Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 59:Chương 44: Gặp được tri kỷ (2)




Lâm Thiên Vũ được thể lại cười lớn: “Chú mày đừng nói với anh, bạn gái chú mày đã cho bọn khác biết hết sự quyến rũ của cô ta nhé.”

Ưng Túc không nói gì, chỉ im lặng, anh vốn trước nay chưa từng coi trọng chuyện trinh tiết của phụ nữ hay đúng hơn là anh bị vẻ đẹp của Charley làm cho mờ mịt bất chấp mọi thứ.

Lâm Thiên Vũ nhìn ra được vấn đề liền rung rung đôi vai cười khúc khích rồi nói: “Vậy lúc cậu ở trong này thì cô ta sẽ ở cùng thằng khác phải không?”

Ưng Túc nghe xong liền sững người phủ định: “Không! Không có chuyện đó. Cô ấy nói cô ấy yêu tôi. Cô ấy muốn có mối quan hệ lâu dài với tôi. Cô ấy sẽ không cho người khác.”

Lâm Thiên Vũ là người phong lưu đa tình, trước nay cũng chưa từng yêu ai cho nên đối với anh mà nói chuyện tình yêu cũng như trăng dưới nước, hoa trong gương. Hoàn toàn là hờ hững. Anh nhúng vai, lắc đầu, ra bề triết lý: “Ngu ngốc đúng là ngu ngốc. Tình yêu là cái không có thật. Đàn bà lại càng không phải động vật biết yêu. Cái mà bọn họ cần chỉ là tiền để thỏa mãn lòng hư vinh đố kị của bọn họ. Chú mày cho bọn họ càng nhiều tiền thì bọn họ sẽ cho chú mày tất cả. Đó chỉ là giao dịch. Có hiểu hay không? Chỉ là giao dịch.”

Lời của Lâm Thiên Vũ tuy tàn nhẫn lạnh lùng nhưng cứ mãi quẩn quanh trong đầu Ưng Túc suốt mấy đêm liền.

Mấy ngày sau, Ưng Túc lại gặp Lâm Thiên Vũ trong nhà ăn. Anh chân thành hỏi Lâm Thiên Vũ một câu mà ai nghe xong cũng phải bật cười: “Anh Vũ à, làm sao để có thật nhiều tiền?”

Lâm Thiên Vũ nhếch môi cười lắc đầu vì độ ngốc của Ưng Túc, sau đó anh cũng chân thành hỏi lại: “Cậu vì gia cảnh nghèo khó không có tiền cho bạn gái chi tiêu nên làm bậy rồi bị đưa vào đây có phải không?”

Ưng Túc không đáp lời anh, bởi nếu nói về gia cảnh thì anh thật sự chỉ là đứa con không dám ra ánh sáng của ba anh. Tất cả những gì anh có đều là của ba anh. Anh đến nay vẫn không có bất kỳ thứ gì trong tay làm sao có thể bảo đảm cho cuộc sống của anh và Charley. Thanh thiếu niên từng nghiện ma túy còn có tương lai sao?

Lâm Thiên Vũ thấy Ưng Túc không đáp liền nghĩ mình đoán đúng. Anh cười cười nói thêm: “Mười đứa hết chín đứa vì hoàn cảnh khó khăn mà đi làm du côn và bị tống vào đây. Xã hội nhìn chung rất công bằng, người xấu sẽ ở cùng nhau. Nhưng cậu đừng lo, có tôi ở đây nhất định sẽ giúp cậu thay đổi cuộc đời.”

Ưng Túc ngờ vực hỏi lại: “Thật sao? Anh thật sự giúp được tôi sao?”

Lâm Thiên Vũ nhếch môi cười: “Tôi là thằng thứ mười vào cái trại này không phải do gia đình khó khăn đi làm chuyện trộm cắp bị bắt. Tôi chính là tự nguyện vào đây.”

Ưng Túc lại ra bề hoài nghi lại có đến mấy phần kinh ngạc, hỏi lại: “Vậy anh vào đây là để làm gì?”

Lâm Thiên Vũ lại cười lớn đáp: “Lúc đầu gặp cậu tôi thấy cậu trầm tính, đến giờ mới biết cậu cũng rất tò mò và nhiều chuyện.”

Ưng Túc nghe xong cụp vai lại, cúi đầu xuống không dám hỏi nữa. Lâm Thiên Vũ vỗ vai anh nói: “Tôi vào đây là để tìm những thằng như cậu về làm việc cho tôi.”

Ưng Túc chau mày hỏi lại: “Những thằng như tôi sao?”

Lâm Thiên Vũ gật đầu xác nhận: “Phải đó, những thằng bị gia đình ruồng bỏ, bị xã hội khinh khi, bị cộng đồng xa lánh. Tôi chính là muốn cho những thằng giống như cậu có cơ hội được người người bái lạy.” - Nói đến đây, Lâm Thiên Vũ cười lớn, cười như nắc nẻ, tiếng cười giễu cợt kinh người.

“Xã hội vốn là như vậy đó, buồn cười vô cùng. Bất kể cậu có xuất thân như thế nào, chỉ cần có nhiều tiền thì hàng vạn người sẽ xem cậu là thánh sống, ca ngợi và tôn sùng cậu.” - Hắn chỉ ngón tay về phía trước, vừa nói vừa khẳng định cho chân lý của hắn. Ưng Túc lúc này không hiểu nhưng về sau anh đã thực sự thấu suốt.

Những ngày sau, hai người họ trò chuyện nhiều hơn. Ưng Túc dần biết được Lâm Thiên Vũ là một trong những người đứng đầu của tổ chức tội phạm quốc tế. Ưng Túc rùng mình, anh chưa từng nghĩ Lâm Thiên Vũ trẻ như vậy đã là ông trùm của thế giới ngầm. Người thanh niên trước mắt anh có khuôn mặt lạnh lùng nhưng điển trai, nói năng cũng rất tử tế nhưng việc anh ta làm thì thực sự khiến người ta run sợ. Mặc dù lúc này hoạt động của tổ chức của họ chưa đủ lớn mạnh và cái Lâm Thiên Vũ cần là những trợ thủ đắc lực nhưng vị thế hiện tại của Lâm Thiên Vũ cũng không thể xem thường.

Ưng Túc băn khoăn rất nhiều về việc đưa tay nhúng chàm. Cuối cùng anh vẫn muốn giữ mình là một người lương thiện nhàm nhạt sống qua ngày. Nói chính xác anh không có cái gan làm bậy. Cho nên anh đã không gia nhập tổ chức của Lâm Thiên Vũ. Mặc dù thất vọng nhưng Lâm Thiên Vũ vẫn xem Ưng Túc là bạn bè.