Chương 30: Mất tích
Chương 30: Mất tích
Trong căn phòng nhỏ tối tăm ba thanh niên ngồi quanh một mâm thức ăn nhỏ, bên cạnh la liệt những vỏ lon bia vứt lăn lóc.
Tuy học viện có quy định nghiêm cấm sử dụng rượu bia cũng như các c·hất k·ích t·hích thế nhưng bọn hắn cũng mặc kệ, dù sao cán bộ quản lí cũng không quản hết bọn hắn được, mà cho dù có b·ị b·ắt hắn cũng có cách xử lý nên không cần phải sợ.
Trên khuôn mặt ngà say của Đinh Vô Song ánh lên sự bực dọc, kể từ sau vụ Vũ Thiên vạch trần hắn làm việc thiên tư và tắc trách hắn bắt đầu quay sang hận đối phương, dù sao từ trước đến nay bọn hắn cũng không thích gì nhau, chỉ là hai bên vẫn chưa xảy ra xô xát gì quá nghiêm trọng.
Thế nhưng việc Vũ Thiên gài bẫy hắn khiến hắn ăn không ít đau khổ, mặc dù cuối cùng cũng khiến mọi chuyện lắng xuống, hắn cũng chỉ bị nhận một án khiển trách.
Chẳng qua sau sự việc trên uy tín của hắn giảm sút một cách nghiêm trọng, cán bộ quản lý rất không hài lòng với cách làm việc của hắn, còn những người khác đều vui mừng chứng kiến sự thảm hại của hắn.
Mặc dù bọn họ trước mặt vẫn tỏ ra bình thường thế nhưng sau lưng hắn thì không thiếu những lời đàm tiếu cùng chế diễu lan tràn khắp học viện.
Hắn cay cú lắm nhưng không nghĩ ra biện pháp nào khả dĩ để có thể trả thù, mặc dù đối phương xuất thân bình thường thế nhưng hiện tại cũng giữ một chức vụ tuy nhỏ nhưng khiến hắn muốn đụng vào cũng phải kiêng dè đôi chút.
Đặc biệt Vũ Thiên hiện tại là học trò của Cao giáo sư, một trong những người đầu ngành trong công tác nghiên cứu cũng như chế tạo Cơ giáp trong cả nước cũng là một lý do không nhỏ khiến hắn chùn bước.
Cùng với đó Vũ Thiên cùng Thiên Minh là cặp bài trùng nổi tiếng trong học viện, mặc dù hắn thấy đây là Vũ Thiên lợi dụng mánh khóe nào đó mà bám đuôi Thiên Minh chứ một thiên tài như Thiên Minh không có lý do gì lại đi hạ mình kết bạn cùng loại tầm thường kia được.
Thiên Minh không chỉ thiên phú tốt mà thân phận cũng không đơn giản, tuy hắn không biết rõ nguồn gốc của đối phương mà chỉ nghe người khác bàn tán thế nhưng với nhưng gì hắn quan sát được thì dùng đầu gối cũng có thể đoán ra được điều đó.
Việc trở thành một Cơ giáp Chiến sĩ bên cạnh thiên phú còn cần một nguồn tài chính không nhỏ để đào tạo và duy trì, nhất là những người có một bộ Cơ giáp được chế tạo đặc biệt cho riêng mình.
Chứ không thì đối với người bình thường thì bọn họ chỉ có thể chấp nhận nhập ngũ và được biên chế loại Cơ giáp bình thường được chính phủ cấp phát.
Mặc dù so với người bình thường thì bọn họ đã đạt tới một tầm cao gì đó mà những người khác khó có thể với tới được, nhưng theo hắn thì đó chẳng khác gì một đơn vị đặc chủng mà thôi.
Nếu không có thiên phú hoặc thành tích gì đặc biệt thì cả đời cũng chỉ loanh quanh ở cái cấp độ mà hắn đánh giá là chỉ hơn mức trung bình một chút.
Cho dù hắn không có thiên phú để trở thành một Cơ giáp Chiến sĩ nhưng hắn tin rằng mình sau này vẫn có cách trèo lên những vị trí quan trọng mà đám thường dân kia cho dù nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Thế nhưng đám bình dân kia không phải ai cũng là loại tầm thường mặc kệ cho người khác nhào nặn, thỉnh thoảng hắn vẫn thấy có một vài khúc xương cứng ương ngạnh.
Mặc dù phần lớn bọn chúng sau này cũng không có thành tựu gì quá đặc biệt, khi mà cuộc đời tàn nhẫn này vùi dập đẩy bọn chúng xuống hố sâu của tuyệt vọng thì ai rồi cũng phải ngoan ngoãn làm việc mà thôi.
Theo hắn đánh giá thì Vũ Thiên là một người rất cẩn thận, làm việc lại chỉu chu vì vậy rất được lòng cấp trên, ngoài ra cũng không thấy hắn có xích mích gì với cấp dưới của mình.
Tuy hắn không tin là một người có thể hoàn hảo như vậy nhưng ít nhất hắn không thấy đối phương có sơ hở gì để mình có thể hành động, nếu không thể đập rắn dập đầu hắn sợ sẽ bị đối phương quay lại cắn đến lúc đó sẽ phiền phức lớn.
Thấy Đinh Vô Song có vẻ buồn bực, một trong hai người bên cạnh hắn thấy vậy liền hỏi: "Sao mặt mày nhăn nhó vậy, có chuyện gì sao?"
Chần chừ chốc lát hắn liền kể về việc giữa hắn và Vũ Thiên cho hai người nghe, tên ban nãy cười nói: "Tưởng chuyện gì, chỉ có chút chuyện cỏn con mà mày cũng lo lắng vậy cơ à, còn thằng nhóc kia chẳng qua có lão già kia chống lưng mới to gan như vậy, chẳng qua theo ta thì nó cũng chẳng nhảy nhót được bao lâu đâu"
"Lão già mà mày nói là giáo sư đầu ngành trong chế tạo Cơ giáp đấy, nếu tao được làm học trò của lão ấy chắc tao dám lật trời luôn rồi, chút chuyện nhỏ này đã là gì" tên còn lại cười khẩy nói.
"Nói như mày thì nói làm gì, mà thật cũng chẳng hiểu vì sao lão già kia lại chọn một thằng nhóc bình thường như vậy, ta cũng đâu có nghe thấy nó có điểm gì nổi bật đâu" tên thứ nhất vừa nhét thức ăn vào miệng vừa lắc đầu nói.
"Người ta có khả năng "ngoại giao" tốt, không thấy hắn ta còn chạy theo bợ đít được thằng nhóc Vũ Thiên kia đấy sao, hắn không phải loại học viên xoàng xĩnh đâu à là tuyển thủ hạt giống cho kì Cơ Giáp Đại Chiến sắp tới đấy." tên còn lại đáp lời.
"Thì sao nào, cũng chỉ đi góp vui mà thôi, giải thưởng lúc nào chẳng phải do ba học viện của ba đại quốc kia tranh giành" tên kia nhếch mép chế nhạo.
"Nhưng ít nhất người ta là đại diện cho quốc gia còn chúng ta dù có muốn đi góp vui cũng không có hội"
Câu nói của đối phương khiến cả hai người còn lại đều im lặng, mặc dù tất cả đều biết đó là sự thật nhưng nghe được những lời như vậy thì chẳng có ai vui vẻ cả.
"Thôi thôi, uống đi nào nhanh lên, kệ mẹ mấy thứ kia đi, giờ thì cứ vui vẻ được ngày nào thì cứ vui vẻ đã, biết thế nào được lỡ như sau này có ai trong chúng ta cũng tham gia được cái đại hội c·hết tiệt kia thì sao, đến lúc đó chúng ta muốn nói gì thì nói đúng không nào."
Uống cạn ly rượu Đinh Vô Song lúc này mới bắt đầu lân la bắt chuyện: "Anh Hiếu này, lúc nãy anh nói gì về việc tên Vũ Thiên sắp tới không nhảy nhót gì được nữa là như thế nào, anh có thể nói rõ hơn được không?"
Câu nói của Đinh Vô Song khiến thanh niên tên Hiếu biến sắc, hắn ta vội vàng lấp liếm: "Ta làm gì có nói như vậy, rõ ràng là ngươi nghe nhầm mà thôi"
"Có thông tin mà không chia sẻ với anh em là không được đâu đấy, lúc nãy tao cũng nghe được mày nói xong bây giờ lại chối à" thanh niên còn lại thấy vậy liền cười giả lả nói.
Thanh niên tên Hiếu yên lặng không nói lời nào tự rót cho mình thêm một ly rượu rồi uống cạn, hai người còn lại thấy thế cũng không nói lời nào mà mà vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Cuối cùng vì không chịu được ánh mắt soi mói của hai người còn lại hắn quyết định đầu hàng, theo lời kể của hắn Đinh Vô Song biết được mấy tháng nay Cao lão sư m·ất t·ích một cách bí ẩn.
Chuyện này chỉ có một số lượng nhỏ cán bộ cấp cao và những người làm việc cùng với ông ấy mới biết được thông tin này, thanh niên tên Hiếu kia cũng chỉ nghe lại được từ một người họ hàng có người thân làm việc cùng tiến sĩ Cao.
Nghe nói bộ phận điều tra đặc biệt bên phía chính phủ đã vào cuộc điều tra sự việc này, còn kết quả như thế nào thì những người như bọn hắn đương nhiên không biết được.
Thế nhưng nghe nói không thấy dấu hiệu của việc b·ắt c·óc khiến cho mọi người đặt ra nhiều nghi vấn, thậm chí có người còn cho rằng ông ấy là gián điệp do quốc gia khác gài vào nhằm đánh cắp bí mật nhà nước.
Mặc dù lý do khá ấu trĩ, chỉ cần có một chút hiểu biết cũng biết rằng đây chỉ là lời nói bịa đặt của những kẻ ghen tức mà thôi, thế nhưng có không ít người đi tin vào chuyện đấy.
Tuy không thể loại trừ khả năng trên nhưng chỉ cần dùng đầu gối cũng biết rằng chẳng có quốc gia nào lại cho một nhà nghiên cứu về Cơ giáp hàng đầu như vậy đi làm nội gián cả.
Nhưng điều đó không quan trọng, đối với Đinh Vô Song lúc này nó chẳng khác gì tin mừng thắng lợi cả, không còn tiến sĩ Cao thì Vũ Thiên đối với hắn không là cái gì cả, nếu không tranh thủ trả thù bây giờ thì còn đợi lúc nào nữa.
Thái độ của Đinh Vô Song lúc này khác hoàn toàn với cái vẻ chán chường ban nãy, bây giờ trong đầu hắn chỉ mong kết thúc sớm cuộc nhậu này để suy nghĩ kế hoạch trả đũa Vũ Thiên.