Chương 40: Điều tra
Chương 40: Điều tra
Ngồi trên xe Vũ Thiên trầm ngâm, việc Cao lão sư m·ất t·ích là việc không cách nào giấu được, thế nhưng có nghiêm trọng đến mức để Cục An Ninh phải vào cuộc hay không.
Suy nghĩ một hồi hắn thấy việc này cũng hoàn toàn bình thường, Cao lão sư vốn là tiến sĩ đầu ngành trong lĩnh vực chế tạo Cơ Giáp, vì vậy việc ông ấy m·ất t·ích có ảnh hưởng đến an ninh quốc gia cũng là điều dễ hiểu, chỉ là trước đây hắn không nghĩ được sâu xa như vậy mà thôi.
Còn hắn hoàn toàn vô can trong vấn đề này nên chỉ cần ứng phó như bình thường là được, sau khi đã suy nghĩ xong xuôi mọi thứ một cách cẩn thận, hắn cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn đôi chút.
Hai người đàn ông lúc này ngồi hai bên Vũ thiên kẹp hắn vào giữa đề phòng chạy trốn, không chỉ vậy hắn còn cảm nhận được ánh mắt của bọn họ như có như không đang quan sát hắn.
Ở phía ngược lại cho dù không thể hiện ra nhưng bọn họ khá ngạc nhiên khi đối tượng lần này của bọn họ mặc dù còn trẻ tuổi như vậy nhưng gặp tình cảnh như lúc nãy vẫn xem như khá là bình tĩnh, hắn từng gặp qua không ít người vừa nghe đến tên bọn họ đã sợ mất mật, phản ứng kịch liệt.
Thế nhưng theo kinh nghiệm của bọn họ thì chính những loại người như thế này này lại khó xử lý nhất, bọn hắn không sợ đối phương chơi cứng vì chỉ cần rơi vào tay bọn họ thì có như thế nào cũng mềm ra như bún mà thôi.
Đổi lại nếu như đối phương là người có hiểu biết thì lại khác, nếu không xử lý cẩn thận có thể gây ra rất nhiều chuyện phiền phức, đặc biệt là bọn họ cũng không dám làm việc quá tùy tiện, không cẩn thận có thể bị nắm thóp ngược lại.
Theo như những gì được ghi trong hồ sơ mà bọn hắn nhận được thì thằng nhóc trước mặt là học viên năm thứ 3 của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, thân thế khá là phức tạp khi xuất thân là từ cô nhi viện.
Đúng ra với lý lịch như vậy thì hắn không cách nào có thể đặt chân vào Học Viện Quân Sự thế nhưng do có người bảo đảm nên mới được thông qua.
Thành tích học tập chỉ từ trung bình cho đến khá, không có điểm gì quá đặc biệt, thế nhưng lại được tiến sĩ Cao Vĩnh Tường nhận làm học trò, và được ông ấy tin tưởng giao cho công việc phụ tá trong phòng thí nghiệm.
Thái độ chính trị không có vấn đề gì, còn các mối quan hệ xã hội cũng khá đơn giản, không có quá nhiều bạn bè nhưng cũng không có kẻ thù gì đặc biệt, nói chung là bình thường.
Những thông tin cụ thể hơn thì vẫn trong quá trình điều tra, thế nhưng trước mắt hắn là một trong những người thân cận nhất với tiến sĩ Cao nên có thể sẽ biết một số thông tin về sự m·ất t·ích của ông ấy.
Chiếc xe cứ như vậy đưa ba người vào trụ sở của Cục An Ninh, dưới sự dẫn đường mà thật ra thì hắn thấy giống như là đang áp giải t·ội p·hạm hơn của hai người đàn ông Vũ Thiên được đưa vào một căn phòng nhỏ, ở giữa có một chiếc bàn cùng một cái máy ghi âm cùng vài chiếc ghế.
Vũ Thiên được chỉ định ngồi vào chiếc ghế đối diện hai người đàn ông, một người trong số đó lôi ra một xấp giấy tờ để trên bàn làm việc, người đàn ông còn lại bắt đầu quan sát hắn, hắn cũng tranh thủ quan sát mọi thứ xung quanh, mọi thứ chìm vào im lặng cho đến khi một trong hai người đàn ông quyết định lên tiếng.
"Cậu không có vấn đề gì nếu chúng tôi ghi âm lại cuộc nói chuyện hôm nay chứ" một người đàn ông quay sang hỏi Vũ Thiên, thấy hắn lắc đầu tỏ vẻ không có ý kiến liền bật máy ghi âm lên nói vào trong đó.
"Cuộc đối thoại bắt đầu lúc 15 giờ 17 phút thứ tư ngày 18 tháng hai năm 1021, nhân viên điều tra Lý Thanh Vân và Hoàng Hải"
"Chào cậu tôi xin tự giới thiệu tên tôi là Thanh Vân, còn đây là đồng nghiệp của tôi Hoàng Hải, xin lỗi cậu vì sự đường đột ban nãy, thế nhưng chúng tôi có việc quan trọng muốn hỏi thăm cậu, mong cậu sẽ hợp tác" người đàn ông quan sát hắn nãy giờ bắt đầu lên tiếng.
"Các ông có biết là mình đang bắt người trái quy định không, ngoài ra tôi không nghĩ bản thân có vấn đề gì trao đổi với các ông cả" Vũ Thiên lạnh lùng nói.
"Thứ nhất tôi xin nhắc cho cậu biết chúng tôi không bắt cậu, chỉ là muốn nhờ cậu hỗ trợ cho công việc mà thôi, thứ hai thì chúng tôi ở đây có văn bản yêu cầu hỗ trợ từ phía cấp trên gửi về trường cậu để phối hợp làm việc, cậu có thể xem qua, vì vậy chúng tôi không làm gì trái quy định ở đây cả" vừa nói Thanh Vân vừa đưa một mảnh giấy cho Vũ Thiên.
Hắn chỉ liếc qua một cái đã thấy chữ kí của hiệu trưởng ở phía trên cho thấy những gì họ nói đều là sự thật, dù sao hắn cũng thuộc biên chế q·uân đ·ội, không phải ai muốn bắt là cũng có thể bắt được.
"Cám ơn các ông đã "MỜI" không biết tôi giúp gì được cho các ông"
Thanh Vân tỏ vẻ thản nhiên trước lời nói cùng thái độ khiếm nhã của Vũ Thiên, điềm tĩnh đặt ra hàng loạt câu hỏi.
"Đã gần một tháng kể từ lần xuất hiện cuối cùng của Cao tiến sĩ, chúng tôi cũng không thể liên hệ được với ông ấy vì vậy mới bất đắc dĩ làm như vậy, cậu là một trong những người thân cận nhất với ông ấy vì vậy chúng tôi muốn hỏi thăm thêm thông tin từ phía cậu.
Vì vậy làm ơn cung cấp cho chúng tôi thông tin về lần gặp nhau cuối cùng với Cao tiến sĩ, liệu ông ấy có những biểu hiện gì bất thường hay ông ấy có nói gì về những dự định sắp tới hay không."
Vũ Thiên bắt đầu suy nghĩ, thật ra hắn cũng đoán được chuyện này sẽ xảy ra từ khi đọc được bức thư do Cao lão sư để lại vì vậy cũng có chút chuẩn bị.
"Lần cuối cùng liên hệ với Cao lão sư là ông ấy cho gọi tôi đến phòng thí nghiệm, thế nhưng tôi không gặp được ông ấy mà chỉ nhận được tin nhắn bảo rằng ông ấy có công việc phải đi xa vì vậy bàn giao lại phòng thí nghiệm cho tôi chăm sóc" Vũ Thiên trình bày.
"Cậu có thể cho tôi xem qua lời nhắn được không, ông ấy không đề cập sẽ đi đâu trong lời nhắn với cậu hay sao" Thanh Vân tiếp tục đề ra nghi vấn.
"Tôi không giữ lại thư nhắn vì nội dung trong đó không có gì đặc biệt, còn giáo sư rất ít khi nói mình sẽ đi đâu làm gì với tôi trừ phi cần đến sự hỗ trợ từ phía tôi." Vũ Thiên trả lời.
"Cậu có thể kể rõ hơn về quan hệ giữa hai người được không, cậu cùng ông ấy thường xuyên trao đổi và làm việc với nhau như thế nào"
Cứ như vậy cuộc nói chuyện của hai bên cứ diễn ra, một người hỏi còn người khác trả lời, một số nội dung trong đó chỉ là gây nhiễu vì hoàn toàn không liên quan gì đến chủ đề ban đầu, thế nhưng Vũ Thiên đều có thể bình tĩnh trả lời tất cả.
Đến khi cuộc điều tra chuẩn bị kết thúc thì từ bên ngoài một người phụ nữ đi vào đưa cho Hoàng Hải một vài tờ giấy, không biết nội dung bên trong có gì lại khiến sắc mặc ông ta thay đổi.
Tiếp đến ông ta vỗ nhẹ vào người Thanh Vân cắt đứt cuộc nói chuyện của ông ấy với Vũ Thiên rồi đưa những tờ giấy trong tay mình sang.
Thanh Vân ra hiệu xin lỗi hắn rồi bắt đầu đọc những tờ giấy từ Hoàng Hải, Vũ Thiên tranh thủ nhấp một ngụm nước còn Hoàng Hải thì quan sát hắn với ánh mắt rất kì lạ, không rõ phải miêu tả nó như thế nào nhưng khiến hắn khá khó chịu.
Thanh Vân vừa đọc xong liền chau mày, Vũ Thiên tranh thủ nhấp một ngụm nước để bản thân bình tĩnh trở lại vừa quan sát thái độ của hai người bọn họ, thế nhưng càng quan sát lại khiến hắn càng lo lắng hơn.
Hắn đang suy nghĩ không biết bọn họ có đang chơi bài tâm lý để kiểm tra hắn hay không nhưng đoán trước được là một chuyện còn đến lúc thật sự xảy ra thì muốn giữ được bình tĩnh cũng không phải việc đơn giản.
Sau một hồi "nghiên cứu" tài liệu mà Hoàng Hải đưa cho mình, Thanh Vân nhìn thẳng vào Vũ Thiên hỏi.
"Theo chúng tôi tìm hiểu được thì cậu cũng làm việc với tiến sĩ Cao hơn một năm nay, xin lỗi vì tôi hơi tò mò nhưng liệu cậu có thể cho biết hai người đã làm những công việc gì cùng nhau trong khoảng thời gian đó được không"
Vũ Thiên suy nghĩ một hồi liền trả lời: "Hơn một năm qua công việc chính của tôi là sắp xếp lại phòng thí nghiệm, đôi lúc là chuẩn bị tài liệu hoặc làm một số công việc dịch thuật đơn giản mà thầy giao cho, đổi lại ông ấy giúp đỡ tôi trong việc hoàn thành công trình khoa học của tôi để cuối năm tới thay thế cho khóa luận tốt nghiệp"
"Nếu vậy thì hai người trao đổi công việc với nhau như thế nào?" Thanh Vân tiếp tục hỏi.
"Ông ấy rất bận rộn nên thường thì chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại hoặc tin nhắn, còn rất ít khi tôi có cơ hội gặp trực tiếp ông ấy"
"Thế còn qua thư từ hay những thứ tương tự thì sao?"
"Chúng tôi chưa bao giờ liên lạc qua thư từ cả, nếu có điều gì muốn dặn dò mà không muốn nhắn tin ông ấy sẽ để lại giấy nhắn trên bàn làm việc trong phòng thí nghiệm để tôi có thể đọc lúc ghé qua dọn dẹp"
"Thế cậu có nhận ra thứ này hay không?" vừa nói Thanh Vân vừa đưa một bức ảnh cho Vũ Thiên.