Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 58:Chương 44: Gặp được tri kỷ (1)




Những ngày đầu đi cai nghiện với Ưng Túc mà nói là khoảng thời gian khó khăn nhất từ trước đến giờ. Anh không chỉ bị ma túy hành hạ mà còn bị sự bỏ  mặc của ba mình khiến trái tim anh cô đơn. Những lúc lên cơn nghiện, trong lòng Ưng Túc chỉ có một ý nghĩ tự sát nhưng khi nhớ đến khoảng thời gian đẹp đẽ lúc ấu thơ thì anh lại chùn lòng. Anh thương bà ngoại, thương mẹ của anh, còn có cả cô bạn nhỏ thông minh. Nhiều lúc anh cứ nghĩ không biết cô ấy đã lớn đến mức nào? Liệu có như anh hay không? Nằm trong căn phòng vật vã vì ma túy. Cuộc đời này của anh có phải đến đây là chấm dứt hay không? Hàng trăm câu hỏi quẩn quanh trong đầu Ưng Túc khiến anh cảm thấy tương lai là một màu tăm tối.

Sau những ngày vất vả, cuối cùng anh cũng đã qua cơn nghiện. Những tưởng sau khi cai nghiện xong anh sẽ được về nhà rồi quay lại trường nhưng không. Ba anh đã gửi anh vào trường dành cho thanh thiếu niên hư hỏng phạm tội ở California. Điều này đã khiến Ưng Túc vô cùng đau đớn. Cảm giác như bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục.

Nghĩ đến đây, Ưng Túc lại như nhìn thấy khoảng thời gian thê lương của mình. Anh nhắm mắt thét lớn cho tiếng hét hoà vào tiếng gió bay đi nhưng ký ức thanh xuân thật sự không tan đi được. Những ngày ở trại cải huấn, Ưng Túc trầm tính hơn, ít nói hơn và cũng lạnh lùng hơn. Sau những giờ học, anh thường cùng mọi người đi lao động trồng rau, trồng cây. Có lúc lại học nghề mộc hoặc nghề sửa chữa máy móc, điện tử. Cuộc sống thường nhật ở nơi này trôi qua khiến anh nhìn cuộc sống bằng một cái nhìn trầm tĩnh hơn và cũng dần xem nhẹ mọi thứ. Cho đến một ngày...

“Chính là nó. Thằng đấy nó thấy tao nhưng không chào. Rất láo xược.” - Từ phía xa Ưng Túc đã nghe được giọng của một thằng trạc tuổi anh vang lên đầy tính thù địch.

Ưng Túc chưa kịp phản ứng cũng chưa kịp quay mặt lại thì : “Rầm!” - Từ phía xa anh đã bị một lực nặng ghì xuống khiến anh ngã nằm trên đất. Sau đó là cảm giác từng cơn nhói đau khắp người khi những nắm đấm liên tục bị nện xuống người anh không dứt. Ưng Túc chỉ biết đưa tay ôm lấy đầu và thầm cầu nguyện cho những đau đớn thể xác này sớm qua nhanh. Nhưng bọn người đánh anh càng lúc càng hung tợn, chúng không biết mệt mỏi cứ coi Ưng Túc là bao cát mà đánh xuống. Thậm chí giẫm đạp anh, chửi bới anh. Ưng Túc mơ hồ ngửi thấy mùi tanh của máu và dường như ngất lịm đi.

Trong cơn mê, anh nghe thấy tiếng của một thanh niên mạnh mẽ, rồi sau đó là một trận ẩu đả giữa hai nhóm người. Đến khi tiếng la hét đánh đấm chấm dứt thì có một bàn tay chìa về phía anh đỡ anh lên. Người thanh niên cao lớn da trắng có mái tóc đen và gương mặt có nét châu Á đã đỡ anh lên. Nụ cười của người này đầy tự tin đã khiến anh nhìn thấy trong đó ngập tràn niềm hy vọng.

“Cậu bạn chịu đòn cũng giỏi lắm đó!” - Đó là câu đầu tiên người đó nói với anh.

Ưng Túc không nói gì, chỉ đưa tay quệt máu mũi. Người thanh niên đó lại đưa cho anh tờ khăn giấy, sau lại nói tiếp: “Lúc sáng nhìn thấy động cơ cậu ráp rất đẹp. Có bọn kia nhìn không thuận mắt nên ra tay. Nhưng tôi thì đặc biệt nhìn cậu rất thích. Chúng ta làm bạn đi.”

Ưng Túc đang chán đời và có nhiều bất mãn trong lòng. Ngoại trừ Bảo Vy ra trước giờ anh chưa từng coi ai là bạn nhưng dẫu sao người thanh niên này đã cứu anh cho nên anh liền gật đầu.

Người thanh niên kia lại cười, nụ cười phớt đời xem nhẹ mọi thứ trên đời, anh ôn tồn nói: “Được lắm! Từ giờ cậu chính là bạn của tôi. Cứ gọi tôi là Vũ.”

Gương mặt Ưng Túc lúc này liền cố kéo ra một nụ cười nhợt nhạt. Đoạn, anh liền kinh ngạc hỏi lại: “Vũ?”

Người thanh niên cười cười gật đầu nói: “Tôi họ Lâm.”

Ưng Túc liền dùng tiếng Việt Nam để nói chuyện thử với người thanh niên: “Cậu là người Việt?”

Người thanh niên liền mỉm cười, gật đầu nói: “Tôi có một phần tư dòng máu là người Việt.”

Thấy người thanh niên biết tiếng Việt, Ưng Túc rất vui mừng. Trong lòng anh có sự hân hoan và phấn khích kỳ lạ. Có thể do người thanh niên này là người Việt Nam đầu tiên Ưng Túc gặp mà không phải người nhà của anh cho nên anh liền có cảm giác thân thuộc khi nghe giọng của cậu ấy.

Chiều hôm ấy, nắng vàng đặc biệt tươi màu. Người thanh niên cứu Ưng Túc nói cho anh biết anh ta tên là Lâm Thiên Vũ. Ưng Túc cũng nói cho người ấy biết họ tên của mình. Hai người đã nói rất nhiều chuyện với nhau, kể cho nhau nghe rất nhiều thứ.

Đoạn, Lâm Thiên Vũ lại hỏi Ưng Túc: “Nhìn cậu không giống người lưu manh như cái bọn kia, vì sao lại phải vào đây?”

Lâm Thiên Vũ hỏi đến đây, Ưng Túc chỉ thở dài, rồi chậc lưỡi kể: “Tôi và bạn gái nghiện ma túy, ba mẹ tôi bắt tôi đi cai nghiện rồi giam lỏng ở đây.”

Lâm Thiên Vũ nghe xong liền cười lớn: “Bạn gái sao? Nhìn cậu mặt còn non choẹt như vậy đã có bạn gái sao?”

Ưng Túc gật đầu rồi mơ màng nhìn về nơi xa, những hình ảnh đẹp đẽ của Charley liền hiện trước mắt anh: “Đó là một cô gái rất đẹp. Thực sự xinh đẹp và quyến rũ. Không phải chỉ có tôi mới thấy vậy. Các nam sinh trong trường đều nói như vậy.”