Có nhiều đêm, Lâm Kì có ý muốn đem cái tên đại lưu manh kia đuổi ra ngoài phòng khách, lại bất lực trước cảnh Vương Lang gắt gao ôm khung cửa không buông, thần sắc vừa ai oán lại vừa thê lương. Kí ức lần đầu hai người gặp mặt vẫn khắc sâu trong đầu hắn. Trong câu lạc bộ bóng bàn dành cho thiếu nhi của thành phố có hai cậu bé: một 7 tuổi, một 8 tuổi. Từng chí chóa tranh nhau gây sự chỉ vì tranh giành một chỗ đi vệ sinh.
Bảy, tám năm sau, Vương Lang mỗi lần nhớ lại chuyện này đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thời điểm hai người gặp lại nhau, đã là một người năm nhất, một người năm hai trung học. Ngày kỉ niệm thành lập trường, một thiếu niên mặc sơ mi trắng chơi dương cầm trên sân khấu chỉ với nụ cười và những ngón tay trắng nõn mà làm mê say biết bao con tim học tỷ, học muội trong trường.
Vốn đã quyết định xem y như không khí mà lờ đi, không ngờ vào một ngày đẹp trời, vừa đi học về đã thấy Lâm Kì đang chễm chệ ngồi trên ghế sô pha nhà mình. Giới thiệu xong mới biết, té ra cha mẹ hai bên là bạn tốt. Chỉ là có hai vị phụ huynh vô trách nhiệm muốn đi du lịch châu Âu, nên quăng đứa con cho bạn mình nhờ nuôi. Vậy là cuộc sống chung của đôi bạn trẻ cứ như thế mà chậm rãi bắt đầu, những tình cảm thuở ban đầu cũng từ đây mà nảy nở…