Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 69:Chương 50: Bệnh nhân của Pierre (2)




Từng lời từng lời của Phan Lục Kha nói ra khiến Pierre có cảm giác nghẹn ngào. Ở khía cạnh là bác sĩ anh khuyên bệnh nhân nên tiếp nhận điều trị. Nhưng ở khía cạnh của con người, kêu người ta đối mặt với cái chết chờ sẵn thì mấy ai vượt qua nổi. Phan Lục Kha mang căn bệnh này mà có thể lạc quan đối mặt sống đến bây giờ kể cũng là kỳ tích.

Pierre lặng người, hít một hơi dài rồi khuyên nhủ: “Khi có bệnh thì cậu nên để cho người nhà biết, nó sẽ là sự chia sẻ khích lệ rất lớn cho quá trình tiếp nhận điều trị.”

Uống một chút nước cam, Phan Lục Kha lịch lãm trong bộ vest được cắt may tinh tế tạo nên phong thái sang cả và điềm nhiên của người đứng đầu tập đoàn lớn. Anh từng bước phân tích cho Pierre thấy vấn đề của mình với em trai mình.

“Tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện bên Tàu vào thời Xuân Thu, khoảng năm 495 trước Công Nguyên, có nghĩa là còn trước thời sơ tiền Trung Cổ ở châu Âu (Early Middle Ages). Năm ấy nước Việt và nước Ngô đánh nhau. Ngô Vương Phù Sai vốn được biết đến là người thông minh tài giỏi. Năm ấy ông đã đưa quân đi trả thù cho cha mình là vua Ngô Hạp Lư. Ông đưa quân vây đánh Việt Vương Câu Tiễn tại Cối Kê. Việt Vương bị vây ở Cối Kê không chịu đựng nổi cũng không thể đánh trả cho nên quyết định mình trần quỳ gối ra hàng. Ngô Vương Phù Sai đồng ý cho Việt Vương Câu Tiễn cùng vợ của mình và quan tướng quốc Phạm Lãi sang làm nô dịch ở nước Ngô. Những tháng ngày chịu nhục sống trong ngục đá, đi cắt cỏ gánh phân của Việt Vương ở nước Ngô rồi cũng qua. Sau ba năm, ông được Ngô Vương tin tưởng và tha về nước Việt. Câu Tiễn ngày ngày nhớ đến mối nhục ở Cối Kê cho nên mỗi sáng sớm khi gà chưa gáy ông đã dặn người ở trước cửa đứng chửi mình thay cho tiếng gà gáy sáng. Bên người ông lúc nào cũng mang theo quả mật, lúc ăn uống gì ông đều lấy ra nếm để không quên những cay đắng mà mình đã chịu đựng khi còn ở nước Ngô. Chưa kể đêm ông cũng nằm trên gai nhọn để ngủ không được ngon. Dặn lòng phải báo thù. Cuối cùng Việt Vương Câu Tiễn đã thành công đánh úp nước Ngô. Chiến thắng Ngô Vương Phù Sai.”

Pierre nghe xong liền phì cười: “Trên đời còn có người như vậy sao? Cuộc sống phản khoa học như vậy là tự mình giết mình. Đôi lúc lòng thù hận thực sự quá lớn đến mức biến con người thành ra như vậy. Sống chỉ có một đích trả thù. Cậu đừng nói với tôi cậu muốn làm bia cho em trai cậu bắn đó nha.”

Phan Lục Kha điềm đạm cười nhưng nụ cười khá nhạt. Giọng nói cũng nhàn nhạt: : “Nếu em trai tôi có thể vì hận tôi mà kiến tạo tương lai, phấn đấu để hơn được tôi thì có phải là tốt hay không?”

Bản thân anh không mong đứa em trai duy nhất hận mình nhưng mắt nhìn thấy nó đi sai đường anh cũng không biết phải làm gì khác hơn. Anh nhắm mắt nhớ về chuyện của nhiều năm trước. Lúc Ưng Túc ra khỏi trại cải huấn dành cho thanh thiếu niên hư hỏng được ít ngày thì đã đi tìm Charley. Cũng may anh nhanh hơn một bước, trước khi Ưng Túc được ra ngoài anh đã sắp xếp mọi thứ cho Charley.

Vào trưa hôm ấy, trong lúc anh đang họp thì nghe bảo vệ khu dân cư báo cáo tình hình và xem qua đoạn băng Ưng Túc đi đường tắt đột nhập vào nhà Charley. Phan Lục Kha liền lập tức thực hiện kế hoạch của mình. Anh phóng xe như bay đến trường học của Charley và đón cô ta về nhà diễn một màn kịch cho em trai anh sáng mắt.

“Kha, chậm một chút. Em còn chưa cởi giày.” - Giọng Charley eo éo hòa trong tiếng thở hổn hển của Phan Lục Kha. Cô ngửa đầu tận hưởng từng nụ hôn mạnh bạo của anh trên người mình một cách say mê đến mức không hề phát hiện ra Ưng Túc ở bên ngoài đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt căm hờn, thất vọng và đầy khinh bỉ.

Phan Lục Kha lúc ấy nhìn thấy Ưng Túc, anh ném cho hắn một nụ cười đắc thắng và đầy thách thức. Trong con mắt của Phan Lục Kha lúc này chỉ có sự kiêu ngạo vì đã lấy được mọi thứ của Ưng Túc. Ưng Túc đối mắt với anh được ít lâu liền muốn quay đi.

Cảm giác thất bại lan tràn trong lòng Ưng Túc, toàn thân anh như chiếc bánh tráng vì bị ngâm nước quá lâu mà mềm nhũn ra. Phan Lục Kha thấy vậy liền lật úp người của Charley trên giường, đưa tay vuốt ve cặp mông căng tròn của cô ta một cách đầy khiêu khích. Charley lúc này ấm ớ vài tiếng mị người khiến Ưng Túc nhìn thấy thì lòng đầy lửa giận. Cảm giác thất vọng và bị giáng một cú đau như vậy đủ sức để Ưng Túc mãi mãi không bao giờ nghĩ về cô ta nữa.

Ngay khi anh đi khỏi, Phan Lục Kha liền tiện tay tát thật mạnh vào mông của cô ả. Anh đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo trong sự kinh ngạc của Charley. Từ ngày đưa cô về biệt thự này, anh chưa từng đến gặp riêng cô. Lần này anh chủ động đến trường đón cô khêín cô mừng thầm. Cả đoạn đường về nhà trong lòng CHarley cứ lâng lâng. Không ngờ chưa đi hết quá trình Phan Lục Kha đã dừng lại.

Charley tròn mắt hỏi: “Kha, anh sao vậy? Vẫn chưa xong mà?”

Phan Lục Kha điềm tĩnh nhìn cô hỏi lại: “Cô muốn xong cái gì?”

“Anh còn chưa đi vào?” - Charley nhìn Phan Lục Kha mà nói một cách bình thường.

Phan Lục Kha nhếch môi cười, mắt vẫn đang chăm chú lau sạch bàn tay của mình. Sau khi lau xong, anh ném chiếc khăn mùi xoa đẹp đã lên cơ thể lõa lồ của Charley, khinh bỉ nói: “Một cô gái mới mười mấy tuổi như cô lại nói ra chuyện này rất đơn giản. Cô không biết ngượng sao? Hay bản thân cô cho rằng dạng chân đã trở thành công việc hàng ngày của mình?”

Charley trừng mắt nhìn Phan Lục Kha, điên tiết thét lên: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Phan Lục Kha thấy Charley nổi điên cũng không hề thay đổi thái độ của mình, anh vẫn bình thường ngạo nghễ nói: “Ý của tôi là, loại đàn bà như cô chỉ có thể lừa được mấy thằng nhóc mới lớn như em tôi. Còn đối với tôi, cô bẩn hơn cả xác côn trùng hay rác thải.”

Hai mắt Charley long sòng sọc, cô ta thoá´t khỏi dáng điệu thỏ non ngọt ngào liền nhanh chóng biến thành con cọp hung dữ nhảy dựng trên giường.

“Đồ khốn, anh không thích thì thôi, tại sao còn dùng cái giọng này để nói chuyện. Anh có phải đàn ông hay không?”