Bán Tiên

Chương 209






Thiết Diệu Thanh nghe hỏi thì ngẩn ra, hỏi ngược lại: "Ý của ngươi là A Sĩ Hành vì giúp chúng ta mới phá đổ Giám Nguyên trai sao?"

Tôn Bình nháy nháy mắt, "Có phải là bởi vì nguyên nhân này hay không?"

Thiết Diệu Thanh hoài nghi: "Là như vậy sao? Hắn không có nói qua việc này."

Tôn Bình bĩu môi, "Hắn đột nhiên đưa cho ngươi hai trăm vạn, đó cũng không phải là món tiền nhỏ, trước đó không phải cũng là không có để lộ ra."

Lời này vừa nói ra, Thiết Diệu Thanh không biết có phải hay không bởi mình suy nghĩ nhiều, cảm giác như câu nói của đối phương có chứa hàm ý khác, vô ý thức nghĩ đến một màn ám muội tại trong căn phòng của mình ngày đó, ánh mắt có phần hơi hơi thoáng hiện nét chột dạ, nghiêm trang nói: "Bình nương, là mượn, đã nói rõ mượn của người ta thì chính là mượn của người ta, sẽ phải trả lại."

Tôn Bình: "Ừ, đúng vậy, là mượn."

Thiết Diệu Thanh im lặng, kì thực có phần thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tôn Bình đợi một chút, lại nhắc nhở: "Tiểu thư, ngươi không phải có nói, nếu như vị Thám Hoa lang kia thật sự nguyện ý giúp ngươi thì nói không chừng chúng ta thật sự có cơ hội mở lại cửa hàng. À không, nếu hắn có thể giải quyết được vấn đề Tần Quyết, ngươi liền không cần tái co mình tại trong lòng đất này nữa rồi, liền có thể sống một cuộc sống bình thường rồi."

Thiết Diệu Thanh than thở: "Ngươi nói nghe dễ dàng, sự tình nhưng không dễ dàng như vậy, hắn tuổi còn trẻ..." Lắc đầu.

Tôn Bình: "Vậy thì không nhất định a. Hắn tuy rằng trẻ tuổi, nhưng năng lực là không thể chê, không nói tới là đại tài tử, khi tại Cổ Trủng Hoang Địa, chúng ta cũng đều đã nhìn thấy được năng lực của hắn rồi.

Còn có hiện tại, Giám Nguyên trai cũng bị hắn phá đổ rồi, đây chính là chuyện mà trước đó chúng ta nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bản lĩnh thì vị kia khẳng định là có, chỉ xem hắn có nguyện ý tận lực hay không. Nếu như hắn nguyện ý hỗ trợ, tiểu thư sẽ không cần tiếp tục một mực ủy khuất tại nơi này nữa. Nếu là lại có thể báo được mối thù của Đông gia, vậy thì tâm nguyện của tiểu thư cũng xem như triệt để được kết thúc, coi như đã có thể cho Đông gia một cái công đạo, cũng có thể bắt đầu lại lần nữa rồi."

Thiết Diệu Thanh: "Dù cho hắn có thể làm được, đó cũng không phải là việc nhỏ, hắn dựa vào cái gì để giúp chúng ta?"

Tôn Bình ấp úng: "Vậy thì ta không biết rồi, phải do tiểu thư quyết định."

Sau đó hai người rơi vào trầm mặc.

Hai người ở tại nơi này chi tiêu quả thực không nhỏ, bởi vì địa lợi và hoàn cảnh mà quyết định.

Thế nhưng là không có cách nào, hai người không thể cứ như vậy rời đi, tin tức mấy người Chu Thượng Bưu đến nay vẫn hoàn toàn không có, không quản còn có thể trở về không thể, hai người đều không thể rời đi.

Phiền toái nhất chính là không còn có thân phận U Giác Phụ thương nhân che chở, phía bên Tần Quyết vẫn luôn nhìn chằm chằm, nếu không có biện pháp tuyệt đối an toàn thì hai người cũng không dám rời khỏi nơi đây, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Cũng may vẫn còn có chút tiền mặt sau khi bán chút tài sản cuối cùng của Diệu Thanh Đường, lại thêm Dữu Khánh đưa cho một khoản tiền lớn kia, đủ để cho trong tay hai người dư dả rất lâu.

Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài.

Một lúc lâu sau, Tôn Bình buông tiếng thở dài, "Cũng không biết vị Thám Hoa lang kia bây giờ đi đâu rồi." Dứt lời liền đứng dậy đi ra ngoài, trở về gian phòng của mình.

Thiết Diệu Thanh nhìn cửa phòng đóng lại, tĩnh tọa một trận, đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, mở hộp trang sức của mình ra, từ trong tầng thấp nhất lấy ra một tờ giấy, mở ra xem, chữ viết bên trên chính là Dữu Khánh lúc đó lưu lại cho nàng.

"Nhân Gian Hảo... Ngoảnh nhìn nhân gian rượu thức ăn hảo, lưu luyến là Nhân hảo..."

Cầm bức chữ viết lẩm bẩm tự đọc cho mình nghe, dần chìm vào trong ý cảnh hai gò má có mấy phần ửng đỏ lên, lại giống như nói mớ mà thì thầm: "Thật sự là vì ta mà phá đổ Giám Nguyên trai sao?"

----- bachngocsach ------

Ở bên ngoài, trong một tòa tiểu đình viện ở chếch đối diện, Tần Quyết mặt trầm như nước ngồi ở trong đình, chính y cũng không biết mình sẽ cùng Thiết Diệu Thanh dây dưa tới khi nào.

Vốn là, y còn có thể từ từ mưu đồ.

Biện pháp ổn thỏa nhất cũng là từ từ mà làm. Lúc trước thân phận của Thiết Diệu Thanh dù sao cũng tại trong hàng ngũ được U Nhai che chở, mạnh bạo cũng không dám để cho U Nhai biết rõ.

Nhưng tại hành trình Cổ Trủng Hoang Địa, Trình Sơn Bình bại lộ, bộc lộ ra việc y mưu hại Nhan Hứa, cũng may Trình Sơn Bình đã chết, chết không có đối chứng.

Chỉ là từ đó về sau, y liền biết, kế hoạch đợi cho Nhan Hứa chết đi rồi lại làm xúc động tâm hồn Thiết Diệu Thanh là đã không thể tiếp tục tiến hành rồi, dù cho Thiết Diệu Thanh có tâm tình đó thì cũng sợ người khác đâm sau lưng, nàng không có năng lực để báo thù thì cũng thôi, làm sao có khả năng tới với một nam nhân đã sát hại trượng phu của nàng?

Vì vậy thủ đoạn của y đột nhiên trở nên kịch liệt, hiện tại hay rồi, Giám Nguyên trai và Diệu Thanh Đường đều không còn nữa.

"A Sĩ Hành! Sự việc Cổ Trủng Hoang Địa chính là bị phá hủy ở trên tay hắn, thiệt thòi lúc trước ta còn lo lắng hắn sẽ lại làm hỏng chuyện tốt của ta, còn cực kỳ khách khí với hắn, kết quả là vô nghĩa, lại bị hắn phá hoại rồi. Liễu Phiêu Phiêu làm sao sẽ biết thân phận ba người bọn hắn? Khẳng định là chính bọn hắn nói ra."

Sau một phen tiết cơn phẫn hận, Tần Quyết nói với Thôi Du ở một bên: "Nghĩ biện pháp xác nhận xem hắn có chết hay không, nghĩ biện pháp tìm được hắn, khoản nợ này phải tính sổ với hắn."

Thôi Du nhắc nhở: "Cũng có khả năng là bọn hắn bị Liễu Phiêu Phiêu bắt, bất đắc dĩ mới nói ra. Huống hồ ngài cũng từng có nói, phía sau hắn còn có một ít bối cảnh thế lực, e rằng phải cẩn thận một chút mới tốt."

Tần Quyết: "Tình huống cổ mộ sụp đổ ngươi cũng đã nhìn thấy, hắn vậy mà còn có thể sống sót, đều này nói rõ điều gì? Nói rõ lúc trước chúng ta có thể đã suy đoán đúng, hắn có khả năng nắm giữ tình huống gì đó nên mới có thể tại trong cổ mộ tránh thoát được một kiếp. Vậy, mục đích hắn đi cổ mộ lần này, ngươi nói có đạt được hay không?"

Thôi Du bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Đúng, việc này quả thực rất trọng yếu, phải nghĩ biện pháp xác minh mới được!"

----- bachngocsach ------

Chân trời hơi hơi sáng lên.

Thời khắc vốn nên là yên tĩnh, rừng núi vốn nên yên tĩnh, động tĩnh y nguyên tại oanh oanh liệt liệt.

Hơn vạn Yêu tu, ngày đêm không ngừng tham dự đào móc.

Nửa tháng, chỉ chớp mắt liền trôi qua, trong lòng đất đã đào ra một cái hố sâu diện tích rất lớn.

Không ít thi thể huyết nhục mơ hồ, hoặc là thi thể đã biến thành thịt vụn, tại trong mấy ngày qua lần lượt được tìm thấy.

Liễu Phiêu Phiêu cũng gần như là ngày đêm không ngừng thủ tại chỗ này, muốn biết còn có người nào sống sót hay không.

Xuất hiện lượng lớn bộ xương màu đen sẫm gần như đã vỡ nát, khiến cho nàng chú ý.

Sau đó, lại xuất hiện miệng của một cái hầm ngầm, một đám Yêu tu rất nhanh dọn dẹp xung quanh, phát hiện một khối lông tơ bị dịch nhầy bao bọc.

"Đây là thứ gì?" Có Yêu tu đụng vào cầm lấy đồ vật.

Liễu Phiêu Phiêu hô to, "Cẩn thận!"

Vừa mới nói xong, Quỷ Thai giống như mao hầu tử đã nhảy ra, nhào tới muốn cắn Yêu tu kia, kết quả bị một quyền đánh bay.

Hiện trường giống như một tổ ong vò vẽ bị đâm chọc, vô số Quỷ Thai giống như thủy triều tuôn ra, nhào về bốn phương tám hướng, trông thấy vật còn sống liền tấn công.

Trong đó còn xen lẫn Khôi Sĩ có cầm vũ khí lao ra chém giết.

Cũng may Yêu tu đủ nhiều, lúc này triển khai phản kích, lại thêm thực lực mạnh hơn xa Quỷ Thai và Khôi Sĩ, gần như là tàn sát nghiêng về một phía.

Động tĩnh nơi đây đã kinh động khiến Tam động chủ Thiên Lưu sơn và đám người Hồng Đằng khẩn cấp chạy tới.

Liễu Phiêu Phiêu phát hiện bên cạnh Tam động chủ xuất hiện một người xa lạ, một bạch y thư sinh tay cầm chiết phiến, cũng không biết là người nào, ở tại bên cạnh Tam động chủ nhưng dáng vẻ vẫn là bình tĩnh tự nhiên.

Khi mặt trời lên cao ngất thì một trận diệt trừ mới xem như kết thúc, thi thể nằm la liệt khắp nơi, khắp nơi là thi thể của Quỷ Thai và Khôi Sĩ, khắp nơi là thi thể phủ dịch nhầy.

Đợi cho ánh nắng bắt đầu chiếu xuống hố sâu thì những thi thể Quỷ Thai và Khôi Sĩ bị ánh nắng chiếu đến đều vang lên âm thanh bị đốt cháy xèo xèo, bốc khói lên, tan rã dưới ánh mặt trời, tan rã đến lúc không còn thấy chút vết tích nào.

Kỳ quan như thế, mọi người quan sát một lúc lâu, Tam động chủ chỉ vào miệng động có tà vật chui ra kia, quát lớn: "Tiếp tục đào, móc nó ra!"

Một đám Yêu tu lập tức xông tới, vung búa tạ lên bùm bùm bùm một trận cuồng đập.

Theo miệng động được mở rộng, phát hiện phía dưới là một cái cấu trúc không gian hình kim tự tháp thật lớn, miệng động tại vị trí đỉnh tháp, phía dưới giống như vực sâu.

Ầm ầm!

Một tảng đá lớn trên mặt đất bị búa tạ nện sụp xuống, ánh nắng theo lỗ hổng chiếu vào vực sâu.

"A..." Bên trong vực sâu truyền đến một tràng âm thanh kêu rên đau đớn.

Không ít Yêu tu lập tức chạy tới miệng lỗ quan sát phía dưới, nương theo ánh sáng cuối cùng nhìn thấy rõ tình hình phía dưới.

Tại trong vực sâu có một quả cầu thịt thật lớn giống như núi được bao bọc đan xen thứ gì giống như dây leo, tà khí dày đặc, vị trí bị ánh nắng rọi sáng đến cũng đang xèo xèo bốc khói, tựa hồ bị ánh nắng chiếu khiến cho co nhỏ lại, thu nhỏ đến lúc tránh khỏi chùm ánh nắng kia.

"Đây là Vân Hề biến thành tà ma kia sao?" Tam động chủ hỏi Liễu Phiêu Phiêu ở bên cạnh.

Liễu Phiêu Phiêu đáp: "Chưa nhìn thấy qua dáng vẻ nàng ta cuộn mình thành quả cầu, nhưng hẳn chính là vậy."

"Sợ ánh nắng?" Tam động chủ thì thầm một tiếng, nhìn nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, lúc này chỉ vào vị trí miệng lỗ che chắn ánh nắng, "Mở ra, triệt để khiến cho nó trông thấy ánh nắng."

Một đám Yêu tu lập tức xông lên động thủ, một trận cuồng nện loạn đập, miệng lỗ bị sụp đổ rất nhanh, lại thêm mặt trời dần dần lên cao.

Ánh nắng xuyên qua bụi bặm chiếu rọi xuống, động tĩnh xèo xèo bốc khói ở phía dưới càng mãnh liệt.

"A..."

Giọng của một nữ nhân tại trong vực sâu thảm thiết đau đớn kêu rên duy trì liên tục không ngừng, âm thanh thê thảm đó khiến người nghe rợn tóc gáy.

Búa tạ đập núi vẫn còn đang tiếp tục, phía dưới xèo xèo toát ra khói đặc, nồng đậm đến mức tựa hồ muốn che chắn lại ánh nắng.

Khi mặt trời dần dần treo thẳng trên đỉnh đầu mọi người thì khói đặc cháy tan thành tro bụi trong vực sâu mới phai nhạt.

Tiếng kêu thảm thiết cũng dần dần không còn nữa.

Một đồ vật ánh vàng rực rỡ xuất hiện tại trong vực sâu, xuất hiện dưới ánh mặt trời.

Là một cái quan tài kim sắc.

Tại trên quan tài, nằm một nữ tử trần truồng, tóc tai bù xù cuộn thân thể nằm nghiêng.

Tại phía sau lưng nàng còn có một đồ vật kiểu như xúc tu bạch tuộc bám vào, tại ánh nắng chiếu rọi xuống mà xèo xèo bốc lên khói đen, đang chậm rãi thu nhỏ lại, sau cùng biến mất tại phía sau lưng nàng ta, giống như hình xăm.

Tay nữ tử nhẹ nhàng vuốt ve kim sắc quan tài, hình như có phần hữu khí vô lực.

Tam động chủ chợt lắc mình một cái bay xuống, Hồng Đằng và đám người Liễu Phiêu Phiêu lập tức cùng hạ xuống theo, rơi tại bên cạnh kim sắc quan tài kia.

"Ngươi chính là Vân Hề?" Tam động chủ hỏi.

Liễu Phiêu Phiêu nhận biết, gật đầu nói: "Chính là nàng."

Tay Vân Hề vỗ về kim sắc quan tài, giống như là đang vuốt ve tình nhân, vẻ mặt lưu luyến si mê, thì thào tự nói, giống như đang nói chuyện với quan tài, "Muốn để cho bọn họ cho rằng ta đã chết rồi, kết quả vẫn là không thể tránh thoát, ta không thể tiếp tục cùng ngươi nữa rồi."

Dứt lời, trên mặt trên lộ ra tiếu ý, nét tươi cười dần dần trở nên gượng ép, là loại cảm giác không thể chịu đựng được.

Nàng dốc sức cuộn mình đứng lên, thân thể kịch liệt rung động.

"A..." Âm thanh đau đờn cực kỳ kiềm chế phát ra từ trong cổ họng nàng ta.

Dưới ánh nắng, trên người nàng ta đột nhiên toát ra khói trắng, cả người tựa hồ trong nháy mắt bị ánh nắng chiếu trong suốt.

Tam động chủ kinh hãi, lắc mình tới, hai tay ôm lấy, y nhận thức được vần đề là từ ánh nắng, muốn đem Vân Hề ôm đi tránh khỏi ánh nắng.

Người là ôm rời đi rồi, nhưng còn chưa chạy đến chỗ bóng râm thì nhân ảnh gần như trong suốt trên tay đột nhiên tan rã, nhẹ nhàng tung bay như bông, bốc lên trong không trung tan rã thành tro bụi, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh.