“Không ăn!” Lạc Tiểu Tịch oán giận, cởi tiểu tạp dề ra rồi tiện tay với lấy cặp sách.
“Tiểu Tịch.” Cung Lâm túm lấy bé, “Đùa một chút, ngươi sinh khí thực sao?”
“Không sinh khí, ta sắp muộn rồi!” lỗ mũi Lạc Tiểu Tịch hướng lên trời, “Ta phải đi đến trường!”
Cung Lâm bất đắc dĩ, lấy gà mên bỏ vào bánh bao cùng sữa cho bé.
“Nhớ ăn đó a” Khi xuất môn, Cung Lâm còn không quên mà dặn dò bé.
Lạc Tiểu Tịch làm bộ không nghe thấy, lưng đeo cặp sách khăng khăng đi về phía trước.
Đến trường học, Lạc Tiểu Tịch còn đang canh cánh trong lòng.
Những thứ kia đều do mình mua mà, không phải do tự mình làm cũng không sao, nếu làm được thì mình sớm đã làm rồi a!
Hơn nữa, cho dù là mua, chính mình cũng phải chạy tới ba cửa hiệu mới mua được, đã không thèm cảm kích lại còn chế diễu mình.
Bác sĩ sắc lang thật quá đáng.
Bữa sáng không ăn, lại không hề thấy đói, vì thế Tiểu Tịch đem bánh bao cùng sữa chia cho đồng học.
Giờ tự học, Lạc Tiểu Tịch giống như bình thường, nhàm chán xem cuốn sách, cảm thấy di động rung.
Vừa mở điện thoại ra đã nhìn thấy tin nhắn hình, bác sĩ sắc lang vừa ăn bánh bao vừa chụp tự sướng.
Phía dưới có một dòng chữ
“Bữa sáng ăn rất ngon, thực xin lỗi chuyện hồi sáng, cảm ơn bé ngốc”
Lạc Tiểu Tịch hắc hắc cười
Nỗi buồn bực vì tin nhắn vừa rồi mà biến mất không còn một mảnh.
Màn hình di động đổi thành ảnh của Cung Lâm, mặt mày tuấn lãng, tươi cười sáng sửa. Soái đến kinh thiên động địa a.
Tiết Vật lý buổi chiều, Lạc Tiểu Tịch thoáng một cái liền quấn lấy lão sư hổi chút vấn đề.
“Chính ngươi mua sách luyện tập a?” Lão sư một bên giảng bài một bên trả lời nó
“Ân” Lạc Tiểu Tịch gật đầu, lấy vở đem những điểm trọng yếu mà lão sư vừa giảng giải toàn bộ đều ghi nhớ, sau đó về chỗ ngồi đọc kỹ.
Lão sư Vật lý thực vừa lòng, hài tử này cuối cùng cũng chịu học Vật lý.
So với nó của trước đây thực quá khác biệt!
“Tiểu Tịch, ngươi chăm chỉ học Vật lý như vậy để làm chi a” Tên ngồi cùng bàn rất ngạc nhiên, “Kho như vậy a, ta vừa nhìn đã thấy chóng mặt rồi!”
Đó là vì ngươi không có giáo viên vật lý vừa tuấn tú lại thực ôn nhu. Lạc Tiểu Tịch yên lặng ở trong lòng mà trả lời hắn.
Đêm nay mình lại có thể thật nhanh hoàn thành bài tập, sau đó Lâm Lâm nhất định sẽ khen ngợi mình. Chờ mong thật nhiều
Tan học, Lạc Tiểu Tịch ra cổng trường, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Cung Lâm đang đứng ở ngoài cổng.
“Lâm Lâm” Lạc Tiểu Tịch vội chạy tới.
“Đi thôi, tối nay ra ngoài ăn” Cung Lâm bởi vì chuyện lúc sáng, cảm thấy có điểm áy náy cho nên buổi tối muốn dẫn bé ra ngoài ăn đền bù một chút.
“Ăn cái gì a?” Lạc Tiểu Tịch hảo vui vẻ, hắn cư nhiên tới đón mình tan học.
“Ngươi muốn ăn cái gì?” Cung Lâm khoác vai bé hỏi
“Ân…món Hồ Nam …rất cay…món ăn Quảng Đông…Italia…” Lạc Tiểu Tịch thực do dự, bộ dáng giống như món nào ăn cũng ngon lắm.
“Rốt cuộc muốn ăn cái gì” Cung Lâm buồn cười nhìn nó.
Tiểu mập mạp này như thế nào lại tham ăn như vậy?
“Đồ ăn Vân Nam đi! Ta muốn ăn khí oa kê1 và mễ tuyến2” Lạc Tiểu Tịch khịt mũi, “Vùng phụ cận có quá cơm, gọi là trà Mã Cổ, ăn ngon lắm.”
“trà Mã Cổ?” Cung Lâm nghe vậy ngẩn ra.
“Ân, đi ta mang ngươi đi, ta biết đường, ăn siêu cấp ngon!” Lạc Tiểu Tịch thực phấn khởi.
Cung Lâm hơi hoảng hốt một chút, nhìn bóng dáng Lạc Tiểu Tịch phía trước, vẫn là lắc đầu đuổi theo.
“Di, đi bên trái hay bên phải…” đến một cái lối rẽ, Lạc Tiểu Tịch nhăn mặt.
Lâu lắm không có tới, có chỗ đã quên mất.
“Bên này.” Cung Lâm hai tay đút túi quần, dọc theo hướng bên trái đi lên phía trước.
“Ngươi từng tới đó?” Lạc Tiểu Tịch quay đầu nhìn hắn.
“Ân” Cung Lâm gật đầu, lại không nói nhiều.
Lạc Tiểu Tịch có điểm buồn bực, như thế nào bác sĩ sắc lang có điểm mất hứng.
Chẳng lẽ hắn không thích đồ ăn Vân Nam?
“Lâm Lâm, nếu không chúng ta đi Tất Thắng khách đi” Lạc Tiểu Tịch thật cẩn thận hỏi.
“Phía trước chuyển một khúc ngoặt là tới Trà Mã Cổ” Cung Lâm hướng bé cười, “Lần sau ăn Tất Thắng khách được không?”
“Nga” Lạc Tiểu Tịch gật đầu.
Cũng được, lần sau chính mình mời hắn ăn cơm!
Vào trong quán, Cung Lâm quen thuộc gọi món ăn, khí oa kê, mễ tuyến đặc biệt đặc biệt, trúc đồng nhục3 , gia tử bảo4 , rau sao, trả lại thực đơn cho Lạc Tiểu Tịch lại gọi thêm rượu gại Điểm Điểm.
Liền sau đó, Lạc Tiểu Tịch ôm cái chén ngửi ngửi, có vị rượu nhàn nhạt.
“Uống đi, rượu không có độ, chính là uống…” Cung Lâm cười cười, “Sẽ không say”
Lạc Tiểu Tịch thả lỏng, cái miệng nhỏ nhấp một chút, cảm thấy tê tê ngọt ngào, hương vị rất ngon. Vì thế uống luôn mấy hớp liền.
“Còn muốn” Lạc Tiểu Tịch ý muốn còn chưa hết.
“Uống nhiều như vậy sẽ chẳng còn ý nghĩa gì hết” Cung Lâm lấy chén trong tay hắn đặt lên bàn.
“Ân?” Lạc Tiểu Tịch có điểm không lý giải được.
Nếu uống ngon như vậy, vì cái gì không thể uống nhiều một chút?
“Bác sĩ Cung” Có nhân viên phục vụ nhận ra Cung Lâm, cười cười bước đến gần, “Lại cùng Tiểu Viễn tới ăn thước tuyến a.”
“Tiểu Viễn?” Lạc Tiểu Tịch ngẩng đầu nghi hoặc.
“Nga, thực xin lỗi, ta còn tưởng…”
“Không có gì” Cung Lâm đánh gãy lời giải thích của nhân viên phục vụ.
“Tiểu Viễn là ai?” Lạc Tiểu Tịch rất ngạc nhiên.
“Là một bằng hữu của ta.” Cung Lâm che dấu thay hắn châm trà, “Ngươi không biết đâu.”
Phục vụ sinh nhìn Lạc Tiểu Tịch, trong mắt có chút phức tạp.
“Phiền ngươi giúp chúng ta thêm hạt tiêu.” Cung Lâm nhã nhặn đuổi khách.
“Được chờ một chút” Phục vụ sinh thở dài ở trong lòng.
Tiểu hài tử này nhìn qua mới mấy tuổi đầu a!
Bác sĩ Cung thật thất đức! (anh này coi vậy mà tinh mắt thiệt)
Khí oa kê mùi thơm nức mũi, thước tuyến trơn tuột ngon miệng, còn có trúc đồng nhục, vừa xốp vừa mềm, bỏ thêm tiểu mễ tiêu ngoại nhập, cay cay, gia tử bóng luôn mềm mại, rau xanh thúy nộn, chỉ hận không thể ăn luôn cả cái bàn nữa. (dịch đoạn này thật khổ ?)
“Ăn ngon, thật ngon” Lạc Tiểu Tịch từ đáy lòng khen ngời, ngẩng đầu nhìn Cung Lâm, lại phát hiện hắn đang ngẩn người.
“Lâm Lâm ngươi như thế nào không ăn nha?” Lạc Tiểu Tịch hỏi hắn.
“Ân?” Cung Lâm hoàn hồn, “Ngươi nói cái gì?”
“Này cho ngươi, cái này ăn ngon” Tiểu Tịch hướng trong bát hắn gắp một khối măng.
Nhìn Cung Lâm há miệng ăn, tiểu ngốc tử hề hề cười ngốc. Giống như có điểm hạnh phúc.
Cơm nước xong, hai người ra khỏi quán cơm chậm rai đi bộ trở về.
Dưới đèn đường mờ nhạt sóng vai bước đi, Lạc Tiểu Tịch trộm cười; có điểm giống như hẹn hò.
Ban đêm gió có chút lạnh, Tiểu Tịch vụng trộm rung mình, Cung Lâm lại không phát hiện.
Về nhà, Lạc Tiểu Tịch vội vàng từ cặp sách lấy ra quyển sách luyện tâp vật lý, ngồi vào bàn học làm bộ học bài.
Cung Lâm như cũ cầm sổ ngồi bên cạnh bé, mở máy tính, ma xui quỷ khiến liền mở ra một file, bên trong đều là ảnh của hắn cùng Viễn chụp chung.
Từng tấm từng tấm lật qua, hồi ức cũng từng chút từng chút xuất hiện trong tâm trí, ngũ vị tạp trần, không thể nói rõ là ngọt ngào hay đau khổ.
Viễn, ngươi hiện tại ở nơi nào, có sống tốt hay không.
Có phải hay không còn giống như trước đây, ngay cả cười đều là thản nhiên.
Chúng ta, còn có thể có cơ hội gặp lại hay không.
Nhìn nhìn, liền cảm thấy có chút mệt mỏi, đưa tay nhu nhu huyệt thái dương, nghĩ tới đêm nay đại khái có muốn ngũ cũng khó.
“Lâm Lâm, làm xong rồi.” Lạc Tiểu Tịch ôm bài tập vui vẻ chạy tới bên cạnh Cung Lâm.
Cung Lâm nháy mắt thanh tỉnh, cạch một tiếng khép máy tính lại.
“Làm sao vậy?” Lạc Tiểu Tịch hoảng sợ.
“…Không có gì.” Cung Lâm quay đầu nhìn bé, “Làm sao vậy?”
“Ta làm xong bài tập.” Tiểu Tịch đem vở đưa cho hắn.
Cung Lâm qua loa xem hai trang sau đó liền đưa cho nó. “Ân, làm xong thì nghỉ sớm một chút đi.”
“Lâm Lâm…” Lạc Tiểu Tịch thất vọng lại không cam lòng, mắt to lấp lánh.
“Ta đi ngủ trước.” Cung Lâm tâm phiền ý loạn, mang theo máy tính trở về phòng mình.
Lạc Tiểu Tịch mếu máo, trong lòng đầy ủy khuất.
Chính mình làm bài tâp tốt như vậy, còn tưởng hắn sẽ khen ngơi mình một chút; ai biết hắn ngay cả xem còn không có nhìn kỹ. Hại chính mình mất công mong đợi lâu như vậy.
Trở về phòng mình, Lạc Tiểu Tịch không muốn ngủ, vì thế mở máy tính ra lên QQ.
“Như thế nào còn chưa ngủ?” Hứa Đình rất nhanh nhắn tin hỏi.
“Ngươi không phải cũng không ngủ đó sao.” Tiểu Tịch nhanh chóng trả lời hắn, thuận tiện gõ thêm cái mặt mếu.
“Ai khi dễ ngươi?” Hứa Đình dứt khoát gọi điện thoại đến hỏi.
Lạc Tiểu Tịch yêu nhất là ngủ, bình thường mười giờ đã lên giường.
Hôm nay đã sắp mười hai giờ còn chưa ngủ, nhất định có chuyện.
“Không có ai khi dễ ta.” Tiểu Tịch âm thanh rầu rĩ.
“Vậy ai làm ngươi mất hứng?” Hứa Đình truy vấn.
Lạc Tiểu Tịch khẩn trương há mồm, không biết nên trả lời thế nào.
Liền bởi vì Cung Lâm không có khen ngợi mình?
Lạc Tiểu Tịch lại ngốc lăng, cũng biết lý do như vật thật khôi hài đi.
Nhưng là, còn có nguyên nhân nào khác sao? Hình như không có.
Ngươi rốt cuộc làm sao vậy a?” Hứa Đình vẫn còn truy vấn.
“Ta không sao…” Qua loa vài câu rồi cúp máy, Lạc Tiểu Tịch rốt cục ẩn ẩn cảm giác được, giống như… Chính mình thích bác sĩ sắc lang kia…
Trong lòng có điểm loạn, có điểm hưng phấn, cũng có điểm chờ mong.
“Tiểu Tịch.” Cung Lâm ở ngoài cửa gọi bé.
“Ân?” Tiểu Tịch chạy ra mở cửa.
Nhìn máy tính trên bàn Lạc Tiểu Tịch còn sáng, Cung Lâm nhíu mày, vừa trở về phòng thấy đèn phòng bé còn sáng, như thế nào khuya như vậy rồi còn lên mạng?
“Khuya như vậy rồi còn không ngủ, nhanh đi nghỉ ngơi.”
“Ngủ liền đây mà.” Lạc Tiểu Tịch ngoan ngoãn chớp mắt.
“Yêu, hôm nay như thế nào lại nghe lời như vậy? Cung Lâm theo thói quen xoa khuôn mặt đô đô thịt của bé.
Bình thường tiểu mập mạp này đều phải cùng mình cò kè mặc cả.
Lạc Tiểu Tịch cảm thấy trên mặt có hơi nóng lên.
Ai nha đây là cảm giác luyến ái sao?
Ngay cả lơ đãng đụng chạm như vậy, đã cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào.
Trong đầu, có một tiểu nhân nhi đang khoái hoạt xoay vòng vòng.
“Đi ngủ sớm một chút đi.” Cung Lâm thay bé đóng máy tính.
“Ân, Lâm Lâm ngủ ngon.” Lạc Tiểu Tịch cười có chút ngại ngùng.
Tiến vào ổ chăn, Tiểu Tịch mở ra di động, vụng trộm xem tấm hình ban ngày Cung Lâm gửi cho.
Vốn định cài làm hình nền di động, lại cảm thấy có điểm ngượng ngùng.
Vì thế lập một file đăt tên cục cưng Bối Bối, đem ảnh lưu vào.
Trong mộng đều đang cười thật tươi
Nguyên lai là tình yêu, đúng là tình yêu trong cái chớp mắt; chẳng biết chính xác từ khi nào, đã yêu rồi.
Ngay cả chính mình cũng không biết rõ nguyên nhân.