Chương 42: Angel
Chương 42: Angel
"Ta dự định chế tạo một số người máy cỡ nhỏ có thể tự do di chuyển cùng với một số chức năng khác như ghi âm và ghi hình, vì vậy có một số việc cần nhờ cô giúp" Vũ Thiên không chút chần chừ trả lời.
"Cụ thể" Thiên Âm nhướn mày lạnh nhạt hỏi.
"Đầu tiên chúng ta cần quyền truy cập vào hệ thống an ninh nơi đây để điều khiển hệ thống camera tránh trường hợp có vấn đề phát sinh ảnh hưởng đến những công việc khác.
Thứ hai là xâm nhập vào hệ thống phát sóng toàn thành phố để có thể lấy quyền truy cập mạng lưới nơi đây từ đó mở rộng phạm vi hoạt động của đám người máy.
Thứ ba, ta cần hỗ trợ lên bản mẫu cho người máy cùng với bản vẽ cho một nguồn cung cấp năng lượng phù hợp giúp chúng nó có thể tự hành trong vòng khoảng một tuần."
Hắn dừng lại suy nghĩ trong chốc lát rồi nói tiếp: "Tạm thời cứ như vậy đã, trong quá trình làm việc có điều gì phát sinh thì điều chỉnh sau cũng được"
"Nếu sự việc chỉ có vậy thì ngươi cứ bàn bạc với Angel là được, hiện tại ta còn công việc quan trọng hơn phải làm vì vậy nàng sẽ là người làm việc trực tiếp với ngươi trong thời gian sắp tới.
Chỉ trừ khi công việc phức tạp vượt quá năng lực của nàng thì mới cần ta ra tay, mặc dù AI của nàng mới được xây dựng nên cần thời gian để học hỏi và hoàn thiện nhưng những thứ đơn giản này hẳn là không thành vấn đề đối với nàng."
Lời nói của nàng khiến Vũ Thiên kinh ngạc, từ những biểu hiện của Angel hắn có thể đoán được nàng không phải là con người, thế nhưng hắn chỉ nghĩ nàng là một người máy có hình dáng con người mà thôi.
Mặc dù đã coi như là tân tiến đối với hắn vì theo thông tin hắn biết được thì những thứ này chỉ có một vài quốc gia tiên tiến hàng đầu trên thế giới mới có thể làm được, thế nhưng cũng chỉ là loại được điều khiển chứ có hẳn một chương trình AI để vận hành thì thật sự khiến hắn giật mình.
Một người máy và một AI trong hình dạng con người là hai thứ hoàn toàn khác nhau khi mà cái trước chỉ là một thứ được lập trình sẵn và làm theo mệnh lệnh, còn thứ sau lại có thể học tập để "tiến hóa" để trở nên thông minh hơn.
Hắn từng đọc qua về vấn đề này đặc biệt là về thiên hà Libra vì bọn họ là thế lực đứng đầu về mảng phát triển trí tuệ nhân tạo, thế nhưng một AI có thể tạo ra một AI khác thì quả thật đến nghĩ hắn còn chưa nghĩ đến chứ nói gì đến việc thấy được tận mắt.
Càng nghĩ về vấn đề này hắn càng cảm thấy nghi ngờ liệu Thiên Cơ có thật sự là một AI hay không khi mà đôi khi hắn thấy nàng giống như con người hơn cả một con người thật sự, cho dù biểu cảm của nàng không được phong phú cho lắm, nhưng hắn cảm thấy đó chỉ là do nàng không muốn biểu đạt ra mà thôi chứ không phải là không thể.
Đặc biệt là cách suy nghĩ và tư duy của nàng cũng không bị bất kì hạn chế hay ràng buộc nào cả mà hoàn toàn tự do giống như là một con người bình thường vậy.
Bây giờ nàng lại còn có thể tạo ra thêm những AI khác, nếu như bọn chúng đều có thể tiến hóa để đạt được đến cấp độ như nàng thì thật sự có khác gì con người là bao.
"Ngươi lại đang suy nghĩ gì vậy" giọng nói của Thiên Cơ vang lên khiến Vũ Thiên giật mình, đến lúc định thần lại đã thấy nàng đứng sát trước mặt mình khiến cho hắn giật mình phải lùi lại một bước.
"Cô làm cái gì vậy, làm ta sợ hết hồn" Vũ Thiên vuốt vuốt ngực nhằm lấy lại bình tĩnh.
"Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng, ánh mắt mà ngươi nhìn ta lúc nãy là có ý gì" Thiên Cơ lạnh lùng nhìn hắn chất vấn.
Ánh mắt sắc lẹm của nàng khiến hắn dựng hết cả tóc gáy, hắn lo rằng nếu mình nói gì đó khiến nàng không hài lòng thì có khi cái mạng nhỏ của hắn cũng đi tong.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Vũ Thiên liền nói: "Đã có ai nói cô rất giống con người chưa"
Ánh mắt nàng lóe lên một tia sáng kì lạ rồi vụt biến mất, thế nhưng biểu cảm của nàng vẫn lạnh lùng như ban đầu khiến hắn hơi hoài nghi về những gì mình vừa nhìn thấy.
"Ta mới không muốn trở thành con người" Thiên Cơ lạnh nhạt trả lời sau đó quay người đi thẳng.
Vũ Thiên cũng bối rối trước phản ứng của nàng, đưa tay lên gãi gãi đầu, Vũ Thiên quay sang bên cạnh liền thấy Angel đã đứng bên cạnh từ lúc nào khiến hắn lại nhảy dựng lên, tim như muốn rớt ra ngoài.
"Cô đứng đó từ bao giờ vậy, cô nghe được những gì rồi" Vũ Thiên vuốt vuốt ngực để trấn tĩnh bản thân trong lòng lại thầm nghĩ mấy cái cô nàng này sao cứ thích dọa nạt hắn thế nhỉ.
"Tôi ở đây từ lúc ngài kể về kế hoạch, đoạn đối thoại lúc nãy giữa hai người cũng đã được ghi lại, ngài có muốn kiểm tra lại không ạ" Angel trả lời với một giọng đều đều không cảm xúc.
"Không cần không cần, cô cứ làm theo những thứ ta nói lúc nãy là được, nhưng đầu tiên cần phải kiểm soát hệ thống an ninh ở đây, ta không muốn hành động của bản thân bị ghi lại." Vũ Thiên vội vàng xua xua tay nói.
"Báo cáo ngài hệ thống an ninh nơi đây đã nằm dưới quyền kiểm soát của chúng ta, hệ thống các máy phát sóng thì cần một đoạn thời gian, còn về bản mẫu người máy mà ngài nói thì ngài có những yêu cầu nào để tôi bắt đầu làm bản thiết kế."
Lời nói của Angel khiến Vũ Thiên ngạc nhiên, hắn vốn tưởng mọi thứ sẽ gặp rất nhiều khó khăn, thậm chí nếu thất bại thì hắn còn suy nghĩ thêm một số phương án dự phòng khác, thế nhưng mọi thứ lại thuận lợi quá mức tưởng tượng.
Nếu không phải là hệ thống nơi đây quá kém thì chứng tỏ năng lực của Angel quá kinh khủng, mà đó chỉ là AI mới phát triển của Thiên Cơ, không biết nếu nàng đích thân ra tay thì sẽ ra sao nữa.
"Đầu tiên là kiểm soát hệ thống camera an ninh đặc biệt là trong buồng giam này, không được để hình ảnh thật sự trong đây lọt ra ngoài, còn làm thế nào tự nhiên nhất thì ngươi tự tính toán, chỉ cần báo lại kết quả cho ta là được.
Thứ hai là để ý bất kỳ cử động bất thường nào xung quanh đây, nếu có ai tiếp cận buồng giam thì phải báo cho ta sớm để chuẩn bị.
Còn việc đột nhập hệ thống máy phát sóng thì phải hoàn thành xong càng sớm càng tốt, còn về bản mẫu thiết kế thì ta nghĩ nên biến chúng thành những loài côn trùng nhỏ để có thể dễ dàng đột nhập vào bất kì nơi nào.
Hơn nữa còn phải chú ý lấy mẫu vật từ những loài côn trùng xuất hiện ở khu vực lân cận, tránh xuất hiện những thứ bất thường dễ gây chú ý.
Trước mắt chỉ có vậy, ngươi bắt tay vào hoàn thiện luôn đi, còn lại thì từ từ chúng ta sẽ tính tiếp, cố gắng hoàn thành trong tối nay là được, rõ chưa" Vũ Thiên ra hàng loạt mệnh lệnh cho Angel, còn nàng từ đầu đến cuối vẫn im lặng lắng nghe.
"Tôi đã rõ thưa ngài, tôi sẽ cho tiến hành ngay lập tức." nói xong Angel biến mất để lại Vũ Thiên một mình trong phòng giam.
Vũ Thiên thả người mệt mỏi ngồi lên giường, sau khi cất gọn mọi thứ rồi giấu chiếc nhẫn không gian đi, hắn ăn vội cơm tối rồi thả người nằm trên giường.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm trần nhà xám xịt, trong đầu quanh quẩn hàng loạt câu hỏi không có lời đáp, không biết qua bao lâu cơn buồn ngủ ập đến khiến hắn th·iếp đi.
Phải đến khi phía bên ngoài phòng tạm giam vang lên những tiếng động chói tai đánh thức Vũ Thiên, nhìn qua ô cửa thông gió hắn lúc này mới nhận ra ngoài trời đã sáng từ lúc nào.
Thật sự nếu không có cái ô cửa kia thì hắn cũng không phân biệt được đâu là ngày đâu là đêm nữa, nơi đây đã không có đồng hồ, lại chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ từ cái bóng đèn cũ trên trần nhà.
Nếu như có Trịnh Luân ở đây thì thằng nhỏ chắc chắn phải chửi ầm lên rồi chạy đi tìm bóng khác thay vào cả rồi, không biết vì sao nhưng thằng nhỏ luôn đặt ra những yêu cầu rất cao cho chỗ ở cũng như làm việc, nếu không thể khiến nó hoàn thiện nhất có thể thì chắc nó không chịu nổi.
Có nó ở đây thì nó sẽ bắt cái căn phòng này phải sáng trưng như ban ngày mới được quá, nghĩ đến đây lại khiến Vũ Thiên đột nhiên bật cười.
Hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, hắn bị nhốt bên trong hang động từ ngày thứ 7 cho đến thứ hai, phải đến sáng ngày thứ ba hắn mới bắt đầu tìm đường rời khỏi nơi đó, đến lúc trở về trường liền bị đưa luôn đến đây nhốt nguyên một đêm.
Mấy thằng ngố trong lớp hắn không biết hiện giờ đang làm gì rồi, hắn vắng mặt mấy ngày không biết đã quậy tưng cái trường học lên chưa, mặc dù bọn chúng khá ngoan nhưng lâu lâu lại làm những thứ ngây ngô không thể tả khiến hắn phải chạy khắp nơi dọn dẹp cho chúng nó, bây giờ hắn không có ở đó nếu có chuyện thì không biết sẽ như thế nào.
"Cơm sáng đây, nhanh cái chân lên nào" tiếng kéo ô cửa chát chúa vang lên kèm giọng nói của người đàn ông ngày hôm qua.
Vũ Thiên tiến đến nhận khay cơm rồi trả khay cơm cũ ngày hôm qua, còn người đàn ông thì thông qua khe cửa nhìn hắn cười nói: "Hết trầm cảm rồi hả, thích nghi cũng nhanh đấy, ta còn đang tính cược với mấy thằng nhóc kia xem chú mày chịu đựng được mấy ngày nữa cơ"
Ông ta nói xong cũng không thèm quan tâm Vũ Thiên như thế nào mà đóng sập luôn cánh cửa lại, thái độ của ông ấy khiến Vũ Thiên cũng chỉ biết lắc đầu im lặng, bên ngoài vẫn vang lên tiếng nói cười của người đàn ông ngày càng đi xa dần.
Vũ Thiên ăn xong bữa sáng liền bắt đầu lôi thiết bị ra đeo vào rồi gọi Angel, ngay lập tức nàng xuất hiện trước mặt hắn.