Chương 44: "Đội quân" côn trùng máy
Chương 44: "Đội quân" côn trùng máy
Trở về đến phòng giam Vũ Thiên lôi từ trong người ra mảnh giấy Thanh Vân đưa cho mình, phía trên chỉ vỏn vẹn một dòng chữ "Project: Horizon"
Vũ Thiên nhíu mày nhìn dòng chữ trước mặt suy nghĩ, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên, một đoạn trí nhớ đã từ rất lâu rồi xuất hiện trở lại.
Hắn từng vô tình nhìn thấy dòng chữ tương tự nằm trên bàn làm việc của tiến sĩ Cao, thế nhưng đó là tài liệu của ông ấy nên không được sự cho phép thì hắn không đụng vào.
Thật sự khó có thể tưởng tượng được hắn lại nhìn thấy dòng chữ kia một lần nữa mà lại còn trong hoàn cảnh oái oăm như thế này, nhưng mọi thứ vẫn rất mù mờ, thế nhưng ít nhất hắn đã có một chút manh mối để bắt đầu chứ không đến mức như con ruồi không đầu chạy khắp nơi nữa.
Hắn cũng thành công giấu vài con côn trùng máy trên người hai người Thanh Vân, từ đó đột nhập vào phòng làm việc của họ và ghi lại tất cả mọi thứ.
Đầu tiên hắn tìm thấy tài liệu ghi chép về hắn, mọi thứ được ghi lại chi tiết đến mức có những thứ nếu như không được đọc lại thì hắn cũng quên mất.
Thậm chí cả việc hơn một tháng trước hắn cứu được đoàn người khỏi tay đám b·ắt c·óc cũng được ghi lại khi mà hắn chưa từng kể với bất kì ai về vấn đề này.
Quả thật năng suất làm việc của Cục An Ninh thật kinh khủng, nếu cho họ thêm thời gian có khi đến cả hắn mặc quần lót màu gì cũng bị bọn họ điều tra ra được mất.
Thế nhưng bên cạnh đó thì hắn hoàn toàn không tìm thấy bất kì một tài liệu nào khác về quá trình điều tra về hắn chứ chưa nói gì là tài liệu về "Project: Horizon" mọi thứ lại dần đi vào bế tắc.
Hắn quyết định đưa một nhóm côn trùng máy khác về phòng thí nghiệm của tiến sĩ Cao cũng như phòng làm việc của ông tại học viện để tìm thêm tài liệu thế nhưng mọi thứ sẽ tốn một khoảng thời gian nhất định.
Còn về phía Vũ Thiên thì do quá trình chế tạo đám côn trùng máy yêu cầu hắn phải thường xuyên sử dụng kĩ năng Điều Khiển Vật Chất nên cho dù sau mỗi lần đều khiến hắn mệt đến mức c·hết đi sống lại nhưng hắn khiến hắn càng ngày càng thuần thục hơn.
Thế nhưng nó lại đặt ra một vấn đề khác đó là thức ăn bên trong trại tạm giam không đủ để bổ sung lượng năng lượng mà hắn tiêu tốn trong lúc chế tạo vì vậy chỉ mới ba ngày trôi qua mà người hắn đã gầy rộc đi, cứ thế này có khi hắn sẽ c·hết rục xương trước khi thoát khỏi nơi này mất.
Vậy là đám côn trùng máy của hắn lại có nhiệm vụ mới đó là trộm thức ăn ở dưới nhà bếp của khu trại, và đương nhiên một khi đã làm thì phải làm cho tới rồi, và hắn quyết định trộm thức ăn của đám quản trại vì không chỉ chúng ngon hơn mà còn nhiều dinh dưỡng hơn nữa.
Điều đó khiến cho khu trại tạm giam loạn hết cả lên vì thức ăn cứ tự nhiên biến mất, thậm chí một cuộc điều tra đã nổ ra nhưng vẫn không phát hiện được gì, điều tra thì vẫn điều tra còn đồ ăn thì vẫn cứ mất.
Biết làm sao được khi đám côn trùng máy của Vũ Thiên không khác gì côn trùng bình thường cả nên cứ thế chạy ngang qua trước mắt bọn họ mà không một ai ngờ đến, còn hệ thống máy quay an ninh cũng bị hắn thao túng hết cả.
Dù sao thì đó cũng chỉ là nốt nhạc dạo nho nhỏ cho cuộc sống trong trại tạm giam của Vũ Thiên, ngoại trừ bị mất tự do, hoàn cảnh sống cũng không được tốt cho lắm nhưng mà những thứ còn lại cũng không quá tệ.
Đám côn trùng máy cuối cùng cũng tìm đến được phòng thí nghiệm cùng văn phòng làm việc của tiến sĩ Cao thế nhưng bọn chúng cũng không tìm thấy gì cả.
Mặc dù đã đoán được từ trước vì kiểu gì những nơi đây cũng sẽ bị phía Cục An Ninh kiểm tra qua nhưng hắn vẫn muốn thử vận may xem có thu được manh mối gì thêm không mà thôi.
Mọi thứ lại rơi vào ngõ cụt khiến Vũ Thiên cảm thấy hụt hẫng, thế nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, một bên hắn tiếp tục bổ sung quân số cho quân đoàn máy móc, một bên bắt đầu xem xét lại nên bố trí đám côn trùng sao cho phù hợp.
Thế nhưng quả thật ông trời không phụ người có lòng khi mà vào lúc mọi thứ tưởng chừng đã kết thúc thì hắn lại phát hiện một bí mật mà hắn không cách nào tưởng tượng được.
Mọi việc bắt đầu xuất hiện chuyển cơ khi mà hắn nghe lén được cuộc điện thoại của Thanh Vân với một người bí ẩn, hai người hẹn nhau tại một quán trà rất nổi tiếng ở gần khu vực trung tâm thành phố.
Ngay lập tức Vũ Thiên khóa chặt mục tiêu điểm hẹn, hắn vốn đã nghi ngờ đối phương từ lâu, đặc biệt là từ sau khi ông ta lén đưa hắn mảnh giấy kì lạ kia, hắn thậm chí còn cho rằng đối phương đang tung hỏa mù để thử phản ứng của hắn.
Thế nhưng hai người vốn không quen biết, lại chẳng có xích mích gì với nhau nên rõ ràng đằng sau có người giật dây, tất cả đều hướng tới "người bạn" trong lời nói của đối phương.
Mặc dù nó có thể chỉ là một cái bẫy tâm lý khác thế nhưng là bạn hay thù thì chỉ cần gặp một lần thôi là biết, chưa kể đến việc vì sao đối phương lại nhắm đến hắn, mục đích của đối phương là gì hắn vẫn hoàn toàn mơ hồ.
Hắn cũng không phải loại tính tình dễ chịu gì cho cam, nếu đối phương đã muốn chơi đùa thì hắn sẵn sàng tiếp chiêu còn hậu quả như thế nào thì mặc kệ, trường hợp xấu nhất cũng chỉ là trạng c·hết thì chúa cũng băng hà mà thôi.
Gần như tất cả các đầu côn trùng máy của hắn hiện có đều đổ xô về khu vực quán trà để phục sẵn nghe ngóng tin tức.
Thời điểm diễn ra cuộc hẹn cuối cùng cũng đến và Thanh Vân đến rất đúng giờ hẹn, ông ta chỉ vừa mới xuất hiện ngay lập tức có vài đầu kiến máy đã bám vào giày của ông ta, một số khác được đám nhện máy thả từ trên cao xuống báo vào khu vực cổ áo.
Thanh Vân tiến đến quầy phục vụ, hai bên trao đổi ám hiệu với nhau, ngay lập tức có một nhân viên bước ra dẫn đường cho ông ta đi sâu vào bên trong quán trà.
Người nhân viên dẫn hắn đến trước một gian phòng rồi rời đi, còn Thanh Vân hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới đẩy cửa bước vào bên trong.
Nơi đây đã có hai người ngồi sẵn, ánh sáng từ ngọn nến không đủ để chiếu sáng cả căn phòng mà chỉ chiếu được một góc của chiếc bàn trà.
"Ngồi xuống đi" một giọng nói vang lên, từ âm điệu phát ra có thể nhận thấy đối phương còn rất trẻ, thậm chí Vũ Thiên còn cảm thấy giọng đối phương rất quen thuộc cho thấy hắn và đối phương quả nhiên đã từng tiếp xúc với nhau.
Thanh Vân tỏ ra hơi lo lắng và có phần sợ hãi, cẩn thận ngồi xuống bên trái của bàn trà, phía đối diện hắn là một người khác, tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng từ hình bóng có thể đoán được là một cô gái.
Cô gái bắt đầu châm trà rồi rót ra ba chén, chén đầu tiên đưa cho người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa, chén tiếp theo là cho Thanh Vân, còn chén cuối cùng là của nàng.
Thanh Vân cẩn thận uống một ngụm trà, mùi trà thơm hòa quyện với mùi trầm hương thoang thoảng khiến cho tâm hồn người ta được thư thái, nuốt một ngụm trà nóng khiến cho cơ thể của ông ta ấm hơn, xua tan cái cảm giác lạnh toát từ lúc bước chân vào đây.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, ông ta lấy từ trong túi ra một tập tài liệu đưa cho người đàn ông bí ẩn, đối phương sau khi tiếp nhận chỉ liếc qua đôi chút rồi hỏi: "Hắn ta hiện tại như thế nào rồi?"
"Quả nhiên đúng như những gì cậu nói, thanh niên kia cũng không phải loại đơn giản, cái loại vừa cứng đầu mà lại vừa hiểu rõ quy định cùng luật pháp đã rất khó giải quyết rồi, đã vậy cậu còn dặn không được xử lý theo phương thức "đặc biệt" thì lại càng khó hơn.
Cậu ta rất thông minh khi biết nói những gì cần nói khiến cho chúng tôi không có cách nào nắm thóp được, chỉ có điều hơi ngông cuồng một chút dám thách thức ngược lại cả chúng tôi, quả thật là cái thứ đau đầu mà." Thanh Vân cười khổ đáp, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Mặc dù trước mắt mọi chứng cứ đều có thiên hướng bất lợi cho cậu ta nhưng cho đến khi có kết quả cuối cùng thì vẫn chưa thể kết luận vội.