"Này, nghe gì chưa? Thiên tài đệ nhất học viện chúng ta, Trần Tiểu Nhạn vừa qua đã thi lên cấp, bây giờ hắn đã là thất cấp"
"Cái gì? Không đùa chứ? Ta nhớ không lầm thì hắn mới mười sáu tuổi"
"Mười sáu tuổi, thất cấp tam hệ ma pháp sư, ta dám cá tên Tiểu Nhạn này sẽ sớm bị các thế lực lớn tranh nhau nhận. Các ngươi nghĩ, hắn sẽ gia nhập thế lực nào?"
"Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là Quang Minh giáo đình rồi"
Một đám thanh niên lớn nhỏ đang bàn tán vô cùng sôi nổi. Đích xác, năm 9999, cũng là năm Tiểu Nhạn mười sáu tuổi, nàng đã đột phá phòng tuyến, đạt tới ngưỡng thất cấp ma pháp sư. Lúc này Tiểu Nhạn đang thẫn thờ nhìn vào khoảng không, bên cạnh là ma thú Tiểu Bạch đang nằm sưởi nắng, cái nắng mùa hạ oi bức, khó chịu, dễ làm cho con người ta nổi điên, nhưng Tiểu Nhạn cứ như vậy không quan tâm đến.
"Đạt thất cấp, ta sẽ nói cho nàng ấy biết sự thật, nhưng rồi chúng ta sẽ ra sao?" Một năm này là một năm vô cùng vui vẻ, hạnh phúc, là khoảng thời gian vô cùng trân quý với nàng. Bây giờ nàng lại sắp phải tự tay xé toạc khoảng thời gian ấy, nói không nỡ thì hoàn toàn là giả, nhưng thân phận nàng lại không thể giấu diếm mãi được, sớm muộn cũng phải đối mặt, chi bằng đối mặt sớm, như vậy cũng là tốt cho Địch Lỵ Á. Nếu nàng ấy không chấp nhận thân phận của nàng, nàng ấy cũng đỡ phí thời gian trên người nàng, mà Tiểu Nhạn cũng có thể không cần yêu trong áy náy nữa.
Chỉ có điều, có thể nói ra dễ dàng được sao?
"Nhạn, nếu ngươi chưa muốn nói thì đừng nói." Tiểu Bạch cảm nhận được sự rối rắm, lo âu trong lòng Tiểu Nhạn, nó tuy không hiểu yêu đương là gì, nhưng nếu Nhạn không muốn Địch Lỵ Á ghét thì chẳng phải cứ giấu đi là được sao?
"Tiểu Bạch, haizzz, ngươi không hiểu đâu, tình yêu mà cứ lừa dối như vậy thì chỉ đem lại đau khổ thôi" Tiểu Nhạn lắc đầu.
"Rắc rối quá, không bằng chúng ta đi ma thú sơn mạch đi, theo lý là ngươi lên lục cấp là đi một lần rồi. Nếu chưa muốn nói thì giờ chúng ta đi ma thú sơn mạch vài tháng, cũng là cho ngươi thời gian suy nghĩ, mà ta cũng có thể thư giãn gân cốt một chút"Tiểu Bạch hai mắt tỏa sáng, năm ngoái Lâm Lôi đã chuyển sang ở cùng Ngải Lệ Tư, Bối Bối cũng đi theo, giờ nó ở đây chơi một mình, buồn chán chết đi được!
"Nói trắng ra là ngươi đang chán nên muốn dụ dỗ ta đi ma thú sơn mạch đi" Tiểu Nhạn cười chế giễu, vạch trần tiểu tâm tư của Tiểu Bạch. Nhưng đó cũng là một ý hay, tạm thời nàng cũng cần thêm thời gian để suy nghĩ. Hơn nữa các ma pháp mới học, nàng cũng cần vận dụng vào thực chiến. Đi thí luyện tất nhiên là một ý tưởng không tệ chút nào. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn không để lộ ra, vẫn làm mặt băn khoăn do dự, để cho Tiểu Bạch bên kia háo hức chờ đợi, cái đuôi phẩy qua phẩy lại, đôi mắt long lanh, ươn ướt, đáng thương nhìn nàng.
Tiểu Nhạn bật cười, mỗi khi Tiểu Bạch đòi ăn, hay muốn cầu nàng cái gì đó lại trưng ra bộ dạng đáng thương này, nhìn qua vô cùng đáng yêu, ai sẽ nghĩ con tiểu miêu đáng yêu này thực ra là một ma thú có thực lực cấp tám.
"Được rồi, hai tuần nữa chúng ta đi" Tiểu Nhạn cuối cùng cũng hạ quyết định.
"Nhạn rõ ràng không nỡ rời mĩ nhân" Tiểu Bạch ai oán nói.
"Nói cái gì đó. Có tin lần này ta đi một mình không cho ngươi theo không?" Tiểu Nhạn trừng mắt, cái tên Tiểu Bạch này ngày càng không nể mặt nàng.
"Ấy, ta không có nói gì, Tiểu Nhạn tốt nhất" Tiểu Bạch nhanh chóng thay đổi thái độ, nhanh nhẹn leo lên vai nàng cọ cọ làm nũng, chỉ sợ Tiểu Nhạn sẽ đem nó bỏ lại thật.
Bình Đẳng Khế Ước khác với Linh Hồn Khế Ước, Linh Hồn Khế Ước là người lập khế ước là chủ nhân của ma thú thu phục, là quan hệ chủ tớ, còn Bình Đẳng Khế Ước là vai vế giữa người và ma thú như nhau, giống như quan hệ bạn bè, bằng hữu. So ra thì Bình Đẳng Khế Ước hữu dụng hơn nhiều. Tiểu Nhạn trước đến giờ cũng luôn coi Tiểu Bạch như bằng hữu mà đối đãi, và Tiểu Bạch cũng sẵn sàng vì Tiểu Nhạn mà lao vào nguy hiểm. Bình Đẳng Khế Ước hữu dụng là thế, nhưng đến nay lại thất truyền, Tiểu Nhạn cũng ko dám truyền ra, bởi vì sợ người có lòng tham, sẽ truy lùng bắt ấu nhi ma thú về nuôi dưỡng. Như thế thì quả thực là vô nhân đạo.
"Tiểu Bạch, khi đó sao ngươi lại lang thang ở núi Ô Sơn?" Đột nhiên nàng đề cập tới vấn đề này. Tam Nhãn Linh Miêu là một loài ma thú mạnh mẽ, trí tuệ tuyệt đối không kém, không thể nào lại để con mình bơ vơ ở nơi như vậy, hơn nữa xung quanh Ô Sơn Trấn không hề có ma thú, sự xuất hiện của Tiểu Bạch thật sự rất khó hiểu.
"Ta cũng không nhớ nữa, khi ta có được nhận thức thì đã ở đó rồi" Tiểu Bạch cũng mơ hồ trả lời.
"Vậy sao lúc đó ngươi lại chọn đi theo ta?"
"Không biết, chỉ biết lúc đó ta cảm thấy ngươi vô cùng thân thuộc, dường như có cảm giác rất thân quen. Cho nên ta mới đi theo ngươi" Nhận được câu trả lời, Tiểu Nhạn càng rơi vào sương mù, sao lại thân quen? Nàng như thế nào lại có thân quen gì với một ma thú. Càng nói càng kỳ lạ. Nhưng Tiểu Bạch cũng nói nó không nhớ gì cả, nên cuối cùng cũng chẳng có gì rõ ràng được hết.
Địch Lỵ Á khi nghe Tiểu Nhạn muốn đi Ma thú sơn mạch thì cũng lo lắng cuống cả lên, nàng cũng đòi đi theo Tiểu Nhạn, nhưng nàng mới chỉ là một ngũ cấp ma pháp sư, nên Tiểu Nhạn không đồng ý, lần này Tiểu Nhạn định thâm nhập sâu vào Ma thú sơn mạch, sao có thể kéo Địch Lỵ Á đi cùng, hơn nữa nàng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện kia. Cuối cùng, dưới sự khuyên bảo của Địch Khắc Tây cùng Tiểu Nhạn, Địch Lỵ Á mới chịu thỏa hiệp. Hai tuần tiếp theo đó, sáng sớm Địch Lỵ Á đã xuất hiện trước cửa ký túc xá của Tiểu Nhạn và tới khuya muộn mới chịu trở về, thời gian này Tiểu Nhạn cũng không tu luyện, chỉ hết lòng tạo trò vui cho người đẹp. Khi thì tự tay xuống bếp nấu một bữa ăn, khi thì ngồi hì hục làm nhẫn đôi bằng gỗ, có lúc lại kéo Địch Lỵ Á đi thả diều, chơi những trò chơi mà thủa nhỏ kiếp trước nàng từng chơi. Địch Lỵ Á hai tuần này khóe môi lúc nào cũng nở nụ cười. Nàng chưa từng chơi qua những trò chơi thú vị như vậy. Tiểu Nhạn dẫn nàng đi thả diều, thấy con diều bay cao và xa mà không cần dùng tới phong hệ, nàng buột miệng nói
"Nhạn, muội muốn được bay lượn như con diều đó"
Không nói hai lời, Tiểu Nhạn liền bồng nàng lên, thi triển thất cấp Phong hệ ma pháp 'Phi hành thuật'.
"Á, huynh làm cái gì vậy? Buông, buông muội ra!" Địch Lỵ Á hốt hoảng kêu lên.
"Ôm ta cho chắc" Tiểu Nhạn thì thầm vào tai nàng, hơi thở quét qua tai nàng có chút ngưa ngứa, Địch Lỵ Á không khỏi đỏ mặt tai hồng, vòng tay ôm cổ đối phương.
Mắt nhìn mặt đất ngày càng xa, nàng không khỏi sợ hãi, nhắm mắt, níu chặt lấy cổ Tiểu Nhạn, miệng thì không ngừng kêu la Tiểu Nhạn buông nàng xuống. Kỳ lạ là cái con người kia nhìn cũng không phải to lớn gì mà ẵm nàng dễ như ẵm trẻ con vậy.
"Muội muốn bay mà, ta còn bay chưa đã" Tiểu Nhạn đùa dai, nhất quyết không chịu xuống, liệng qua liệng lại, thậm chí còn bay cao hơn, khiến tiểu mỹ nhân tóc vàng không khỏi la hét ầm ỹ. Cũng may hậu sơn chẳng có ai, chứ nếu không, họ sẽ ngạc nhiên đến rơi cằm, Địch Lỵ Á bình thường ôn hòa là thế mà cũng có lúc hét lớn khủng bố tới vậy. Náo loạn một hồi, Tiểu Nhạn cũng chịu buông tha, đáp xuống mặt đất, Địch Lỵ Á chân vừa chạm đất liền đứng không vững ngã nhào vào lòng Tiểu Nhạn.
"Muội xem, hay là cứ để ta ẵm muội đi thôi" Tiểu Nhạn ôm nàng thật chặt, cười nói.
"Huynh còn đùa được" Địch Lỵ Á ngước lên trừng tên đầu sỏ, hốc mắt đã sớm đỏ hồng vì sợ hãi. "Dám bắt nạt muội, xem muội trừng trị h..." Chưa nói dứt câu, Tiểu Nhạn đã cúi người hôn xuống. Địch Lỵ Á ban đầu còn tức giận đấm vào vai nàng vài cái. Những cú đấm nhẹ dần, nhẹ dần và cuối cùng là dừng hẳn, thậm chí tay nàng di chuyển từ vai vòng qua cổ Tiểu Nhạn ôm lấy, khiến khoảng cách giữa hai người càng sít sao. Tiểu Nhạn khóe môi hơi cười, dùng lưỡi liếm một chút môi dưới của Địch Lỵ Á, giống như đang mời gọi đứa bé mềm mại, nhút nhát kia ra cùng nàng quấn quít. Địch Lỵ Á hơi hé môi, tùy ý để Tiểu Nhạn càn quét, quấn quít lấy nàng, cái lưỡi nhỏ nhắn rụt rè được Tiểu Nhạn cổ vũ cũng trúc trắc cùng Tiểu Nhạn cộng vũ.
Sau một hồi, Tiểu Nhạn cũng luyến tiếc buông nàng ra, định nói gì đó thì Địch Lỵ Á mặt đỏ hồng như trái cà chua, giấu mặt vào lòng nàng.
"Ôi chao, quả là một màn hôn nhau say đắm khiến lòng người rạo rực" Thanh âm già nua vang lên phía sau nàng. Không ai khác chính là Đức Lâm Kha Ốc Đặc cùng Lâm Lôi còn có cả Ngải Lệ Tư.
"Chào hai người" Lâm Lôi như cũ không để ý nói, hắn đã sớm quen với cảnh tình nồng ý mật của hai người này, Ngải Lệ Tư thì khác, nàng mặt cũng đỏ lên không thua kém Địch Lỵ Á.
"Mọi người tới từ khi nào?" Tiểu Nhạn không khỏi xấu hổ cười.
"Từ lúc các ngươi bắt đầu ta 'ưm', ngươi 'ưm'" Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười khà. Tiểu Nhạn trừng mắt nhìn hồn ma đang lơ lửng, nàn phát hiện ra, Đức Lâm gia gia của nàng ngoài là một vị thánh ma đạo, còn là một lão già mất nết!
Tiểu Bạch: Nhạn! Sao ngươi cứ 'ưm ưm' với Địch Lỵ Á mãi thế! Ta cũng muốn 'ưm ưm'
Tiểu Nhạn, Địch Lỵ Á:...
Kili: Không thì ngươi tới 'ưm ưm' cùng Tiểu Nhạn đi?
Tiểu Bạch: *suy ngẫm* được đấy, Nhạn, mau tới đây 'ưm ưm' cùng với ta!
Tiểu Nhạn *xanh mặt, ôm Địch Lỵ Á chuồn mất*
Kili:.... *nén cười, bằng không chết không toàn thây*
~~~ Chương này viết chơi chơi vậy, mọi người đọc vui và cho ý kiến a~~~