Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bản Nguyên Thần Tinh

Chương 31: Thăm dò




Chương 31: Thăm dò

Sau khi được trang bị đầy đủ theo yêu cầu của Thiên Cơ, sử dụng thiết bị kì lạ mà Thiên Cơ gọi là Cổng Dịch Chuyển để trở về phòng thí nghiệm ban đầu.

Dưới sự hướng dẫn của nàng hắn cũng thành công tháo được cánh cổng dịch chuyển ở phía bên này ra, đây là một trong những việc Cao lão sư dặn hai người phải thực hiện.

Sau khi ông ấy rời khỏi, chính phủ chắc chắn sẽ thu hồi nơi này lại vì vậy việc đầu tiên là đem Cổng Dịch Chuyển sang một vị trí mới.

Công việc diễn ra rất thuận lợi, điều khó nhất là làm sao có thể mang được Cổng Dịch Chuyển ra khỏi đây mà không gây chú ý, thế nhưng nó không làm khó được một người có nhẫn không gian như hắn.

"Không gian giới chỉ, ngươi từ đâu có được món đồ này" bên tai hắn liền vang lên giọng nói của Thiên Cơ.

"Chuyện kể ra dài lắm, có thời gian ta sẽ nói với ngươi sau" Vũ Thiên bình tĩnh nói.

Làm theo hướng dẫn để lại hắn thành công trở lại phòng thí nghiệm cũ, đồng thời đóng lại cánh cửa bí mật thông với căn phòng này, ít nhất thì hắn có thể kéo dài thời gian đến khi có người phát hiện ra nơi đây.

Rời khỏi phòng thí nghiệm Thiên Cơ liền nói với hắn: "Không có việc gì thì đừng có làm phiền ta, ngoài ra nhớ bảo vệ Cổng Dịch Chuyển cho cẩn thận đừng để chuyện gì xảy ra với nó"

Nói xong nàng ngắt liên lạc mặc kệ Vũ Thiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thở dài một hơi hắn cũng mặc kệ nàng mà bắt xe trở về học viện.

Những ngày tiếp theo Vũ Thiên bắt đầu lao đầu vào nghiên cứu đến mức những người cùng phòng hắn cũng cảm thấy kì lạ không biết vì sao hắn lại đổi tính đổi nết như vậy.

Rất ít khi bọn họ thấy hắn làm việc chăm chú như vậy, bình thường hắn nếu như không có việc làm thì cũng chỉ lăn qua lăn lại trên mấy mét vuông giường hết ngủ rồi lại chơi.



Nhưng mà mấy ngày nay hắn lại tập trung làm việc một cách kì lạ, ngay cả gần đến kì thi bọn họ cũng chưa thấy hắn chú tâm vào học tập như vậy.

Tuy cảm thấy hơi bất thường nhưng bọn họ cũng mặc kệ, tuy khá hiếm nhưng dù sao cũng không phải lần đầu tiên thấy hắn như vậy nhưng mà mọi người đều cho rằng không được mấy ngày thì đâu lại vào đấy ngay ấy mà.

Về phía Vũ Thiên cuộc gặp mặt với Thiên Cơ dường như thay đổi hoàn toàn cuộc đời của hắn, vốn tưởng cuối cùng cũng tìm được câu trả lời cho những câu hỏi mà mình tìm kiếm bấy lâu nay nhưng cuối cùng trước mắt hắn lại xuất hiện hàng loạt câu hỏi mới.

Thế nhưng ít nhất thì hắn cũng tìm được mục tiêu để phấn đấu chứ không còn mơ màng như trước đây nữa, mặc dù những dự định sắp tới của hắn không phải có thể thực hiện một cách dễ dàng.

Một tháng trôi qua, công việc học tập ngôn ngữ mới của Vũ Thiên khá là thuận lợi, mọi thứ diễn ra cực kì dễ dàng giống như thứ ngôn ngữ này sinh ra giành cho hắn vậy.

Mặc dù vậy Thiên Cơ vẫn cho là hắn học ngôn ngữ như vậy là quá chậm, nếu không đẩy nhanh tiến độ lên có thể làm trễ nải những đợt huấn luyện sau này.

Vũ Thiên không rõ Thiên Cơ có ý định làm gì nhưng hắn vẫn quyết định dồn hết sức lực để đẩy nhanh tiến trình học tập của bản thân.

Theo hắn thấy tuy không nói rõ nhưng nàng vẫn luôn để ý đến hắn, sau một thời gian tiếp xúc sự đề phòng của hắn đối với nàng cũng giảm bớt phần nào.

Hắn không cách nào xem nàng chỉ như một chương trình máy tính được lập trình sẵn khi mà những cảm xúc cùng biểu lộ của nàng rất thật, thậm chí còn giống con người hơn cả nhiều người mà hắn từng tiếp xúc.

Thế nhưng mỗi lần hắn muốn tìm hiểu nhiều hơn về nàng thì thứ nhận lại được chỉ là một khoảng không trầm mặc, vì vậy hắn cũng không cố gắng gặng hỏi tiếp.



Cuối cùng cũng đợi được đến đợt nghỉ tiếp theo, Vũ Thiên quyết định trở về cô nhi viện để chuẩn bị cho những công việc kế tiếp.

Mới một tháng chưa quay lại mà nơi đây đã xuất hiện không ít thay đổi, công cuộc mở rộng thành phố đang bắt đầu những bước đầu tiên, đồng nghĩa với việc hắn không còn nhiều thời gian trước khi cô nhi viện của hắn cũng theo đó biến mất.

Nếu là trước kia thì hắn nhất định không để chuyện này xảy ra thế nhưng từ thời điểm trở về từ phòng thí nghiệm của Cao lão sư thì mọi thứ đã thay đổi.

Rõ ràng là ông ấy biết thân thế thậm chí là người thân hay là bố mẹ của hắn, nếu vậy thay vì đau khổ chờ đợi tìm kiếm manh mối từ cô nhi viện thì hắn đã tìm được con đường khác rõ ràng hơn để làm rõ thân thế của mình.

Hắn vẫn chưa hiểu vì sao ông ấy không kể chuyện này từ sớm, thậm chí ngay cả hiện tại những thông tin và manh mối mà hắn biết được cũng rất mù mờ nhưng mà dù sao vẫn tốt hơn là không có gì.

Ghé thăm nơi đây một thoáng tặng quà cho lũ trẻ, sau khi nói chuyện cùng các cô giáo Vũ Thiên không ở lại mà lên đường đi thẳng vì hắn không có nhiều thời gian trong khi vẫn còn nhiều dự định chưa hoàn thành.

Liễu Như Thanh có vẻ tiều tụy hơn lần trước có vẻ như vấn đề của cô nhi viện khiến nàng phải lo nghĩ nhiều, nó khiến cho Vũ Thiên hơi chạnh lòng.

Dù sao nơi đây cũng là nơi hắn sinh sống từ nhỏ nói là nhà của hắn thì cũng không sai, nên nếu như có thể hắn vẫn muốn giữ nơi này lại coi như là đền đáp công ơn dưỡng dục của các cô giáo nơi đây.

Bước chân ra khỏi cô nhi viện Vũ Thiên buông tiếng thở dài, hắn đã đủ lớn để hiểu được cuộc sống này là như vậy không phải lúc nào cũng thuận theo mong muốn của bản thân mình, tất cả những gì hắn có thể làm chỉ là cố gắng hết mức trong khả năng của mình mà thôi.

Bỏ lại đằng sau những suy nghĩ mông lung trong đầu Vũ Thiên tiến đến mục tiêu là ngọn núi gần đấy, đây cũng chính là nơi mà bọn b·ắt c·óc lần trước chọn làm chỗ trú ẩn.

Nơi đây được người dân xung quanh đồn thổi là có ma xuất hiện cũng như thường xuyên bắt những người bộ hành đi ngang qua, và quả thật hắn cũng tìm được kha khá thông tin về những vụ m·ất t·ích xung quanh nơi đây.

Nhưng mà hắn không tin chuyện ma quỷ, ngược lại hắn đọc được một giả thuyết cho rằng chẳng qua là do người ta đi lạc mà thôi, bởi vì khu vực rừng núi nơi đây bao gồm một hệ thống hang núi khổng lồ và chằng chịt.



Có nhiều toán thám hiểm đến đây để nghiên cứu về hệ thống hang động nơi đây nhưng đều m·ất t·ích mà không rõ lí do, khiến cho nơi đây càng trở nên đáng sợ và thần bí hơn.

Thế nhưng cũng vì thế nơi đây có rất ít người qua lại, cực kì thích hợp để làm nơi trú ẩn bí mật. Còn về việc bị lạc thì thật sự hắn không sợ bởi vì hắn đã chuẩn bị rất nhiều máy phát tín hiệu nhằm đánh dấu đường đi.

Lúc đến nơi trời cũng đã sập tối, sau một thời gian lần mò cuối cùng Vũ Thiên cũng đến vị trí hang động mà đám b·ắt c·óc từng chọn làm nơi trú ẩn.

Mọi thứ nơi đây đã bị cảnh sát dọn đi hết từ lâu chỉ còn trơ lại những khoảng đất trống trơn cùng cây cối nằm ngổn ngang. Có vẻ như bọn họ cũng không muốn nán lại nơi đây quá lâu nên chỉ vội vàng dọn dẹp mọi thứ rồi rời đi.

Vũ Thiên không chút đắn đo tiến thẳng vào bên trong, nếu trước đây hắn sẽ tính toán cẩn thận thế nhưng sau đợt thăm dò lần trước hắn không thấy nơi đây không có vẻ gì là nguy hiểm cả.

Vừa đi sâu hơn vào bên trong hắn vừa thu hồi lại số máy phát tín hiệu cũ, hơn một tháng hoạt động liên tục bọn chúng đã cạn hết năng lượng vì vậy hắn phải thay thế bằng những máy phát mới để tránh việc bản thân bị lạc ở nơi này.

Đám máy phát tín hiệu mới đã được hắn thay đổi đôi chút, đặc biệt là được cập nhập thêm hệ thống tự động ngủ đông để tiết kiệm năng lượng, muốn kích hoạt lại chúng nó cần phải nhờ vào một máy phát sóng có cùng tần số do hắn tạo ra.

Càng vào sâu Vũ Thiên lại càng cảm thấy kì lạ, địa hình nơi đây không hoàn toàn giống như trong trí nhớ của hắn, thậm chí có một số lối rẽ hắn còn không tìm được máy phát tín hiệu nào.

Hắn có thể chắc chắn lần trước vào đây đã cẩn thận lắp máy phát tín hiệu ở mọi chỗ rẽ mà mình đi qua để tránh trường hợp lạc đường, nếu chỉ một hai cái thì có thể là do động vật thế nhưng đây đã là lối rẽ thứ ba hắn không tìm thấy cái máy nào.

Tần ngần đứng trước những lối rẽ Vũ Thiên đắn đo xem có nên quay lại hay không, hắn có linh cảm không tốt lắm về nơi này, tốt nhất vẫn là quay trở lại rồi tìm một chỗ bí mật nào khác cũng được.

Đúng lúc này từ đằng xa một t·iếng n·ổ lớn vang lên, đồng thời hang động bắt đầu rung động kịch liệt, những tảng đá to từ trên trần hang động bắt đầu sụp xuống khắp nơi.

Vũ Thiên mặt tái nhợt hốt hoảng tìm đường chạy ra ngoài thế nhưng một tảng đá lớn rơi xuống chắn mất lối đi, cùng lúc đó một tảng đá khá rơi trúng người hắn khiến hắn lăn ra b·ất t·ỉnh.