quạt hơi ép xuống, cương thi kia liền phù phù quỳ gối trước mặt Bạch y thư sinh.

Đám người Hồng Đằng nghẹn họng nhìn trân trối.

"Sinh tiền cũng xem như là nhân vật thiết huyết, thời điểm không nên lưu, nên đi thì đi, hà tất không thoải mái như vậy, đem bản thân biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, tội gì vậy chứ. Nói đi, nói ra ta cho ngươi một cái thể diện, Vân Đồ ở đâu?" Thư sinh từ trên cao nhìn xuống, chất vấn cương thi kia.

Nhưng mà Cương thi hơi được nhẹ nhõm chút thì chỉ gào rống "Ôi ôi" như dã thú, giãy giụa muốn cắn, nhìn không ra chút phản ứng nào như một người bình thường.

Thư sinh ngưng mắt nhìn một hồi, một tay đặt ở trên trán nó để điều tra, sau khi buông tay thì dần dần nhíu trán, "Còn cho rằng ngươi bình htường như Vân Hề, thì ra thực sự là một cái xác không hồn đã mất đi linh trí."

Cây quạt trong tay hắn cũng thu trở về, lại vung vẫy xòe ra, xoay người phe phẩy cây quạt nói với đám người Hồng Đằng: "Đem nó từ đầu đến chân lột sạch sẽ, lục soát tỉ mỉ một lần."

Đám người Hồng Đằng còn chưa kịp đáp lời, nhìn thấy Cương thi lại nhào lên, muốn tập kích thư sinh liền trừng lớn hai mắt kinh hô.

Bọn họ còn chưa kịp thốt ra hai chữ "Cẩn thận", thư sinh ngay cả đầu cũng không quay lại, chiết phiến trong tay đã phẩy về phía sau.

Không thấy gió nổi, đám người Hồng Đằng lại cảm giác không khí tại đây bị cây quạt kia vung lên làm cho trống không rồi, tựa hồ ngay cả không khí trong phổi cũng bị một cây quạt kia ép cho mất sạch không còn rồi.

Cương thi giống như lưu tinh bay ngược ra ngoài.

Bùm!

Mặt đất tung lên bụi mù, vách động nứt nẻ như mạng nhện, chỉ thấy lỗ động, không thấy người, cương thi giống như tảng đá nện vào trong đậu hủ vậy.

Thư sinh mắt lạnh nghiêng liếc, quay đầu nhìn lại, chợt cách không một trảo chộp tới, thân ảnh cương thi lại từ bên trong động bị lôi ra, trong nháy mắt đã đến trước mặt thư sinh, rồi giống như một bãi bùn nhão ngã xuống dưới chân hắn, không chút động đậy.

Đám người Hồng Đằng mặt đầy kinh hãi nhìn thư sinh, nếu không phải biết rõ vị Đại thánh kia là Bán yêu quái thì thật sự sẽ hoài nghi chính là vị này rồi.