Bản Nguyên Thần Tinh

Chương 2: Cuộc báo động lúc nửa đêm




Chương 2: Cuộc báo động lúc nửa đêm

Chương 2: Cuộc báo động lúc nửa đêm

Tiếng còi báo động hú vang giữa đêm khuya khiến Vũ Thiên giật mình bật dậy khỏi giường, mấy thanh niên cùng phòng hắn cũng lật đật tỉnh lại bắt đầu hối hả thay quân phục.

Đảo mắt một vòng thấy mọi người đều đã rời giường, Vũ Thiên nhanh chóng tóm lấy ba lô quân trang của mình đang nằm trong góc rồi lao thẳng xuống lầu, người từ những căn phòng khác cũng bắt đầu tuôn ra khiến tất cả cầu thang đều chật kín.

Sau một hồi chen chúc Vũ Thiên cũng xuống được đến khu vực tập trung, thế nhưng từ xa hắn đã nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng của Trịnh Luân quần áo chỉnh tề đứng đợi sẵn, hắn cũng đã quá quen với chuyện này, nếu như đối phương xuống sau hắn thì đấy mới thật sự là chuyện lạ.

Lúc đến nơi Vũ Thiên liền vứt đôi giày trong tay xuống đất bắt đầu xỏ vào chân, chỉnh trang lại quân phục xong xuôi mới thấy những người khác lần lượt xuất hiện, xếp hàng chỉnh tề.

"Tối nay tiểu đội 3 đang gác khu vực thư viện, còn lại tất cả đã có mặt đầy đủ." một thanh niên dáng người hơi mập tiến đến bên cạnh hắn nói, đây là Trần Vũ - trung đội phó của hắn.

Vũ Thiên đưa mắt kiểm tra hàng quân một lượt rồi gật đầu, Trần Vũ lúc này mới quay về vị trí của mình, mọi người bắt đầu đợi mệnh lệnh mới.

"Mẹ nó chứ, vừa mới chợp mắt đã bị gọi dậy, cái tháng quái quỷ gì mà đen thế không biết" Trịnh Luân bắt đầu càu nhàu, tuy hắn không dám nói lớn nhưng vài người đứng gần đấy vẫn có thể nghe thấy.

"Ai bảo ngủ muộn quá làm gì" Nguyễn Hoàng với cái giọng cợt nhả cố hữu đứng gần đấy bắt đầu cất tiếng.

"Có phải tao muốn đâu, nhưng nếu kéo dài quá lâu có thể ảnh hưởng đến đợt kiểm tra cuối kì của tao" Trịnh Luân vẫn tiếp tục làu bàu.

"Thế lần này mày lại làm cái gì đấy" Nguyễn Hoàng tỏ ra hứng thú liền bắt đầu lân la gặng hỏi.



"Đợt này tao đang nghiên cứu mô hình Cơ giáp Omega IV-13, tuy chỉ là một mẫu cũ và có một một vài khuyết điểm nhỏ thì theo tao đây là một dòng Cơ giáp phải nói là khá tốt" Trịnh Luân cũng không giấu diếm mà bắt đầu hào hứng trả lời, nét bực dọc ban nãy thoáng chốc đã bị quét sạch.

"Đại pháo thủy tinh Omega" đấy hả, sao mày lại hứng thú với cái thứ ấy chứ, chỉ được cái uy lực mạnh còn tất cả những thứ khác như khả năng phòng thủ, độ chính xác chỉ ở tầm trung, thậm chí khả năng cơ động cực kì kém, đem ra xài trong c·hiến t·ranh thì được còn lên sàn thi đấu thì coi như là xác định làm bao cát" Nguyễn Hoàng bĩu môi lắc đầu nói.

"Tao tự có suy nghĩ của tao, không cần góp ý của ai hết" Trịnh Luân cũng không nói gì thêm, mọi người thấy vậy cũng im lặng quay đi.

Vũ Thiên đứng một bên chứng kiến tất cả, Omega IV-13 là một mẫu trọng giáp kết hợp đại pháo, thế nhưng quá trình chế tạo phức tạp cùng với độ ổn định không cao khiến nó không phù hợp với thực chiến, tuy nhiên vì sức công phá cực lớn nên đây cũng là một trong những bí mật quốc gia.

Nếu như không phải bọn hắn đang học tại Học viện Quân sự Hoàng gia thì chắc đến tên của nó cũng không biết được, chỉ là không biết Trịnh Luân lấy đâu ra bản mẫu thiết kế của loại Cơ giáp này.

Đúng lúc này một bóng người bỗng nhiên xuất hiện đằng sau Vũ Thiên khiến hắn giật nảy cả mình, quay lưng lại nhìn mới biết đối phương là Thiên Minh, cũng là học viên của học viện nhưng thuộc chuyên ngành khác.

Như đám người Vũ Thiên thuộc ngành Kỹ sư Cơ giáp, được đào tạo để nghiên cứu và chế tạo các loại Cơ giáp, còn Thiên Minh thuộc là một Cơ giáp chiến sĩ.

Thật ra mong muốn ban đầu của hắn là trở thành một Cơ giáp chiến sĩ thế nhưng kết quả kiểm tra thể chất của hắn không đạt nên đành phải chuyển sang ngành Kỹ sư Cơ giáp này.

Thiên Minh là học sinh ưu tú của học viện, hiện đang có tên trong danh sách học viên danh dự của Học viện tham dự kì Tiềm Long Chiến sắp tới giữa các học viện, còn Vũ Thiên chỉ là một học sinh bình thường mà thôi, cũng nhờ may mắn mới làm được đến chức trung đội trưởng.

Thế nhưng không hiểu vì lý do gì từ lúc gặp nhau đối phương cứ bám dính lấy Vũ Thiên, một hai nhất quyết muốn trở thành bạn của hắn. Thái độ của đối phương khiến hắn ban đầu khá là dè chừng, thế nhưng đối phương tỏ ra rất chân thành, lại còn hỗ trợ hắn khá nhiều nên hắn cũng không tiện từ chối.

Nếu không phải Thiên Minh đã có vị hôn thê, hai người chỉ đợi tốt nghiệp học viện sẽ tổ chức đám cưới thì hắn cũng cảm thấy hơi rợn rờn, dù là vậy hắn vẫn luôn đề phòng đối phương mặc dù hắn vẫn tỏ ra rất bình thường.



"Gì mà giật mình ghê vậy, tao có làm gì mày đâu" Thiên Minh nở nụ cười thương hiệu của bản thân, cái nụ cười mà theo như đám con gái trong trường gọi là "Nụ cười của nam thần" còn riêng hắn thì mỗi lần nhìn thấy chỉ muốn đấm vào mặt đối phương một cái.

"Mày cũng rảnh quá, sao không ở tại vị trí tập trung mà chạy lung tung thế này" Vũ Thiên vặn người đồng thời hất bàn tay của Thiên Minh đang đặt trên vai hắn.

"Có tin mật, muốn nghe hay không" Thiên Minh cũng không tỏ ra bực mình với thái độ khó chịu của Vũ Thiên mà vẫn cười nhăn nhở nói.

"Có chuyện gì thì nói nhanh xong rồi biến" Vũ Thiên bực mình lên giọng, còn Thiên Minh đưa tay chỉ chỉ vào một góc khuất gần đó ra hiệu.

Thái độ nghiêm túc của Thiên Minh khiến Vũ Thiên cũng hơi bất ngờ nhưng cũng đi đến vị trí đối phương chỉ, hai người cũng tiếp xúc được một thời gian nên hắn biết đối phương tuy hơi cợt nhả thế nhưng lại là một người tốt bụng và nhanh nhạy.

Gì chứ đối phương chỉ cần lượn một vòng với đám hoa si của mình là đã có thể mang về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất còn hắn cũng nhờ cái mác "bạn thân của Thiên Minh" mà cũng được nhiều người biết đến và tiết kiệm được kha khá công sức.

"Tao nghe được thông tin, khoảng một tiếng trước có một v·ụ n·ổ lớn tại khu vực vùng núi phía Tây Bắc, từ khu vực trung tâm v·ụ n·ổ phát ra sóng năng lượng cực lớn, Chính phủ đã điều một lượng lớn q·uân đ·ội tập trung tại đó thế nhưng vẫn chưa thu tập được gì mới.

Nơi đó tuy vẫn thuộc lãnh thổ nước ta nhưng lại khá gần biên giới với hai quốc gia khác vì vậy phải đẩy nhanh tiến độ để tránh đối phương cho người can thiệp.

Chúng ta lần này được điều đi làm quân số dự bị để kiểm soát vòng ngoài thế nhưng vẫn có thể sẽ gặp nguy hiểm, ngươi nhớ phải bảo vệ bản thân cẩn thận, theo ý kiến của tao là hai trung đội chúng ta phối hợp với nhau, dù sao chúng tao cũng cần Kỹ thuật viên đi cùng để đảm bảo Cơ giáp không xảy ra sự cố gì"

Thông tin của Thiên Minh khiến Vũ Thiên cau mày im lặng, hắn cứ tưởng chỉ là một đợt báo động bình thường không ngờ lại có nhiều bí mật ẩn đằng sau như vậy.

"Không phải việc sắp xếp bố trí lực lượng thực hiện nhiệm vụ là do bộ phận Quản lý phụ trách à, đã chắc gì hai chúng ta phối hợp được với nhau" Vũ Thiên hạ giọng nói nhỏ.



"Không cần phải lo, vụ này tao xử lý được, mày quyết định nhanh lên" Thiên Minh bắt đầu giục.

"Tao đồng ý, mày xử lý vụ này đi, tao cho người chuẩn bị thêm thiết bị" Vũ Thiên nhanh chóng đáp ứng, tuy hắn cũng có nhân mạch của riêng mình thế nhưng trong cả học viện này nếu nói người hắn tin tưởng thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay và Thiên Minh là một trong số đó, nếu có thể phối hợp cùng đối phương thì quá tốt rồi.

Bàn bạc xong xuôi hai người liền trở về đơn vị của mình, Vũ Thiên sau khi trở về liền gọi hai cấp dưới của mình là Trần Vũ và Phạm Thanh lại dặn dò.

Dưới sự điều hành của ba người, những người khác bắt đầu chạy về lấy thêm thiết bị, tuy không biết để làm gì nhưng bọn họ n·hạy c·ảm nhận thấy được sau cuộc trao đổi với Thiên Minh thái độ của Vũ Thiên có thay đổi.

"Có chuyện gì xảy ra vậy anh" Phạm Thanh đứng một bên lo lắng hỏi.

"Không có gì đâu, thế nhưng ta nghe được lần này chúng ta sẽ đi xa vì thế phải chuẩn bị đầy đủ một chút tránh xảy ra sự cố" Vương Minh bình tĩnh trả lời.

"Tất cả tập trung lên xe chuẩn bị di chuyển" bọn họ vừa gom xong đồ đạc thì có mệnh lệnh được phát ra từ loa phát thanh của học viện.

Các đoàn xe cứ nối đuôi nhau lần lượt chở học viên rời học viện, đám người Vũ Thiên lên đoàn xe thứ ba, ngay sau đoàn của đội hậu cần, sau khi ổn định vị trí ngồi một người trong đội mới bắt đầu hỏi thăm.

"Anh Thiên này, không biết có chuyện gì mà phải điều động nhiều người đến vậy nhỉ, lúc nãy anh với Thiên Minh nói gì với nhau vậy"

"Anh cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói phía Tây Bắc có chuyện vì thế phía trên mới điều động một lượng lớn người như vậy, cụ thể như thế nào thì anh không biết nhưng mọi người phải chú ý cẩn thận" Vũ Thiên suy nghĩ một hồi liền trả lời.

"Lại chuyện gì nữa vậy, lại có b·ạo đ·ộng nữa à? Không đúng nếu chỉ b·ạo đ·ộng thì không cần thiết phải điều động đến cả chúng ta chứ" Thái Luân ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi lại.

Thế nhưng lần này Vũ Thiên im lặng không nói gì, hắn cũng không nắm được quá nhiều thông tin, cũng không thể vì một số thông tin chưa xác thực mà khiến mọi người lo lắng quá được.

"Mọi người nghỉ ngơi đi, giữ sức để còn làm việc, dù sao chúng ta cũng chỉ thuộc bộ phận kỹ thuật nên không có nguy hiểm gì đâu, cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ là được" Vũ Thiên lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.

Thấy hắn không muốn nói chuyện nữa nên mọi người cũng đành thôi, ở một góc xe Trịnh Luân đã ngủ gục lúc nào không hay, những người khác cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ, trên con đường chỉ còn tiếng của những chiếc xe vận tải xé tan màn đêm.