Chương 14: Kiếm Vũ
Chương 14: Kiếm Vũ
Nhóm người Vũ Thiên lúc này đã đi đến sườn núi nơi có hang động lần trước, cửa hang đã bị đá chặn kín nên mọi người phải vận chuyển đá để có chỗ đi vào.
Bọn hắn cũng tìm được hai chiếc Explorer-Z8 bị bỏ lại lần trước trong lúc bị đầu quái vật rượt đuổi, một chiếc đã bị hư hại nặng nhưng chiếc còn lại vẫn có thể sử dụng được.
Thế là ba người Thiên Minh bắt đầu dọn dẹp một góc cửa hang để mọi người trốn vào đấy, còn Vũ Thiên vẫn chăm chú quan sát màn hình để kiểm tra xem đám người đuổi theo đã đến đâu rồi và chắc chắn đầu quái vật kia không đột nhiên quay lại.
Sau khi dọn ra một khoảng trống vừa đủ để đám người trốn vào thì chỉ một lát sau đám người kia cũng xuất hiện ở gần đó.
Tên thanh niên gầy gò dẫn đường vừa dừng lại thì cả đoàn cũng đứng lại theo, thanh niên cầm đầu liếc mắt nhìn về phía hắn thì nhận được một cái gật đầu chắc nịch.
Giơ tay ra hiệu, đám người đi theo bắt đầu tản ra bốn phía tìm kiếm, chỉ để lại ba thanh niên kia ở lại.
"Nơi đây có vẻ khá kì lạ, ta cảm nhận được mùi và hơi thở của một loài động vật khác không phải là con người, thế nhưng hiện giờ nó không có mặt ở đây" thanh niên gầy gò lên tiếng.
"Có xác định được cấp độ của đầu sinh vật kia hay không?" thanh niên cầm đầu nhíu mày hỏi.
"Ta không cách nào cảm nhận được, ngươi biết đấy khu vực nơi đây rất đặc biệt, nó khiến cho năng lực của ta bị hạn chế rất nhiều"
"Không sao, cả ba người chúng ta đều tập trung ở đây thì có thể có nguy hiểm gì cơ chứ, ta muốn xem thử đầu sinh vật kia hình dạng như thế nào nữa đây" thanh niên hiền lành tỏ vẻ không quan tâm nói.
"Không được chủ quan, chúng ta hoàn toàn không biết gì về nơi này cả, bọn chúng nếu muốn dụ chúng ta đến đây thì chắc chắn tin tưởng vào đầu sinh vật kia có thể gây khó dễ cho chúng ta.
Không cần biết đầu sinh vật kia mạnh yếu ra sao nhưng ta không muốn mình bị đối phương dắt mũi. Thông báo cho tất cả, bọn họ có mười phút để lôi cổ đám chuột nhắt đó ra, nếu không bọn chúng biết tay ta" thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói, sau đó tiến đến một gốc cây gần đó ngồi nghỉ.
Hai thanh niên còn lại liếc nhìn nhau rồi cười nhạt, bọn họ tỏ ra rất bình thản trước lời nói của đồng bạn mình, có vẻ như đối với bọn hắn thì những người kia chỉ giống như là người hầu của bọn họ mà thôi, muốn làm gì với chúng cũng được.
Nhóm người Vũ Thiên nấp trong hang đá thì khá là hồi hộp, hai người Thiên Minh cùng Bạch Tường Vi thì không quá lo lắng cho bản thân mình, đối phương người đông thế mạnh đánh nhau thì gần như nắm chắc phần thua, thế nhưng nếu như muốn chạy trốn thì chưa chắc đã ngăn được bọn hắn.
Chỉ là một khi xung đột xảy ra thì hai người Vũ Thiên cùng Kinh Tiểu Hồng gần như nắm chắc c·ái c·hết, bọn họ không cách nào bảo vệ chu toàn cho hai người trước một đội quân lớn như vậy được.
Chỗ trốn của bọn họ tuy đã được ngụy trang nhưng do thời gian hạn hẹp nên rất là sơ sài, chỉ cần đối phương kiểm tra cẩn thận một chút thì kiểu gì cũng bị phát hiện.
Vũ Thiên đặt máy tính của mình sang một bên rồi bắt đầu chờ đợi, hắn đã làm tất cả trong khả năng của mình, bây giờ chỉ xem mọi thứ có diễn ra theo kế hoạch hay không mà thôi.
Ngoại trừ thanh niên cầm đầu ra thì hai tên còn lại cũng đi vòng vòng quanh đó, nhìn bọn hắn giống như đang đi dạo chơi vậy thế nhưng để ý kĩ có thể thấy bọn hắn đang rất tập trung.
Đi được một đoạn thanh niên với khuôn mặt hiền lành bỗng nhiên đứng lại, cây đao trong tay được hắn cắm mạnh xuống mặt đất sau đó nhấc lên khiến một mảng đất đá bay ra chỉ để lại một cái hố lớn.
Sau khi hắn nhấc cây đao lên thì những người xung quanh liền nhìn thấy một vật thể kì lạ bị mũi đao cắm vào, xung quanh cũng có một hai thứ tương tự như vậy.
"Gọi Kim Hải lại đây" thanh niên gầy gò ra hiệu với một người đứng gần đấy, ngay lập tức đối phương liền quay người chạy đi.
"Ngươi thấy nó giống cái gì" thanh niên chĩa mũi đao ngược lên trời bắt đầu ngắm nghía món đồ trước mắt mình.
"Có vẻ như là một loại máy quan trắc nào đó, tuy trông khá đơn giản nhưng xem qua thì được chế tạo đặc biệt, những loại máy này tầm hoạt động sẽ không lớn lắm nên chủ nhân của nó chắc chắn chỉ ở quanh đây mà thôi" thanh niên gầy gò liếc mắt nhìn món đồ rồi nói.
Thanh niên còn lại cũng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tuy chuyên môn của bọn hắn không phải là về những thứ máy móc kĩ thuật như thế này nhưng mà một chút kiến thức căn bản thì đương nhiên phải nắm được.
"Để ta nói chuyện với Ảnh Quân, đối phương có vẻ như có dự mưu từ trước, ta có linh cảm không hay về nơi này, chúng ta phải rời đi ngay lập tức" thanh niên gầy gò lên tiếng.
"Từ lúc nào mà ngươi bắt đầu sợ trước sợ sau vậy Dạ Nguyệt, cả ba người chúng ta đều tập trung ở đây thì chuyện xấu gì có thể xảy ra cơ chứ" vừa nói hắn vừa cắm cây đao xuống đất khiến mặt đất nứt ra một cái khe nhỏ.
"Cái này không phải gọi là sợ hãi mà là cẩn thận, nơi đây không đơn giản như ngươi tưởng, một chút bất cẩn thôi có thể trả giá bằng tính mạng của chính mình, ta không muốn c·hết một cách vô ích như vậy" Dạ Nguyệt vừa nói xong liền mặc kệ đồng bọn của mình mà quay người đi thẳng.
Đợi Dạ Nguyệt đi khuất thanh niên cầm đao quay người lại để lộ một dấu chân khổng lồ đằng sau lưng mình, hắn cúi người xuống đưa tay sờ vào dấu chân như đang đo kích thước của nó.
Sau khi đo đạc cẩn thận xong hắn liền đứng dậy, trước khi quay người rời đi hắn còn dậm mạnh bàn chân xuống đất khiến đất đá quanh đó vỡ ra khiến vết châm trên mặt đất biến mất, thấy dấu vết đã bị xóa đi hoàn toàn hắn lúc này mới ung dung đi tiếp.
Phía bên này Dạ Nguyệt sau khi quay lại địa điểm tập kết thì thấy Kim Hải cùng Ảnh Quân đang nói chuyện với nhau.
Thấy hắn tiến đến Ảnh Quân phất tay, Kim Hải liền quay người đi thẳng một cách gấp gáp.
"Tử Đằng đâu, sao ngươi lại đi một mình" Ảnh Quân quay sang hỏi.
"Hắn còn đang tiếp tục tìm kiếm, ta có chuyện muốn nói với ngươi nên quay về trước" Dạ Nguyệt nói.
"Không cần phải nói, ta biết ngươi muốn nói gì, nếu đám chuột nhắt ấy nghĩ chỉ vì một đầu quái vật chưa rõ danh tính mà có thể khiến chúng ta sợ thì bọn chúng nhầm to rồi, nhiệm vụ của ngươi bây giờ là mau chóng tìm đám chúng nó ra cho ta" Ảnh Quân ngắt lời Dạ Nguyệt.
"Bọn chúng chỉ ở quanh đây thôi, ngươi mau tìm chúng ra đây còn lại để ta lo" Ảnh Quân phất tay nói.
Dạ Nguyệt chỉ im lặng, hắn biết cho dù nói thêm gì cũng không thay đổi được quyết định của đối phương.
Đúng lúc này từ đằng xa một tiếng gầm vọng lại, kèm theo đó là mặt đất rung động mãnh liệt, Dạ Nguyệt có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn đang lao về hướng bọn họ với tốc độ ngày một nhanh hơn.
Ngược lại với hắn Ảnh Quân vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước, thậm chí hắn còn mỉm cười thì thầm: "Cuối cùng cũng có một chút thử thách"
Vừa dứt lời, năm thanh kiếm treo sau lưng hắn bắt đầu bay ra lơ lửng trên đầu của hắn, hàn quang bắn ra bốn phía như có thể cắt nát tất cả mọi thứ xung quanh mình thành mảnh vụn.
"Ngươi cứ tiếp tục công việc của mình đi, đừng làm phiền ta" Ảnh Quân liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt rồi nói, sau đó hắn lao thẳng vào màn sương mù trước mặt.
Dạ Nguyệt nhắm chặt hai mắt lại trong chốc lát, đến lúc mở ra thì hai mắt biến thành màu vàng kì dị với đồng tử đen óng kì dị hoàn toàn không giống mắt của con người.
Đôi mắt kì lạ này giúp hắn có thể nhìn xa hơn kể cả trong điều kiện khắc nghiệt của khu vực này. Xuyên qua màn sương mù, hắn nhìn thấy từ đằng xa một đầu quái vật khổng lồ đang tiến ngày càng gần khu vực chân núi.
Đầu quái vật trông giống như một con khủng long, to gần bằng một tòa nhà ba tầng, hai chân sau cường tráng giúp nó có thể chạy nhanh trên mặt đất, do di chuyển bằng chân sau nên hai chân trước của nó bị teo nhỏ lại nhưng vẫn đầy cơ bắp.
Toàn thân nó đỏ sẫm cùng với lớp vảy trông giống như vảy cá bao phủ dày đặc che kín toàn thân, ngoài ra sau lưng nó còn mọc ra hai cái cánh lớn giống như cánh dơi thế nhưng trông lại rất kì cục vì kích thước lại khá nhỏ so với thân thể của nó.
Ảnh Quân không chút do dự lao thẳng vào đầu quái vật, năm thanh kiếm bay nhanh về phía trước chém liên tục về phía đầu quái vật, thế nhưng lớp vảy của đối phương quá dày nên không đâm xuyên qua được mà chỉ để lại những vết chém nhàn nhạt.
Tia lửa do ma sát giữa lưỡi của Từ Lực Kiếm cùng với vảy của đầu quái vật văng ra bốn phía như những đốm sáng lóe lên giữa đêm đen, tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp nhưng cũng tràn đầy b·ạo l·ực.
Đầu quái vật bị năm thanh Từ Lực Kiếm quây lại ở giữa, các đòn t·ấn c·ông liên tục khiến nó không cách nào hoàn thủ, tuy không gây ra v·ết t·hương nào đáng kể nhưng lực đạo từ những thanh kiếm lại khiến toàn thân nó đau đớn.
Thấy đòn đánh không hiệu quả trước lớp giáp dày cộp của đầu quái vật, Ảnh Quân phất tay điều khiển năm thanh Từ Lực Kiếm tập trung lại trước mặt mình.
Năm thanh kiếm xoay tròn ngày càng nhanh đồng thời toát ra luồng năng lượng cực lớn, Ảnh Quân thì thầm: "Kiếm Vũ" đồng thời chỉ tay về phía trước, ngay lập tức năm thanh Từ Lực Kiếm lao thẳng về phía trước đâm mạnh vào ngực của đầu quái vật.
Một vòi máu lớn bắn ra kèm theo tiếng rống đau đớn của đầu quái vật, đòn t·ấn c·ông của Ảnh Quân tạo ra một lỗ hổng lớn trên ngực của nó, máu từ v·ết t·hương chảy ra như suối thấm đẫm mặt đất.