Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 30: Bị zombie cắn, thật sự phải chết sao?




***

Còn chưa kịp hiểu y có ý gì, Lộ Lãm đã vô ý thức đi theo y, ai ngờ lúc này đột nhiên xảy ra biến cố.

Một con zombie không biết từ nơi nào xuất hiện nhào qua phía Hồ Trụ muốn cắn cái cổ đang lộ ra do hắn ngồi xổm người xuống.

Hồ Trụ vẫn không phát hiện ra, ngẩng đầu cười cười với Nguyễn Mục: "Ca, tôi..."

Khoảnh khắc đó phát sinh quá nhanh, cho dù Nguyễn Mục đã cấp tốc nổ súng về nơi đó, răng nanh sắc bén của thứ ghê tởm kia đã dán lên cổ Hồ Trụ.

Thời gian như thể đột ngột ngừng trôi, Hồ Trụ trừng to hai mắt, nét cười vẫn còn đông cứng ở trên mặt Hồ Trụ, nhưng bởi vì một cơn đau nhói mà đột nhiên mất đi âm thanh.

Trên thực tế, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.

Nửa người hắn đều đã tê dại, nhưng cảm giác nhoi nhói vẫn còn đang tiếp tục. Nguyễn Mục bắn mười mấy phát súng về phía sau hắn, đôi mắt màu xám giờ phút này đã trở nên không còn tỉnh táo, bên trong hằn những tia máu, Hồ Trụ ngơ ngác nhìn y, máu thịt thối rữa của zombie bắn tung tóe trên mặt hắn, hắn ngay cả phản ứng cơ bản cũng không làm ra được.

Hồ Trụ đột nhiên đáy lòng lạnh lẽo.

Vốn cho rằng đi qua một kiếp, hắn có thể phòng ngừa kết cục chết trong miệng zombie trước đó, hiện tại mới phát hiện ra mình thật sự quá ngây thơ.

Cũng không phải chơi đồ hàng, chỉ cần bản thân bất cẩn trong thoáng qua một cái chớp mắt, thứ chờ đón hắn chỉ có cái chết.

Người không có bất cứ năng lực gì, chỉ làm liên lụy đến người khác như hắn, dưới quy tắc sinh tồn tàn khốc chỉ có thể biến thành "chất dinh dưỡng" (nuôi zombie).

Hồ Trụ không biết mình rốt cuộc đã sai ở đâu, vì cái gì ông trời lại muốn trêu đùa hắn như vậy, hắn rõ ràng đã dự định hết những điều muốn làm trong tương lai, thật nực cười biết bao, đến thù còn chưa báo, hắn đã phải chết.

Thân thể dần dần cứng ngắc, loại đau nhói kia càng ngày càng khắc sâu, Hồ Trụ có thể cảm giác được rõ ràng có thứ gì đó đang chui vào trong thân thể của hắn. Bây giờ máu khắp người hắn đều đang lạnh dần, không biết có phải vì vi rút lây nhiễm đang khuếch tán trong thân thể hay không. Hắn mở to mắt, từng giọt nước mắt lớn rơi ra.

Hiển nhiên hắn còn chưa ý thức được là mình đang khóc, chỉ thì thào nóI với Nguyễn Mục đang ôm hắn trong lòng: "Tôi...... Tôi sẽ phải chết sao?"

"Mục ca! Hắn bị zombie cắn rồi, anh còn ôm hắn làm gì, mau nổ súng đi!" Sau lưng truyền đến một trận thở dốc nặng nề, thiếu niên vội vàng nói.

Hồ Trụ như rớt vào hầm băng.

Hắn lúc này mới biết, zombie là do người kia dẫn tới.

Kiếp này hắn mới gặp qua cậu ta mấy lần? Người này đã có sát tâm với mình, mà còn là khi dị năng của hắn còn chưa thức tỉnh đã bắt đầu trả thù mình.

Chỉ bởi vì hắn và Nguyễn Mục gần gũi mà thôi, đó đã đủ trở thành lí do hắn phải chết?

Hồ Trụ đột nhiên rất muốn cười, hắn trước kia còn cho rằng những người này là do sau khi trải qua quá nhiều tàn khốc mới trở nên máu lạnh như vậy, nhưng kì thực đám người này vừa mới bắt đầu đã không có nhân tính.

Hối hận cùng căm hận lập tức dâng lên trong lòng hắn, Hồ Trụ cảm giác được ý thức của mình đang dần tiêu tán, hắn không biết bị zombie cắn thì còn có thể sống bao lâu, chỉ biết sau này mình cũng sẽ biến thành quái vật như thế, không có lý trí, chỉ biết ăn thịt người.

Coi như hắn ngu dại, bị đám người này lừa một vố, nhưng làm sao hắn có thể cam tâm cứ như vậy mà chết, mẹ nó, hắn nhất định phải kéo người chôn cùng.

Ánh mắt đột nhiên liếc tới cần cổ trắng dị thường của Nguyễn Mục, Hồ Trụ cũng chỉ là do dự trong một tích tắc rồi hoàn toàn từ bỏ.

Theo lý mà nói, đại lão kỳ thật chưa từng gây tổn thương gì cho hắn, cho dù hắn muốn kéo theo cái đệm lưng cũng không nên chọn người này.

Bản thân hắn chỉ là dân thường, chết thì chết thôi, đối với nhân loại cũng chẳng có tổn thất gì, nhưng Nguyễn Mục thì khác.

Y lợi hại nhường nào, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, y là hi vọng của cả nhân loại. Trong một thời kỳ đen tối như vậy, mọi người cần một người lãnh đạo.

Hắn không thể ích kỷ như vậy.

Hồ Trụ thân thể đã hoàn toàn tê liệt, giống như lâm vào trạng thái bị gây mê, chỉ là toàn thân chỗ nào cũng đau, nhất là nơi bị cắn kia. Hắn được Nguyễn Mục ôm trong lòng, lỗ tai ù đi, không nghe rõ cái gì, lại có thể cảm nhận được nhịp tim đang rung động của người kia.

Cũng may hắn còn có thể nhìn thấy mọi vật, chỉ là không biết nên nhìn cái gì, cũng không biết còn có thể nhìn bao lâu, hắn vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Mục, nước mắt không ngừng rơi xuống, tầm mắt mờ đi.

Hắn có lẽ cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một cách không mạch lạc: "Tôi không muốn chết...... Ta không muốn...... Không muốn chết......"

Nguyễn Mục tâm tư đã hỗn loạn một mảnh, y thậm chí ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, chỉ biết là gắt gao ôm người vào trong ngực, ngữ khí cố chấp: "Sẽ không, sẽ không để cho anh chết."

Bên cạnh đột nhiên vươn tới một cái tay, Cửu Châu ngăn y lại, giận dữ hét: "Mục ca anh điên rồi sao?! Em đã nói là hắn bị zombie cắn rồi, bây giờ anh còn ôm hắn làm cái gì! Lỡ như anh cũng bị lây nhiễm thì phải làm sao bây giờ! Mau giết hắn đi!"

Cậu ta sắp không kiềm chế được vẻ mặt vặn vẹo của mình nữa, tình huống hiện tại đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của cậu ta, kiểu người như Mục ca làm sao có thể làm ra hành động không tỉnh táo như thế. Bây giờ việc cần làm nhất chẳng lẽ không phải là nổ súng diệt trừ hết thảy những thứ nguy hại hay sao?! Y hiện tại là đang làm gì! Vì cái gì, tại sao lại đi ôm thứ dơ bẩn như thế!

"Cút đi!" Nguyễn Mục hai mắt đỏ ngầu như muốn giết người, thanh âm bỗng nhiên trầm xuống, mang theo một loại phẫn nộ sắp bùng nổ, súng trong tay không chút do dự nhắm vào đầu thiếu niên.

Cửu Châu bị y làm cho choáng váng đến toàn thân cứng đờ, kinh ngạc nhìn nòng súng tối đen như mực, những tức giận kia trong nháy mắt tiêu tán.

Tim tựa như thiếu đi một mảnh, lạnh căm căm.

Cậu ta khàn giọng mở miệng nói: "Mục ca, em......"

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã ôm Hồ Trụ đi.

Đôi mắt cậu ta lập tức tối sầm lại.

Lo lắng thì có ích gì, dù sao tên kia sớm hay muộn cũng sẽ chết.

Tốt nhất là cầu nguyện cho hắn có thể sống được đến sáng mai hay không đi.

...

Hồ Trụ đau đến khóc lóc không thôi, đệt mẹ, hắn thề đời này chưa từng đau như thế, có thể so với nỗi đau khi bị zombie ăn thịt ở kiếp trước, cảm giác đau đớn tràn đến tận xương tủy tìm gan, nếu không phải tứ chi đã tê cứng, có lẽ hắn đã lăn lộn trên mặt đất vì đau rồi.

Nguyễn Mục tựa như cùng chung nỗi đau với hắn. Phớt lờ một nhóm đồng đội đều đang khuyên y giết chết người bị lây nhiễm, y một cước đá văng cánh cửa đang khóa chặt, ôm Hồ trụ đến một gian phòng tương đối an toàn.

Người trong ngực nhiệt độ đang hạ xuống nhanh chóng, Hồ Trụ không ngừng kêu lạnh, Nguyễn Mục tìm rất nhiều quần áo, chăn mền đắp lên người hắn, nhưng đều không có tà dụng.

Y cởi quần áo của bản thân, kéo Hồ Trụ vào lòng, y khẽ cau mày, cảm nhận trái tim mình đập đồn dập, còn mang theo từng cơn nhức nhối.

Nhìn thấy Hồ Trụ bị thương, tim giống như bị ai đó cầm dao dùng sức đâm chọc, đau đến không thể nhịn, hận không thể móc nó ra vứt đi, và hơn thế là một loại tuyệt vọng khó lòng chịu đựng nổi.

Y nhìn hai lỗ máu đen trên cổ người kia, đồng tử hơi tối lại.

Y sẽ không thể chịu đựng nổi nếu người này bỏ mình mà đi.

Y sẽ tự trách mình không chăm sóc tốt cho hắn, để hắn bị thương.

Nhưng hết thảy đều đã xảy ra rồi.

Bây giờ phải làm gì?

Dường như không cần suy nghĩ nhiều, y dán vào bên môi Hồ Trụ, chậm rãi đưa đầu lưỡi vào.

Nhiệt độ bên trong rất thấp, y từ từ liếm láp, giúp hắn xoa dịu cái lưỡi tê cứng.

Hồ Trụ còn đang khóc, có lẽ hắn đã ngủ, chỉ là không ngăn được tuyến lệ, ngay cả trong giấc mộng cũng đang rơi lệ.

Nước mắt trượt xuống khoé môi, bị Nguyễn Mục liếm vào, hương vị có chút mặn chát.

Duy chỉ có một điều tiếc nuối, là bọn họ không có con.

Nhưng, đó cũng coi như một chuyện đáng mừng.,

——

Đội ngũ mất đi trụ cột trở nên có chút tán loạn, số lượng zombie đang liên tục giảm bớt, nhưng thành viên trong đội thiệt mạng cũng không phải số ít.

"Đệt mẹ, nhóc kia rốt cuộc là chạy đi đâu rồi?" Lộ Lãm mắng một câu thô tục, lần đầu phát hiện thì ra khi thiếu vắng Nguyễn Mục, zombie lại nhiều như vậy.

Đánh còn không hết, còn tìm người sống sót kiểu gì, bọn họ có thể may mắn còn sống sót hay không cũng là cả vấn đề rồi.

Chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, anh còn chưa kịp có phản ứng gì đã thấy Nguyễn Mục ôm tên mập kia chạy, cũng không biết là âm thầm giải quyết hay là thế nào, nhưng anh tin tưởng nhóc kia sẽ không làm điều gì ngu ngốc.