Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 264:(XXII). Montpellier (8)




Bà Laura tính tình vốn nóng nảy và cũng không phải loại dễ bị bắt nạt, cho nên liền lớn tiếng mắng lại một tràng dài: “Cái bản mặt của ông tôi có cào cho rách cũng không hả dạ chứ đừng nói là đánh vài cái như vậy. Ông là đồ đê tiện, là đồ phản bội. Ông ăn nằm với con tiện tì đó rồi còn muốn chạm vào tôi sao? Muốn tôi tha lỗi cho ông hả? Ông đừng có nằm mơ. Dù ông có quỳ xuống van xin cũng không xứng để sống cùng tôi. Đừng ở đây buông lời tráo trở đổ lỗi cho tôi. Bao năm qua tôi để ông và con khốn đó sống yên là vì các người không xứng để tôi bận tâm chứ không phải là tôi không thể cấu xé các người. Nhưng cái con khốn vợ của ông dám làm hại Iris của tôi, khiến con bé hoảng sợ. Nợ này chưa xong đâu. Cút đi!”

Ông Daniel nghe bà Laura mắng nhiếc một hồi thì không chịu nổi nữa. Xét về khoản miệng lưỡi thì ông không thể nào hơn bà vợ cũ này của mình được cho nên tức quá hóa rồ liền nhanh miệng nhào đến cắn người.

Bờ môi mọng đẹp được tô điểm lớp son phớt hồng nhanh chóng bị ông già trước mặt ngậm lấy liếm láp khiến nộ khí của bà bốc lên đến tận đầu. Bà dùng hết sức đẩy ông ra. Bà Laura dùng cái chân không bị thương của mình đạp mạnh vào người ông nhưng ông Daniel đã nhanh tay bắt lấy chân bà rồi nhếch môi cười nói: “Laura, bao nhiêu năm rồi bà cũng chỉ có mỗi một chiêu này. Vậy bà có biết chiêu tiếp theo của tôi là gì không?”

Bà Laura nghe ông Daniel nói đến đây thì liền nhớ lại chuyện của nhiều năm trước. Bà bất giác rùng mình hỏi lại: “Ông dám đụng vào tôi sao? Tôi sẽ...”

Ông Daniel điềm nhiên hỏi lại: “Bà sẽ làm gì?”

Nghe giọng ông chồng cũ thách thức mình thì bà Laura tức lắm, bà nghiến răng ken két như sư tử sắp vồ mồi, lao tới mắng xối xả: “Tôi sẽ kiện ông, tôi sẽ nói cho con khốn nhà ông biết rằng ông là thằng đốn mạt đến mức nào. Tôi sẽ cho cả thế giới biết ông là kẻ phản bội thành tính. Tôi sẽ...”

Nói đến đây dường như cơn tức của bà tăng cao, bà không nói nổi nữa liền đưa mắt nhìn quanh xem có vật gì giá trị để ném một phát chết con chuột già này hay không?

Nhưng chưa kịp nhìn xong thì hắn lại bổn cũ soạn lại, lấn tới ức hiếp bà, rồi giở giọng dê sòm: “Cho tôi thử lại cảm giác của ngày xưa, tôi sẽ cho bà kiện, cho bà nói với cả thế giới biết chuyện. Được không?”

Bàn tay không an phận của ông lúc này đã tìm về lối quen khiến bà Laura giật nảy mình. Bà bí quá thét lên: “Đừng nằm mơ! Đồ đê tiện này.”

Không hiểu sao ông Daniel càng thấy bà điên loạn tức giận thì càng cảm thấy kích thích. Tai ông như không còn nghe thấy gì nữa, hoàn toàn chìm đắm vào cảm giác của tay mình ở bên dưới váy của bà. Ham muốn lúc này đã khiến ông đánh mất lý trí. Giọng ông khàn đục thỏ thẻ bên tai bà: “Chiều tôi một lần thôi, sau đó đánh mắng tùy em.”

Bà Laura cảm thấy bản thân mình đang nghe chuyện nực cười nhất thiên hạ. Cái tên phản bội này sau gần hai mươi năm lại dám quay lại đòi xơi tái bà. Chỉ nghĩ đến thôi bà đã buồn nôn. Để tránh cho bản thân mình nôn thật bà quyết định phản kháng.

Bà ý thức được chân mình đang bị thương, lưng mình đang sưng nên không thể bỏ chạy nhanh ra khỏi phòng được cho nên chỉ còn cách nhử mồi và ra tay bất ngờ.

Ông Daniel khá bất ngờ khi thấy bà Laura không phản kháng nữa, chịu ưng thuận theo mình. Ông đắc chí nhếch môi cười nói khẽ vào tai bà: “Cảm giác gần em sau gần hai mươi năm sẽ như thế nào? Tôi thật muốn thử.”

Bà Laura nhếch môi cười cổ vũ: “Vậy thì chúng ta cùng thử.”

Ông Daniel cười khoái trá ra vẻ thích thú nói: “Em làm tôi thật sự bất ngờ. Không ngờ em vẫn còn hứng thú chuyện này.”

Bà Laura hất mái tóc ra phía sau rồi dịu giọng hỏi lại: “Anh thì không sao?”

Ông Daniel nhướng mày thú nhận: “Nhiều năm rồi không có làm. Hôm nay không hiểu sao lại căng thẳng quá mức, không chịu được. Cho anh giải tỏa chút.”

Bà Laura nghiến chặt răng rủa thầm: “Đồ bất lực! Dám xem bà là nơi giải tỏa sao. Chờ xem ông chết thế nào cho hả dạ tôi.”

Ông Daniel cúi mặt xuống hôn bà. Bà né đi để lộ ra chiếc cổ trắng ngần thanh tao khiến ông ngày càng hưng phấn. Vào ngay lúc cao trào hưng phấn nhất, não của ông chỉ có duy nhất một ý nghĩ là phải đi vào người của bà thì bà đã cho ông thực sự không còn nghĩ được gì nữa.

“Á! - Tiếng la của ông Daniel như xé tan không gian yên tĩnh trong phòng. Chiếc bình sứ để ở tủ đầu giường phút chốc vỡ tan tành rơi xuống sàn gỗ.

Ông Daniel ôm cái đầu đang tóe máu té lăn ra giường khiến drap trải giường cũng bị nhuộm đỏ.

Bà Laura thấy ông chảy nhiều máu quá thì liền hoảng hốt gọi ông: “Daniel, Daniel anh có sao không?”