Từ sau ngày dạo chơi ở Phân Lai Thành, mỗi ngày của Tiểu Nhạn là một ngày vui vẻ, hạnh phúc. Nàng bây giờ đã là lục cấp ma pháp sư, cũng không cần thiết phải lên lớp nhiều như trước, nàng cũng không vội vào ma thú sơn mạch, phần lớn thời gian nàng dùng để minh tường cùng điêu khắc. Địch Lỵ Á cũng thường xuyên lui tới chỗ nàng, khi thì chăm chú nhìn nàng điêu khắc, khi lại cùng nàng đi dạo quanh khắp nơi, cứ như vậy nửa năm trôi qua, cuộc sống tự do tự tại, vui vẻ vô cùng.
"Ủa, Tiểu Nhạn, hiếm khi thấy ngươi đi một mình, sao nhìn sắc mặt ngươi kém vậy? Địch Lỵ Á hôm nay không tới sao?" Lâm Lôi ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh. Hắn cũng đã sớm quen thuộc với sự xuất hiện của Địch Lỵ Á rồi.
"Địch Lỵ Á nàng hôm nay theo Địch Khắc Tây trở lại Lai Ân gia tộc, nghe nói là có việc gì đó..." Trần Tiểu Nhạn thở dài. Tối qua Địch Lỵ Á nói cha mẹ nàng kêu nàng về có việc gấp, tuy Địch Lỵ Á không nói rõ, nhưng Tiểu Nhạn biết quá nửa là lại vì hôn nhân đại sự của nàng ấy. Bất quá, Địch Lỵ Á đã nói nàng phải tin tưởng vào nàng ấy, hơn nữa còn có Địch Khắc Tây, cho nên nàng cũng không quá lo, chỉ là trong lòng có chút không vui.
"Ừm, ra là vậy" Lâm Lôi gật đầu, tỏ vẻ mọi chuyện ta đã hiểu, hắn còn vỗ vai an ủi nàng.
"Hừ" Tiểu Nhạn buồn bực hừ một cái, cũng vì tên này nửa năm trước đề cập tới việc Địch Lỵ Á kết hôn, khiến nàng bấy lâu nay luôn bị vấn đề này ám ảnh.
"Đừng có an ủi ta nữa, nói xem, ngươi với Ngải Lệ Tư thế nào rồi?" Nàng lườm hắn một cái, tiện thể đem chủ đề ném qua hắn. Gần đây nàng thấy tinh thần hắn có vẻ kém, không phải là cãi nhau với người yêu đi.
"Aizz, đừng nói nữa, Ngải Lệ Tư nàng trong lòng có chuyện không vui, nhưng nhất quyết không cùng ta nói ra." Lâm Lôi thở dài, Ngải Lệ Tư là cô gái vô cùng mạnh mẽ, thích độc lập và tuyệt đối không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, điều khiến Lâm Lôi cảm thấy bất đắc dĩ chính là - Ngải Lệ Tư thật sự là hơi bí ẩn.
Trần Tiểu Nhạn chau mày, khoảng thời gian này hình như là khoảng thời gian Lâm Lôi và Ngải Lệ Tư sắp bị Tạp Lam chia rẽ...Không được, Lâm Lôi đã giúp nàng và Địch Lỵ Á, nàng cũng phải giúp lại hắn mới được. "Lâm Lôi, ngươi từng kể với ta rằng cha Ngải Lệ Tư là một con sâu rượu và còn nghiện cờ bạc, dám chắc nợ nần cũng không ít. Ta đoán tám chín phần nàng ta đang vô cùng lo phiền về chuyện kim tệ"
Lâm Lôi hơi trầm ngâm, điều Tiểu Nhạn nói không phải là không thể xảy ra. Tiểu Nhạn nàng gần đây không đi săn ma thú, trong ngươi không còn quá ngàn kim tệ, nhưng Lâm Lôi thì khác, hắn gần đây thường xuyên đem tác phẩm thạch điêu đi bán, đã đạt đến danh hiệu 'Đại sư', mỗi tác phẩm 2-3 ngàn kim tệ là bình thường, thậm chí thu hoạch từ lần hắn từ ma thú sơn mạch cũng không ít. Khi đó hắn cũng định đem ma tinh hạch cho Hoắc Cách, nhưng không hiểu sao khi hắn về tới nơi, Hoắc Cách đã không ở đó nữa. Hi Nhĩ Mạn nói ông có việc đi xa, nhưng cũng không nói rõ là đi đâu. Lâm Lôi hắn cũng tìm cách bán đống ma tinh hạch đó đi, có thể nói hắn giờ là một tiểu phú hào rồi.
"Lâm Lôi, nếu ngươi không nhanh, bị người khác cướp mất cơ hội, lúc đó đừng có kêu ta không nhắc ngươi trước" Tiểu Nhạn không quên cảnh tỉnh hắn một câu.
"Người khác?" Lâm Lôi khó hiểu hỏi lại. Hắn thập phần tin tưởng Ngải Lệ Tư, đến giờ hắn chưa từng nghĩ nàng ấy sẽ có người khác.
"Ngươi cái tên ngốc này" Tiểu Nhạn đọc được ra hắn đang nghĩ gì, bất đắc dĩ gõ đầu hắn một cái "Ngải Lệ Tư nàng không có người khác, không có nghĩa kẻ khác không tranh thủ tiếp cận nàng. Còn nhớ Tạp Lam không? Tên hỗn đản đấy rõ ràng đang đánh chủ ý lên Ngải Lệ Tư"
"Tạp Lam ư?" Lâm Lôi vẻ mặt ngưng trọng, không khí xung quanh hắn như trùng xuống.
"Ngu ngốc, tức giận bây giờ được cái gì, còn không mau tranh thủ đi tìm cô bạn gái nhỏ của ngươi mà giải quyết mâu thuẫn đi" Tiểu Nhạn vỗ đầu hắn một cái, trong lòng không khỏi cảm thán, nàng khi trước cũng ngốc nghếch như Lâm Lôi bây giờ, không, có khi còn ngốc hơn. Nhìn Lâm Lôi vội vã rời khỏi, trong lòng Tiểu Nhạn không khỏi thầm xin lỗi "Lâm Lôi, thật xin lỗi, ta đã cướp mất người con gái đáng lẽ sẽ trở thành vợ ngươi, vậy thì lần này ta giúp ngươi một chút, giúp tình duyên giữa ngươi và Ngải Lệ Tư, coi như là một phần bù đắp"
Quả đúng như Tiểu Nhạn dự đoán, khi Lâm Lôi tới nhà Ngải Lệ tư, một đám người đang tìm cha Ngải Lệ Tư để siết nợ. Đám người này không biết thân phận Lâm Lôi, lao lên tấn công, bị hắn đập cho thừa sống thiếu chết. Cuối cùng tên thủ lĩnh cũng khai ra là do Tạp Lam ở phía sau giật dây. Tạp Lam vì không thể đoạt được trái tim Ngải Lệ Tư nên mới sử dụng thủ đoạn đê hèn như vậy. Tiểu Nhạn nghe kể lại cũng tức đến độ giậm chân, hận lần trước gặp hắn không đánh cho tên vô sỉ ấy một trận. Tuy đã giải quyết êm đẹp đám người siết nợ, nhưng Lâm Lôi vẫn phải mất một số tiền lớn để trả nợ cho cha Ngải Lệ Tư. Tiểu Nhạn nhìn Lâm Lôi lúc này tâm hoa nộ phóng, không khỏi chế nhạo "Sắp tới ngươi chuẩn bị nai lưng ra mà kiếm tiền đi, cha vợ mà cứ đánh cờ bạc như vậy, bao nhiêu cho đủ"
Lâm Lôi cũng cau mày, hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi. Nhưng Ngải Lệ Tư nói nàng sẽ thuyết phục cha, chỉ có điều nàng ấy sẽ thuyết phục được sao?
"Thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, ta sắp tới liền chuyển qua sống cùng Ngải Lệ Tư, tự nhiên sẽ có biện pháp thôi" Lâm Lôi cười.
"Oa, hảo tiểu tử, ngươi nghĩ cũng thật hay" Tiểu Nhạn mỏ to mắt ra nhìn, đây là cái tên tối ngày chỉ biết tu luyện thôi sao? Tiểu Nhạn không khỏi nhìn lại hắn một lần. Đúng là tình yêu thay đổi cả một con người.
"Phải học tập ngươi chứ sao" Lâm Lôi nhìn Tiểu Nhạn một hồi, sau đó lại đỏ mặt quay đi chỗ khác. Lý do ư?
Tình cảnh hiện giờ của Trần Tiểu Nhạn là đang ngồi nói chuyện phiếm cùng Lâm Lôi, nhưng như thế thì không có gì đặc biệt, đặc biệt ở chỗ trong lòng nàng lúc này đang có một 'Tiểu miêu' đang ngủ ngon lành. Địch Lỵ Á nàng mới trở lại từ sáng nay. Theo lời Địch Khắc Tây kể lại thì Địch Lỵ Á nàng muốn mau chóng trở lại Ân Tư Đặc học viện, chấp nhận đi thâu đêm, sáng sớm vừa tới nơi thì đi tìm Tiểu Nhạn nàng, sau đó cứ đi theo nàng suốt không rời nửa bước. Vuốt ve lên gương mặt đáng yêu đang say ngủ, trong lòng Tiểu Nhạn vô cùng mãn nguyện, vui sướng, và có lẽ vì quá mệt nên mĩ nhân tóc vàng ngủ rất trầm, hoàn toàn không cảm nhận được ánh nhìn ôn nhu, ấm áp.
"Thôi thôi, ta không nhìn nổi nữa" Lâm Lôi đứng bật dậy, định rời khỏi "Tiểu Nhạn, ngươi tính tiếp theo ngươi sẽ làm gì?" Hắn bất chợt hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Làm gì?" Tiểu Nhạn nhìn dung nhan tuyệt mĩ mà bản thân vẫn ngày đêm lưu luyến, không khỏi thầm thở dài, nàng hiểu Lâm Lôi hắn đang nói vấn đề gì "Không vội, trước cứ đợi ta đột phá thất cấp rồi tính tiếp".
"Ừm, vậy thôi, ta đi trước, tạm biệt, Tiểu Nhạn"
"Tạm biệt, Lâm Lôi"
Vượt qua thất cấp, nàng hoàn toàn có thể xưng bá một phương, thậm chí cóthể được phong hầu tước, nhưng nàng cũng dự định, khi nàng vượt qua thất cấp,nàng sẽ nói sự thật cho Địch Lỵ Á. Chỉ có điều, khi đó, Địch Lỵ Á sẽ còn như thếnày, ngoan ngoãn ngủ trong lòng nàng chăng? Thôi thì đến đâu hay đến đó, nàng cứ tận hưởng thật tốt thời khắc hạnh phúc này. Ngày sau nếu như không còn được như vậy nữa, cũng có thể nhớ lại mà không một chút hối hận.