Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 70:Chương 50: Bệnh nhân của Pierre (3)




Phan Lục Kha bỏ ngoài tai lời của Charley, anh điềm tĩnh sửa lại quần áo rồi thẳng hướng cửa bước ra ngoài . Trước khi đi, anh không quên ném lại một câu cho Charley: “Căn biệt thự này và cái xe vừa mua coi như cho cô. Từ giờ hãy an phận mà sống. Nhớ cho kỹ, trách xa em trai tôi ra. Nếu không tôi sẽ cho cô chết không có chỗ chôn thây. Nhớ cho kỹ.” - Từng tiếng từ kẽ răng của Phan Lục Kha thốt ra dọa Charley sợ mất mật rung rẩy nhìn bóng anh quay đi.

Sau khi ý thức được Phan Lục Kha đã ra khỏi phòng, cô mới kêu gào lên tên anh thật lớn. Rồi sau đó là những giọt nước mắt tức tối nối nhau rơi ra: “Những tưởng sẽ có lúc người đàn ông tài hoa như Phan Lục Kha sẽ nhìn trúng mình, không ngờ anh ta chỉ đùa với mình cho vui. Tệ hơn là ngay cả đùa cũng chưa làm tới nơi. Rốt cục thân hình và gương mặt của mình có điểm gì không thu hút được anh ta? Tại sao anh ta lại không giống những người đàn ông khác. Ngay cả em trai anh ta còn si mê mình thì  lý gì anh ta lại lạnh lùng với mình như vậy? Tại sao? Tại sao lại như vậy?”

Pierre nghe xong liền thở dài vì anh cũng không ngờ đến Phan Lục Kha còn có thể dùng cách này để khiêu khích lòng háo thắng, tính chiến đấu trong lòng em trai mình. Anh chỉ lắc đầu nhìn Phan Lục Kha, chật lưỡi nói: “Rốt cục em cậu là người như thế nào mà có thể khiến một Tổng Giám Đốc tài năng như cậu chịu bán rẻ bản thân như vậy?”

Phan Lục Kha nghĩ đến chuyện đó cũng tự thấy bản thân mình rất buồn cười. Anh lắc đầu nói: “Bất kể em trai tôi là người như thế nào, chỉ cần nó họ Phan thì tôi đều ra sức giúp nó. Bởi vì nó là tương lai của Phan Lục cho nên tôi tuyệt đối không để nó bị nữ sắc làm hỏng người. Loại đàn bà trục lợi và thực dụng như Charley là độc dược của mọi đàn ông cho nên dù dùng cách nào tôi cũng phải bắt Ưng Túc rời xa cô ta.”

Pierre nhướng mày hỏi: “Cho cô ta một số tiền là được rồi. Cần gì phải dụng công nhiều như vậy?”

Phan Lục Kha lắc đầu: “Pierre à, cậu không hiểu. Cái Charley muốn là được gả vào nhà giàu cho nên cô ta dù vay nợ cũng phải vào cho được trường tư của con em giới tài phiệt học. Cô ta qua lại với những nam sinh trong trường cũng là tìm một chỗ tốt. Với thằng nhóc em của tôi, cô ta thả câu cách nào tôi không biết nhưng đã thành công câu mất hồn phách của nó. Mẹ kế của tôi đã cho cô ả một số tiền nhưng tôi không chắc cô ta sau khi tiêu xài hết có đến tìm em tôi nữa hay không. Tôi không thể mạo hiểm cho nên đã tiếp cận cô ta. Chỉ có cách này, một dao chặt đứt mọi hy vọng của nó thì mới mong nó quên được cô ả.”

Pierre nghe xong thì nhúng vai lắc đầu: “Vậy đến bây giờ thì thế nào? Em trai cậu đã trưởng thành chưa?”

Phan Lục Kha cười cười nói: “Nghe đâu năm ngoái nó đã kết hôn với một bác sĩ. Giờ vẫn đang lo về mảng tài chính của công ty.Chuyện của nó gần đây tôi cũng không biết nhiều nữa nhưng có vẻ như nó cũng không lấy tiền của Phan Lục, cũng không bao nuôi nhân tình nữa.”

“Điều cậu nên lo nghĩ là sức khỏe của cậu. Nếu em trai cậu đã trưởng thành thì hãy giao công ty cho nó và tiếp nhận điều trị trước khi khối u vỡ ra thì không còn cách cứu chữa.” - Pierre chân thành nói.

Phan Lục Kha chỉ ậm ờ cho qua: “Tôi biết rõ tình hình của mình. Chỉ có điều tuần trước ba tôi vừa giao chức vị chủ tịch tập đoàn lại cho tôi. Nếu như bây giờ tôi nghỉ ngơi trong khi em trai tôi chưa có đủ tín nhiệm của cổ đông thì khác nào kêu tôi đem cả Phan Lục dâng cho người khác? Cố gắng bao năm qua cũng sẽ trở thành đổ sông đổ bể.”

Đúng lúc này thì tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Pierre liền lên tiếng: “Mời vào!”

Đẩy cửa bước vào là một cô gái châu Á có gương mặt thông minh rạng ngời, khoác áo blouse trắng. Nhìn thấy Phan Lục Kha và Pierre, cô mỉm cười nói: “Xin lỗi đã làm nhỡ cuộc nói chuyện của hai người. Em ra ngoài đợi.”

Phan Lục Kha lúc này cũng đứng lên, anh vuốt lại tay áo vest rồi nói: “Tôi phải về công ty rồi.”

Pierre nháy mắt với anh nói: “Lịch hẹn tôi đã gửi vào e-mail cho thư ký của cậu. Nhớ uống thuốc đúng giờ.”

Rồi anh quay sang nhìn Bảo Vy lên tiếng: “Bọn anh nói chuyện xong rồi. Đây là bệnh nhân, cũng là bạn thân nhiều năm của anh.”

“Kha, còn đây là Bảo Vy, bạn gái tôi.”- Pierre nhìn sang Phan Lục Kha rồi vui vẻ giới thiệu.

Bảo Vy đưa tay ra lịch sự chào người đàn ông da trắng lai Á đang đứng trước mặt mình. Anh ta cũng lịch sự đưa tay ra bắt lấy tay cô rồi nhẹ nhàng nói: “Lần đầu gặp được bạn gái của Pierre, đúng là vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi. Cậu ấy thật có mắt nhìn.”

Pierre lúc này cũng rời khỏi ghế đi đến bên cạnh Bảo Vy, anh đưa tay giữ nhẹ eo cô, vui vẻ nhìn Phan Lục Kha nói: “Lần đầu tiên gặp cô ấy tôi đã không thể quên được rồi. Cậu cũng nhanh tìm một người bạn gái đi, đừng mải bôn ba vì công việc.”

Phan Lục Kha nhìn Pierre cười nói: “Bao nhiêu năm cậu lo theo đuổi ngành Y không chịu quen ai khiến tôi nghĩ cậu không thích phụ nữ. Cuối cùng cũng đã có người giữ chân cậu rồi. Hai người nhanh một chút tổ chức hôn lễ để tôi còn được dịp làm rể phụ nữa.”

Pierre nhìn Bảo Vy rồi quay sang nhìn Phan Lục Kha vui vẻ nói như đinh đóng cột: “Nhất định!”