***
"Đội trưởng Lộ, làn sóng zombie này nhiều dị thường!" Cậu nhân viên bên cạnh lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc đuổi theo nói, biểu cảm kinh ngạc.
打散工: làm cv thời vụ / lao động phổ thông, ở đây ý là một nhân viên thông thường trong căn cứ, không giữ chức vụ gì đặc biệt (ai có từ nào hay hơn thì chỉ mình với nhé)
Trước kia cậu cũng đã cùng Lộ Lãm ra ngoài làm nhiệm vụ mấy lần, nhưng cũng chưa từng gặp nhiều zombie như lúc này, mà những zombie này đều là zombie cấp một, đối phó cũng không khó khăn, chỉ là số lượng quá nhiều, thỉnh thoảng sẽ có người bị thương.
"Đệt con mẹ nó, không biết còn tưởng đâu chọc vào ổ quái vật, cũng quá xui xẻo rồi đi." Nhổ một ngụm nước bọt, Lộ Lãm kéo nòng súng, quay về sau rống lên một câu: "Tất cả mẹ nó đang làm cái gì đây! Hò hét ầm ĩ chính là muốn chết đúng không, Nguyễn Mục mới đi mấy phút các người đã loạn thành như này, vậy nếu y không trở lại có phải các người cũng không cần sống nữa đúng không!"
"Trước tiên hãy ẩn nấp kỹ! Những con zombie này không giống như nhằm vào chúng ta!" Không biết là ai gào to một câu, Lộ Lãm quay đầu nhìn thoáng qua, là một người đàn ông mặc trang phục bảo hộ màu đen.
Trang phục bảo hộ kia hơi khác với loại bình thường bọn họ mặc, là người của Bộ phận vũ khí.
Thanh niên chen lấn giữa đám đông đang xô xát, mặc dù đã gia tăng âm lượng, nhưng vẫn bị người ta phớt lờ và đẩy sang một bên, kính mắt còn bị xô lệch, đành phải bất đắc dĩ đưa tay chỉnh cho thẳng.
Có lẽ vì cảm thấy sẽ không có ai nghe mình, chàng trai thở dài một cái, cam chịu, cầm súng lên, tiếp tục bắn về phía đám zombie đang lao tới.
Căn cứ có tổng gần hai trăm người lên đường, đều là người có ý thức sinh tồn cơ bản, nhưng lại có chút máu mặt, làm sao có thể cứ thế làm theo mệnh lệnh của người khác?
Lộ Lãm làm việc ở cục cảnh sát nên giọng nói đặc biệt lớn, anh gầm lên một tiếng: "Dừng lại hết cho ông!"
Một tiếng này của anh vang xa, làm cho người ta chấn động một phen, mấy người nhát gan đã để súng xuống rút lui đến vị trí an toàn. Cũng có mấy người không phục hét lên: "Không có Mục ca, anh nghĩ anh là cái thá gì? Tại sao bọn tôi phải nghe lời anh!"
"Đúng đó! Không thấy có rất nhiều quái vật sao!? Mà còn bảo chúng tôi dừng lại, anh muốn chúng tôi chết đúng không!"
"Được, không nghe lời tôi? Vậy được, vậy các người tự mình xông lên, còn ai tin Lộ Lãm tôi thì đi theo tôi, trở lại trong xe!"
Đám người xôn xao, mọi người đều chưa từng thấy cảnh tượng này, ai biết nên theo ai mới đúng, trong lúc nhất thời đều rơi vào do dự.
Lộ Lãm không ngại phiền lấy ra thẻ cảnh sát của mình, giơ lên: "Tôi là cảnh sát, nhất định sẽ không bao giờ quên bảo vệ nhân dân, mặc kệ tình hình hiện tại có như thế nào, tôi đều sẽ đặt người dân lên hàng đầu. Đương nhiên mọi người cũng có thể lựa chọn không tin tưởng tôi, đây là sự lựa chọn của mọi người."
Giọng nói của anh không kiêu ngạo cũng không tự ti, bình thản truyền đến tai mọi người, khiến đám đông ồn ào dần dần yên tĩnh lại.
Không còn nhiều thời gian để họ lựa chọn. Đối với vô số người khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn mà nói, những lời nói quen thuộc lại thân thiết như vậy đã khiến họ đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Xử lý xong đám zombie đang vây quanh mình, Lộ Lãm cấp tốc lên xe, không quên kéo theo người thanh niên kia lên cùng.
Thành viên trong đội lục tục lên xe, trên xe ngăn cách hơi thở, những con zombie kia hoàn toàn mất dấu con người, lang thang không mục đích ở đó một hồi, sau đó bắt đầu lần lượt từng đám một kép nhau đi về một hướng khác.
Trong xe có thể chứa được bốn người, Lộ Lãm dẫn theo "tiểu tuỳ tùng" mình mang tới, còn có người thanh niên kia ở chung một chỗ, thanh niên cảm kích nhìn anh một cái, Lộ Lãm vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Cũng khá thông minh, trước kia làm gì?"
Thanh niên có chút ngượng ngùng, tựa hồ hiếm khi tiếp xúc gần với người khác như vậy, không khỏi đẩy nhẹ mắt kính, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn: "Giáo viên toán học, dạy cấp ba, hiện tại đang phụ trách thống kê số lượng ở Bộ phận vũ khí."
Lộ Lãm nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng, anh rất coi trọng những người trẻ có văn hóa, thấy thanh niên hiền lành, cao ráo, dáng người thẳng tắp, thanh âm cũng dễ nghe, không tự chủ nhiệt tình hơn một chút: "Vậy cậu đoán xem tôi làm cái gì?"
Thanh niên: ............"
"Đội trưởng Lộ, không phải vừa rồi anh mới nói anh là cảnh sát sao......" Tiểu tùy tùng bên cạnh lau mồ hôi nói.
"Khụ khụ...... Ha ha ha đùa cậu chơi thôi! Yên tâm đi chàng trai trẻ, đi theo ca ca đi, ca cam đoan cho cậu an toàn trở lại căn cứ." Lộ Lãm tự tin vỗ vỗ lồng ngực, lại nhận được một nụ cười khiêm tốn từ người thanh niên.
"Vậy cảm ơn đội trưởng Lộ."
Thật là một người có văn hoá, nói chuyện nho nhã. Lộ Lãm cảm khái, càng nhịn không được bắt đầu khoe khoang kinh nghiệm từng trải trước kia của mình ở cục cảnh sát.
Chiếc xe màu đen đuổi theo phương hướng của làn sóng zombie, Lộ Lãm không có ý định chờ Nguyễn Mục, nhóc này mạng lớn, không cần thiết phải tốn thời gian chờ đợi y, để đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm và cứu hộ những người sống sót trước khi trời tối, họ chỉ có thể lên đường càng sớm càng tốt.
Zombie sẽ chỉ tập trung ở những nơi có nhiều người, mũi của bọn chúng còn thính hơn chó, chỉ cần đi theo, theo dõi chúng từ xa, thì nhất định có thể tìm thấy những người may mắn còn sống sót.
——
.
Hồ Trụ thân thể cứng đờ sắp không động đậy được nữa, tâm trí hắn chìm chìm nổi nổi, chỉ cảm thấy có cái gì đó rất nóng nhấp nhô trong miệng, vô cùng ấm áp.
Hắn run rẩy hé ra nửa con mắt, khóe mắt ướt át, còn tưởng rằng mình sẽ lại giống như kiếp trước, bị người ta bỏ rơi, bị zombie ăn thịt, cuối cùng chết không toàn thây.
Kết quả lại nhìn thấy gương mặt được đấng sáng thế ưu ái kia cứ thế dán vào hắn, đôi mắt màu xám không hề chớp nhìn chằm chằm hắn, như thể vẫn luôn một mực chờ đợi hắn tỉnh lại, chờ đợi khoảnh khắc được nhìn thẳng vào hắn này.
Hồ Trụ chóp mũi chua xót, hắn không biết cái này có tính là may mắn của mình hay không, thế mà có thể trước khi chết được nhìn đại lão một chút.
Có nên nói không nhỉ, mẹ nó đẹp trai quá.
Mái tóc màu xám bạc dường như cũng mang tới một chút nhiệt độ, dán vào khuôn mặt lạnh buốt của hắn, Hồ Trụ khó khăn mở to miệng, muốn nói chuyện, nhưng chỉ phát ra được một chút âm thanh ú ớ không rõ.
Hắn ngây ngốc, có chút không biết phải làm sao nhìn Nguyễn Mục, ông trời ơi, tôi là đã biến thành zombie rồi sao? Thôi xong, vì sao hắn không thể nói được? A a a!!!
Bỗng nhiên cảm giác cánh môi ngứa ngáy đến kịch liệt, hắn gắng gượng cử động cái lưỡi cứng ngắc của mình, thế nhưng lại liếm đến hai cái răng nanh.
Hồ Trụ triệt để chết lặng.
Thật sự muốn hắn trơ mắt nhìn bản thân hoàn toàn mất đi lí trí hay sao?
Đại lão vì cái gì còn muốn chờ đợi bên cạnh mình, y đã trâu bò đến nỗi không sợ zombie sao?
Ca...... Mau đi đi.
Hồ Trụ không biết Nguyễn Mục xem có hiểu ánh mắt của mình không, nhưng từ khi đối phương bắt đầu cởi quần áo của mình, thì tên này hiển nhiên là hoàn toàn không hiểu rồi!
Nhất thời không rõ y muốn làm gì, Hồ Trụ ngơ ngác nhìn y, quần áo trên người bị y cởi xuống từng kiện, ném xuống chân giường, theo cái chăn trượt xuống, Hồ Trụ lúc này mới phát hiện thì ra Nguyễn Mục cũng không mặc quần áo.
Vật quen thuộc kia sừng sững đứng thẳng, trong căn phòng mờ tối, đối phương chậm rãi áp người xuống.
Hồ Trụ toàn thân chấn động.
Clgt???
Ông đây sắp biến thành zombie ngày bây giờ rồi?!
Ca!? Cậu đang làm gì vậy???
Cậu muốn làm cái gì hả, này???
Mình có thể đừng khẩu vị nặng như vậy được không?!!!